Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Diệp Oản Oản đang mặt đầy khẩn trương, nhìn bộ dáng tròn vo này của nhóc, đột nhiên phát hiện điểm mấu chốt, nghĩ nghĩ, "Híc, bảo bối, có phải là con mặc hơi nhiều đồ ấm rồi hay không?"
Đã được bao bọc lại thành một quả cầu nhỏ rồi, còn có thể không nóng sao?
Mặc dù cái bộ dáng này của bảo bối quả thật là đáng yêu đến bùng nổ...
Đường Đường thở dài, bất đắc dĩ đáp, "Thật ra thì con không lạnh, nhưng mà bọn họ đều muốn con mặc thêm đồ ấm. Có một loại lạnh, gọi là bà-nội-cảm-thấy-cháu-lạnh..."
Diệp Oản Oản: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Du Thiệu: "..."
Lâm Khuyết:: "..."
Tình huống này, hình như có điểm gì đó lạ lạ?
Ngay cả Tư Dạ Hàn đều cau mày một cái, "Quần áo là ai mặc cho con?"
Đường Đường trả lời: "Bà nội! Bà nội sợ con lạnh, yêu cầu con mặc nhiều đồ một chút."
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản: "... Hể?"
Lâm Khuyết ngoáy ngoáy lỗ tai liên hồi: "Tôi có nghe lầm cái gì hay không? Sẽ không phải là Đường Đường gặp phải kích thích quá lớn, sinh ra ảo giác chứ?"
Một bên, Du Thiệu chen vào: "Tiểu thiếu gia, cậu trốn ra khỏi hầm lao ngầm dưới đất như thế nào? Có phải là mới vừa rồi có người cố ý thả cậu ra?"
Đường Đường chớp mắt một cái, mặt đầy ngơ ngác: "Lao ngầm dưới đất là cái gì cơ?"
Lâm Khuyết: "Mấy ngày nay không phải là cậu vẫn đều luôn bị nhốt ở trong hầm lao ngầm dưới đất sao?"
Đường Đường: "Không hề nha, tôi ngủ ở phòng sát vách bà nội."
Lâm Khuyết: "..."
Du Thiệu: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản càng nghe càng mơ hồ, mặt đầy mê mang nhìn về phía Tư Dạ Hàn, "A Cửu, vầy là sao?"
Lần đầu tiên Tư Dạ Hàn cũng ngơ ngơ ngác ngác. Tình huống xoay chuyển kiểu này, anh cũng hoàn toàn không biết là có chuyện gì xảy ra?
Từ cách Đường Đường nói mà xem, những ngày qua cậu bé không chỉ không hề bị giam lại, mà còn ở ngay trong sơn trang. Thậm chí Ân Duyệt Dung còn quan tâm tới cuộc sống thường ngày của nhóc, yêu cầu nhóc mặc thêm đồ ấm?
"Khục, Đường Đường, con biết bà nội con hiện tại ở nơi nào không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Đường Đường: "Bà nội đang ở trong phòng bếp nấu cơm cho con đấy!"
Diệp Oản Oản: "..." Nà ní??? (Cái gì???)
Lâm Khuyết: "Xong! Xong rồi! Sợ rằng đứa nhỏ này thật sự não bị kích thích, mất tỉnh táo rồi..."
Ngay tại thời điểm bốn người còn đang hoài nghi nhân sinh, bên ngoài phòng ăn đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Bốn người nhất thời đầy cảnh giác tiến vào trạng thái phòng bị, lập tức xoay người. Sau đó, trong nháy mắt ngay khi xoay người, mấy người liền nhìn thấy...
Trên người Ân Duyệt Dung mặc một bộ đồ bộ ở nhà màu lam nhạt, đeo một chiếc tạp dề màu hồng, trong tay còn đang bưng một mâm sườn xào chua ngọt...
Cùng lúc đó, Ân Duyệt Dung cũng nhìn thấy mấy người ở phòng ăn.
Trong lúc nhất thời, mấy người mắt lớn trừng mắt nhỏ, cứ như vậy choáng váng tại chỗ.
Lâm Khuyết: "Mắt của tôi... có phải là mù rồi hay không?"
Diệp Oản Oản đờ đẫn: "Không phải chỉ mỗi mình cậu mù đâu!"
Trong nháy mắt ngay khi Ân Duyệt Dung nhìn thấy mấy người, sắc mặt cơ hồ thoắt cái liền lạnh xuống.
Quả thật là bà đã đánh giá thấp sự can đảm của những người này rồi, lại dám xông vào Vạn Mai sơn trang!
Lúc này, Đường Đường bạch bạch bạch chạy tới chỗ Ân Duyệt Dung, "Bà nội! Xương sườn non dấm đường sốt tiêu của con làm xong chưa?"
Thần sắc Ân Duyệt Dung thoáng hòa hoãn: "Rồi."
Sườn xào chua ngọt Ân Duyệt Dung làm màu sắc mê người, mùi thơm nức mũi, ngay cả Diệp Oản Oản cũng không nhịn được mà nhìn chăm chú.
Đường Đường: "Oa! Bà nội thật lợi hại!"
Tựa hồ Ân Duyệt Dung coi mấy vị khách không mời mà đến, tự tiện đột nhập này không tồn tại, chỉ nhìn cậu nhóc trước mắt: "Còn muốn ăn cái gì?"
Đường Đường suy nghĩ một chút: "Ừm... Kẹo hồ lô, bà nội biết làm sao?"
Ân Duyệt Dung: "Có thể thử xem!"
Đường Đường nhất thời mặt đầy vui vẻ: "Quá tốt rồi, cha con thích ăn kẹo hồ lô!"
Ân Duyệt Dung: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."