Convertor: Vo Vo
Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Diệp Oản Oản đang trên đường trở về nhà trọ, lúc đi ngang qua rừng cây nhỏ, trước mắt đột nhiên hiện ra một bóng người, làm cô bị dọa sợ đến gần chết.
Phàn ứng đầu tiên của cô là sờ mặt của mình. Cũng còn may là lần này cô rất cẩn thận, cho dù đã hơn nửa đêm, vì không muốn phát sinh chuyện giống như Lăng Đông lần trước, cho nên trên đường trở về cô đã ở trên xe trang điểm lại đủ để cho cô có thể trực tiếp đi đến hiện trường phim ma báo danh, tuyệt đối bảo đảm người gặp người sợ.
Người đối diện kia khi phát hiện ra cô, rõ ràng so với cô càng kinh ngạc hơn.
Cô rõ ràng nghe được âm thanh đối phương hít khí lạnh.
Đi về phía trước mấy bước, ở dưới ánh đèn đường đi tới, Diệp Oản Oản thấy rõ mặt của đối phương.
“Tư Hạ…?”
Người này hơn nửa đêm không ngủ ở chỗ này làm gì?
Từ lần sử dụng đại chiêu đó, người này yên phận không thể tưởng tượng nổi, cộng thêm chính hắn dường như cũng rất bận rộn, mấy ngày nay bọn họ ngay cả đều không nói qua vài lời, cho nên cô đều sắp đem quả bom siêu cấp lớn này quên luôn rồi.
“Cậu làm sao đã trễ thế này sao còn chưa ngủ? ” Diệp Oản Oản thuận miệng hỏi một câu.
Đối phương hít sâu một hơi, chậm lại, kiên cường ngẩng đầu từ mặt đất nhìn lên mặt của cô, mở miệng nói, “Tớ mới đi làm về, mới vừa tan việc.”
“Ây… ” Diệp Oản Oản nghe vậy kinh ngạc.
Hắn chính là tiểu thiếu gia của Tư gia a! Cuối tuần lại còn đi ra ngoài đi làm?
“Cậu đây là muốn… Thể nghiệm xã hội sao? ” Diệp Oản Oản hỏi.
Thiếu niên đối diện nhìn lấy cô cười một tiếng, “Cậu cảm thấy tớ rất có tiền sao?”
“Chẳng lẽ không phải? ” Diệp Oản Oản bật thốt lên.
Cho dù mọi người cũng không biết thân phận chân thật của hắn, nhưng nhìn điệu bộ bình thường của hắn cùng chi phí ăn mặc cũng biết xuất thân của hắn không giàu thì sang a!
“Gia thế của tớ quả thật không tệ… ” Tư Hạ mở miệng.
Đùa! Nào chỉ là không tệ!
“Bất quá những thứ kia đều không có quan hệ gì với tớ, trong tay cha tớ không thực quyền, tớ bất quá cũng là có danh tiếng êm tai mà thôi, hết thảy mọi thứ của tớ đều bị người khác an bài rồi.”
A, tốt vừa ra hào phú cũng có ân oán a…
Có thể để cho cô không biết có chút nào có được hay không!
Lời nói của Tư Hạ, cô không phân được thiệt giả, nhưng cẩn thận đắn đo mà nói, tính chân thực ngược lại rất lớn.
Cha của Tư Hạ nào chỉ là không thực quyền a, chính là phế vật nổi danh, tại Tư gia ăn no chờ chết mà thôi.
Về phần Tư Hạ, trong vòng thượng lưu này thì danh tiếng của hắn thật ra cũng không tốt lắm, ba ngày hai đầu đánh nhau đua xe gây chuyện, nổi danh là con nhà giàu, Tư Hạ năm ngoái mới chuyển tới Thanh Hòa, cũng là bởi vì trường học trước đây quản lý quá lỏng nên mới bị cưỡng chế đưa đến nơi này.
Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản đột nhiên nhớ lại trước một màn xảy ra ngoài ý muốn ở Cẩm Viên kia…
Lúc đó, nam nhân máu me khắp người nói, Tư Dạ Hàn có mấy huynh đệ cơ hồ tất cả đều là chết ở trong tay của hắn, mà cha của Tư Hạ nhưng vẫn không việc gì, Tư Hạ cũng còn có thể treo danh tiếng tiểu thiếu gia, phỏng chừng là bởi vì phụ thân hắn không có bị uy hiếp?
“Oản Oản… ” bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm lẩm bẩm kéo dài của hắn.
“À? Cái gì? ” Diệp Oản Oản phục hồi tinh thần lại.
“Cậu trễ như vậy không ngủ, là đang chờ tớ sao? ” thiếu niên yếu ớt mở miệng, ánh mắt phản chiếu cành lá đang lúc lọt xuống ánh trăng, trong đêm tối giống như mê hoặc lòng người yêu tinh.
Diệp Oản Oản: “…!!!”
Mới ngừng được mấy ngày a! Lại CMN đến rồi!
Là chê mệnh cô quá dài sao?
Diệp Oản Oản cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, phải có phương pháp để cô một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Sau khi hít một hơi dài thật sâu, Diệp Oản Oản cố tự trấn định xuống, sau đó, không nhanh không chậm mở miệng nói, ” Ừ, đúng vậy, tớ đang chờ cậu!”
Con ngươi của thiếu niên nhất thời sáng lên một cái, mang theo mấy phần hoài nghi không cách nào tin được “Thực sự…?”