Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Sau khi Diệp Oản Oản ngồi thẳng người lại, tầm mắt Tu La Chủ lập tức chuyển hướng về phía người đàn ông ngồi phía bên phải nàng.
Tựa hồ là phát giác tầm mắt của nam nhân, Kỷ Tu Nhiễm hơi gật đầu một cái, khẽ mỉm cười.
Trong nháy mắt này, Diệp Oản Oản không hiểu vì sao bỗng giật mình một cái, sống lưng hơi cứng lại. Ơ, sao lại có cảm giác rợn rợn người vậy nhỉ?
Trên đài đấu giá, người bán đấu giá lên tiếng, "Vật phẩm đấu giá tiếp theo, người quyên tặng là... là..."
Thật hiếm thấy, ngay cả người bán đấu giá giàu kinh nghiệm đến vậy, mà cũng có lúc lúng túng, cả nửa ngày trời mới hoàn tất được câu nói, "…là Không Sợ Minh Chủ... Bạch Phong! Vật phẩm bán đấu giá của Bạch Minh chủ là một chiếc vòng tay thủy tinh."
Người bán đấu giá dứt tiếng, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Tóc Húi Cua ca chạy tới làm từ thiện, còn quyên góp đồ vật... Một màn này thật sự là... Quá ảo diệu rồi!
Chiếc vòng tay kia là Diệp Oản Oản sai Thất Tinh mua đại ở một tiệm ven đường, chất liệu của thủy tinh cũng không phải là quá tốt, 100 ngàn đồng/chiếc. Có thể nói là đúng quy, đúng củ!
Vật phẩm quyên tặng bán đấu giá cũng không hề có quy định về giá, mọi người đều là tùy tiện đấu giá. Bất quá, tất cả mọi người ở đây đều vô cùng sành sỏi, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra giá cả thực sự của vật phẩm đấu giá. Hơn nữa, còn đưa ra một cái giá cao hơn giá gốc để mua, quyên góp cho từ thiện.
"Tiếp theo, các vị có thể bắt đầu đấu giá." Người bán đấu giá có chút khẩn trương mà tuyên bố.
Sau khi người bán đấu giá dứt tiếng, hội trường lâm vào yên lặng, không có lấy một người giơ thẻ đấu giá lên.
Thẩm Thiên Trần nhìn chung quanh, hắn ta còn chờ đợi mọi người tranh giành đến mẻ đầu mới giơ thẻ lên đặt mua, làm anh hùng ngăn cơn sóng dữ. Ngờ đâu, lại chẳng có lấy một người ra giá.
Như vậy làm sao có thể thể hiện ra ưu thế có tiền của hắn?
Lần đầu tiên trong lịch sử của buổi đấu giá xuất hiện tình cảnh lãnh đạm của người mua. Ngay cả người bán đấu giá cũng đều có chút xấu hổ, vừa lau mồ hôi vừa chém gió liên hồi, thổi phồng phẩm chất và ưu điểm của chiếc vòng tay. Nhưng mà, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đây chỉ là hàng chợ, cùng lắm là vài chục, một trăm ngàn một chiếc mà thôi.
Thẩm Thiên Trần vốn là đang ảo não, nhưng rất nhanh lại trở nên kích động. Nếu không có ai ra giá, vậy nếu hắn là người đầu tiên, còn không phải là “vị cứu tinh” vãn hồi cục diện hay sao?
Thẩm Thiên Trần đang chuẩn bị mở miệng, lúc này, hội trường vang lên một âm thanh như gió xuân ấm áp —— "Một triệu!"
Thẩm Thiên Trần chấn kinh, không ngờ tới sẽ có người đoạt trước!
Rốt cuộc là ai?
Hắn thuận theo phương hướng bảng đấu giá nhìn lại. Số 13, Kỷ Tu Nhiễm!
Cái gì?!!
Diệp Oản Oản đang bình chân như vại ngồi chờ chiếc nhẫn của Kỷ Tu Nhiễm được đấu giá, đối với vật phẩm đấu giá của chính mình cũng không quá quan tâm. Không ngờ rằng, Kỷ Tu Nhiễm lại có thể đột nhiên ra giá, còn trực tiếp tăng giá gấp mười lần, vì thế không khỏi kinh ngạc.
"A a, Kỷ Tu Nhiễm, anh muốn làm gì?" Diệp Oản Oản nhất thời nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm.
"Đấu giá, sao vậy?" Ánh mắt Kỷ Tu Nhiễm đầy ôn nhu.
Diệp Oản Oản gãi đầu một cái, "Khục, anh... Không phải là muốn giữ thể diện cho tôi đấy chứ?"
"Có vấn đề gì không?" Kỷ Tu Nhiễm khẽ cười một tiếng, trực tiếp thừa nhận.
Diệp Oản Oản sững sờ, "*Ho khan*, cảm ơn cảm ơn, bất quá, cái giá kia..."
Không đợi Diệp Oản Oản nói xong, Kỷ Tu Nhiễm đã ngắt lời: "Tiểu Phong, với quan hệ giữa tôi và em, không cần cám ơn."
Diệp Oản Oản nhất thời bị nghẹn một cái, "Ý của tôi là, đồ chơi này tôi mua đại tại tiệm ven đường, sau khi giảm giá xong còn có 88 ngàn, thậm chí trị giá 100 ngàn cũng chưa tới, anh không cần phải tiêu số tiền này! Lại nói, Không Sợ Minh của tôi nào cần cái thứ gọi là thể diện hay mặt mũi gì gì chứ!"
“Không-biết-xấu-hổ” mới là điểm đặc sắc và phong cách đặc trưng của bọn họ đấy!
Diệp Oản Oản nói xong, liền cảm thấy có chút không đúng lắm. Giọng điệu này của nàng, phảng phất như thể trong lòng cảm thấy đau xót thay cho ví tiền của Kỷ Tu Nhiễm…
Kỷ Tu Nhiễm nghe vậy, dường như tâm tình không tệ, hai con ngươi mang theo ý cười, nhìn lấy cô gái, lộ ra mấy phần cưng chìu và dung túng, "Được, nghe em."