Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Nghe Diệp Oản Oản nói, thân thể người đàn ông tóc bạch kim dừng lại, hướng về Diệp Oản Oản quan sát: "Ngươi nói cái gì, ngươi là Nhiếp Vô Ưu?"
Diệp Oản Oản hướng về ông ta, đáp: "Không giống sao?"
"Bây giờ nhìn, đúng là không quá giống!" Nam nhân tóc bạch kim lắc đầu một cái.
Diệp Oản Oản: "..." Bây giờ không quá giống, chẳng lẽ trước đó nhìn tương đối giống sao? Mình đâu có đi phẩu thuật thẩm mỹ, thay đổi gương mặt đâu!
"Ngươi không phải vừa nói ngươi là Bạch Phong của Không Sợ Minh sao, làm sao bây giờ lại nói mình là Nhiếp Vô Ưu?" Nam nhân tóc bạch kim mặt đầy vẻ kỳ quái.
Cô gái trước mặt này, quả thực giống đồ nhi Nhiếp Vô Ưu của hắn, nhưng lại không có cách nào khẳng định 100%.
"Tôi là Nhiếp Vô Ưu..." Diệp Oản Oản nói.
"Ngươi là Nhiếp Vô Ưu... Vậy thì ai là Bạch Phong?" Chân mày người đàn ông tóc bạch kim khẽ nhướn lên.
"Bạch Phong cũng là tôi." Diệp Oản Oản trả lời.
"Ngươi là Bạch Phong... Vậy thì Nhiếp Vô Ưu thì sao? Lộn xộn quá đi, ta bị ngươi xoay mòng mòng chóng hết cả mặt!" Nam nhân tóc bạch kim tỏ vẻ không vui.
Diệp Oản Oản: "..." Người bị quay mòng mòng đến choáng váng chới với, chẳng lẽ không phải là mình sao…
"Ông không tin, thì thôi vậy!" Diệp Oản Oản mở miệng.
"Ngươi có chứng cớ gì chứng minh ngươi là đồ nhi Nhiếp Vô Ưu của ta?" Người đàn ông tóc bạch kim chỉ yên lặng trong thoáng chốc, lại một lần nữa mở miệng hỏi.
"Vậy ông có chứng cớ gì, chứng minh ông chính là sư phụ của Nhiếp Vô Ưu không?" Diệp Oản Oản hỏi ngược lại.
Bởi vì không có chứng cứ xác thực chứng minh người đàn ông tóc bạch kim này chính là sư phụ của Nhiếp Vô Ưu, nên quả thực Diệp Oản Oản có chút giữ kẽ. Cho dù người đàn ông này, từng cứu nàng hai lần…
"Ta lười tiếp tục cùng ngươi nói nhảm! Nếu ngươi nói ngươi là Nhiếp Vô Ưu, ta hỏi ngươi, tại sao ngay cả sư phụ của mình mà ngươi cũng không nhận ra? Chẳng lẽ ngươi mất trí nhớ sao?" Nam nhân tóc bạch kim hỏi.
Diệp Oản Oản: "Ông nói ông là sư phụ của Nhiếp Vô Ưu, vậy tại sao ngay cả đồ nhi của mình đều không nhận ra, chẳng lẽ ông cũng mất trí nhớ?"
"Vị tiểu cô nương này, thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn! Được, chờ sau khi ngươi trở về Độc Lập Châu, ngươi có phải là Nhiếp Vô Ưu hay không, ta tự nhiên sẽ có biện pháp lấy được câu trả lời."
Nam nhân tóc bạch kim nói xong, đầu cũng không quay lại, xoay người rời đi, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Sau khi nhìn thấy ông ta rời đi, Diệp Oản Oản lại có chút cạn lời. Người này cũng quá mức không đáng tin cậy đi!
Nếu người đàn ông tóc bạch kim này không biết mình chính là đồ nhi của ông ta, Nhiếp Vô Ưu, vì sao lại cứu mình hai lần? Hay là, vì ông ta có chút không xác định rõ nên mới làm vậy mà thôi? Dù sao, chính mình và Nhiếp Vô Ưu quả thật nhìn có nhiều nét rất tương đồng với nhau. Từng có lúc, Nhiếp Vô Danh đã đưa ra nhận xét này.
Trong lòng Diệp Oản Oản hết sức tò mò, người đàn ông tóc bạch kim này, rốt cục có thân phận gì? Chẳng lẽ, ông ta thật sự là sư phụ mình...
Cho dù người này thân là sư phụ của Nhiếp Vô Ưu, lại không nhận ra được mình, Diệp Oản Oản cũng không cảm thấy có bất kỳ có chỗ quái dị hay kỳ quái gì. Đừng nói chi là sư phụ, coi như là cha ruột, mẹ ruột của mình, còn cả anh ruột Nhiếp Vô Danh, còn không phải cũng không nhận ra được mình hay sao?
Như đã nói qua, chắc hẳn mình từ khi còn rất nhỏ đã đi theo ông ngoại, rất ít chạm mặt với người của Nhiếp gia. Nói không chừng, ông ngoại căn bản không cho phép mình gặp Nhiếp gia chủ và chủ mẫu, thậm chí còn cả Nhiếp Vô Danh. Nếu đã như vậy, người của Nhiếp gia không nhận ra được nàng, quả thật vẫn có thể chấp nhận. Nhưng mà, sư phụ của mình cũng không nhận ra được mình, thế này có vẻ hơi hơi…bị ngu!
Không đợi Diệp Oản Oản suy nghĩ nhiều, một chiếc xe con đã nhanh chóng chạy tới, đậu sát ở ven đường.
Một giây kế tiếp, đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh, nhanh chóng từ trên xe vọt xuống.
"Phong tỷ, tỷ gặp cướp sao? Hắn đâu rồi, để đệ giết chết hắn!"