Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
"Hì hì, vậy em đây liền không khách khí à nha!" Diệp Oản Oản hôn một cái lên khóe miệng Tư Dạ Hàn, sau đó vội vàng đem chiếc nhẫn giấu ở trong ngực.
Mới vừa rồi còn đang suy nghĩ làm sao đi góp 10 ngàn điểm cống hiến này đây, không nghĩ tới mới vừa ngủ gật đã có người chuyển gối tới tận nơi, thật là quá hạnh phúc!
Cứ như vậy, nàng liền có thể lập tức tới học viện tìm viện trưởng giúp mình thôi miên. Hơn nữa, còn có thể trả hết nợ lần trước còn đang thiếu.
Đang vui vẻ, Diệp Oản Oản liếc đến chiếc điện thoại di động bị mình thả trên tủ đầu giường. Điện thoại di động đang rung liên hồi, vì bật chế độ yên lặng nên không phát ra âm thanh.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định đầu bên kia là Không Sợ Minh gọi tới.
A, trước đó hình như là nàng ở trước mặt tất cả mọi người trực tiếp đi cùng Tư Dạ Hàn thì phải? Còn nhớ là có cầu được ôm một cái, cầu được hôn một cái, mà Tư Dạ Hàn lại còn thật sự đã đáp ứng thỏa mãn cho nàng từng yêu cầu một.
Không cần nghĩ cũng biết, khi đó đám Bắc Đẩu bọn họ sẽ có loại vẻ mặt nào...
Tư Dạ Hàn cũng không mấy chú ý việc Diệp Oản Oản đang kiểm tra điện thoại di động, bất quá, có một cái chi tiết nhỏ lại khiến cho anh không khỏi có chút để tâm.
Trong lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của Diệp Oản Oản, có một cái tên xuất hiện với tần số vô cùng cao, là Lão Bản Xưởng Giấm Độc Lập Châu...
Tư Dạ Hàn nhìn cái chú thích danh bạ nọ: "Lão Bản...Xưởng Giấm Độc Lập Châu?"
Tư Dạ Hàn vừa dứt lời, Diệp Oản Oản nhất thời khẽ hồi hộp trong lòng một chút, bất thốt lên trong sự chột dạ, "Híc, phòng bếp Không Sợ Minh gần đây dùng hết giấm rồi..."
"Phải không?" Tư Dạ Hàn không nói gì, lại cầm điện thoại di động của mình lên, tiện tay nhấn nút gọi một cái.
Sau đó, một giây kế tiếp, điện thoại di động của Diệp Oản Oản liền sáng lên.
Tên người gọi đến —— Lão Bản Xưởng Giấm Độc Lập Châu.
Diệp Oản Oản: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Sau một chốc trầm mặc lúng túng, Diệp Oản Oản bày ra vẻ mặt đưa đám, "Ặc ặc... Em có thể giải thích... Thật ra thì em dựa theo... dựa theo... em tiện tay ấn đại đấy!"
Khóe miệng Tư Dạ Hàn thoáng co rúm lại một cái.
Diệp Oản Oản vội vàng nói lảng sang chuyện khác, "À, đúng rồi, vậy chú thích danh bạ của anh đặt cho em là cái gì?"
Diệp Oản Oản đột nhiên cực kỳ hiếu kỳ, vì vậy lập tức cũng gọi tới cho Tư Dạ Hàn, đồng thời tiến tới nhìn.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản liền thấy màn hình điện thoại di động của Tư Dạ Hàn sáng lên, tên người gọi tới có 2 chữ cực kỳ đơn giản: MW.
"M... W? Đây là ý gì?" Diệp Oản Oản suy nghĩ hồi lâu, đều không nghĩ ra biệt hiệu này là có ý gì, tại sao Tư Dạ Hàn lại dùng 2 chữ này để làm chú thích danh bạ của nàng.
W là viết tắt của chữ “Oản Oản” sao? Vậy thì M là viết tắt của chữ gì?
* Diệp Oản Oản = Yè Wǎn Wǎn [ 叶 绾 绾 ] có chữ viết tắt là W."A Cửu, A Cửu! Hai chữ cái này là có ý gì vậy?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ không thôi mà truy hỏi.
Tư Dạ Hàn ung dung thản nhiên cất điện thoại di động đi, dùng nguyên văn của Diệp Oản Oản mà đáp lời: "Tiện tay ấn nút, không có ý gì cả."
Diệp Oản Oản: "Thật sao...?"
Tư Dạ Hàn: "Nếu không thì em nghĩ sao?"
Diệp Oản Oản: "..." Đừng trách tại sao nàng lại không cách nào nắm bắt được mạch não vòng vèo 18 đường cong của Tư Dạ Hàn.
...
Không Sợ Minh.
Đã đợi một ngày một đêm, mọi người Không Sợ Minh rốt cuộc đã hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại.
Bắc Đẩu vỗ án, hướng về phía Lâm Khuyết tức giận mắng: "Này, rốt cuộc có chuyện gì, người đâu? Các người sẽ không phải là dùng mỹ nhân kế đối với minh chủ nhà chúng tôi, cố ý bắt cóc tỷ ấy qua đó đấy chứ?!"
Lâm Khuyết vào lúc này cũng rất nhọc lòng, tức giận lườm Bắc Đẩu một cái, uể oải đáp, "Chủ thượng nhà chúng tôi nếu như là muốn bắt minh chủ nhà các người, còn phải hy sinh chính mình dùng mỹ nhân kế sao?"
Bắc Đẩu dùng sắc mặt nghiêm túc suy tư một chút: "..."
Sau đó phát hiện, không có cách nào phản bác, làm sao bây giờ?
Hoàn toàn không cần Tu La Chủ làm cái gì, nếu không phải là bọn họ liều sống liều chết ngăn Phong tỷ, sợ rằng tỷ ấy đã sớm tự mình nhào qua rồi...