Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Mai Cảnh Châu cau mày một cái, mặt lộ vẻ mê mang, “Tại hạ cũng không biết người trong miệng Diệp tiểu thư nói thật sự là ai.”
Thấy vẻ mặt của đối phương hoàn toàn không nhìn ra được sơ hở nào, Diệp Oản Oản quả thật giống như đã say rồi, cô xác định mình tuyệt đối không có khả năng cũng không có cơ hội nhận biết nhân vật như Mai Cảnh Châu được.
Không nghĩ tới đại sư này lại như một người diễn viên chuyên nghiệp, loại kỹ thuật diễn xuất này cũng quá tốt đi.
Nếu đã như vậy, đối phương không thừa nhận thì cô có hỏi lại cũng không có tác dụng gì.
Diệp Oản Oản không thể làm gì khác hơn là buông tha cuộc nói chuyện, quay về chỗ có ba mẹ cô.
Cố Việt Trạch mới vừa rồi vẫn nhìn chằm chằm về hướng của Diệp Oản Oản, thấy hai người nói chuyện với nhau thật vui, sắc mặt thật khó coi.
Nếu món đồ điêu khắc kia có thể nói là do Diệp Oản Oản may mắn có được, nhưng anh ta không tin Diệp Oản Oản lại có bản lĩnh có thể mời tới được nhân vật lớn như Mai Cảnh Châu, rồi còn để ngài ấy tự mình đến tham dự lễ mừng thọ cá nhân như vậy được.
Có thể mời được Mai Cảnh Châu tới nơi này, toàn bộ Đế Đô chỉ sợ cũng chỉ có một người mà thôi.
Nghĩ đến người kia, sắc mặt của Cố Việt Trạch thoáng cái liền âm trầm xuống.
Lần trước sau khi từ Cẩm Viên rời đi, anh ta cũng không có hỏi qua tình hình của Diệp Oản Oản ở bên đó.
Anh ta có thể vì Diệp Oản Oản ra tay một lần như vậy coi như đã là hết tình hết nghĩa rồi.
Ban đầu anh ta cho là Diệp Oản Oản không có mấy ngày cũng sẽ bị chơi chán, không nghĩ tới chính là đã một thời gian lâu như vậy rồi, cô ta vẫn cùng người đàn ông kia dây dưa không rõ.
“Việt Trạch… Việt Trạch…”
“Y Y, có chuyện gì vậy?”
“Anh không sao chứ? Anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Cố Việt Trạch nhìn về phía mỹ nhân nhu nhược bên cạnh mình, sắc mặt nhất thời ôn nhu như nước nói: “Dĩ nhiên là đang nhớ tới chuyện của chúng ta rồi.”
Diệp Oản Oản muốn chà đạp chính mình thì cứ để cô ta thực hiện đi, ngược lại chuyện của cô ta cùng mình đã không có bất cứ mối quan hệ nào nữa rồi, hôm nay anh sẽ cùng cô ta phủi sạch hoàn toàn quan hệ, anh sẽ cho Y Y một danh phận chính thức mà Y Y của anh nên có.
Diệp Y Y biết anh ta nói là điều gì, nhất thời gương mặt nhỏ đỏ lên, ngay sau đó mở miệng nói: “Em đến chào hỏi vợ chồng chú lớn Diệp Thiệu Đình đây!”
Đỉnh lông mày Cố Việt Trạch hơi nhăn lại nói: “Có chuyện gì mà cần đến đó chứ?!”
Diệp Y Y bất đắc dĩ nhìn anh ta một cái, ra vẻ khuyên nhủ nói: “Việt Trạch, anh đừng như vậy mà dù sao đều là thân thích!”
Cố Việt Trạch không cách nào cự tuyệt yêu cầu của Y Y nói: “Vậy để anh cùng đi với em.”
Vì vậy, hai người bưng ly rượu đi tới bàn của Diệp Thiệu Đình.
Diệp Y Y lễ độ mà khách khí mở miệng nói: “Chú thiếm, hai người khó có dịp một lần trở về như hôm nay, nếu có nhu cầu gì, hai người cứ nói với Y Y, hôm nay ba mẹ con còn có bà nội chưa kịp quay về do thời tiết bên nước Mỹ tuyết rơi quá nhiều, sân bay bị phong tỏa, không cách nào quay về kịp thời gian được, cho nên chỉ có Y Y một mình một người lo liệu tiệc mừng thọ, nếu có cái gì chiêu đãi không được chu toàn, xin chú thiếm thứ lỗi.”
Lời nói này có thể nói giọt nước không lọt, hoàn toàn là một bộ tư thái của chủ nhân.
Cố Việt Trạch dường như chưa có ý tứ muốn cùng đám người Diệp Thiệu Đình nói chuyện, nhìn cũng không có nhìn Diệp Oản Oản một cái nào, giống như rất sợ Diệp Y Y bị thua thiệt, từ đầu đến đều đứng ở một bên canh giữ Diệp Y Y.
Mới vừa rồi Diệp Thiệu Đình nhìn thấy hai người này tại trong buổi tiệc đi ra đi vào thành đôi với nhau trong lòng đã khó chịu, giờ phút lại thấy bọn họ ở ngay trước mặt mình nói chuyện như vậy, sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi.
Diệp Thiệu Đình trầm sắc mặt lại, nhìn về phía thanh niên ngày xưa chính mình một mực vô cùng thưởng thức, giờ đứng trước mắt mình ra vẻ bảo vệ cô gái khác nói: “Việt Trạch, tôi vẫn luôn coi trọng cậu, bây giờ cậu cùng với Oản Oản hôn ước vẫn đang còn nhưng lại công khai cùng Y Y như vậy, cậu đem Oản Oản nhà tôi đặt ở nơi nào rồi hả?”
Đối mặt với chất vấn của Diệp Thiệu Đình, trên mặt của Cố Việt Trạch rõ ràng xẹt qua vẻ không thích, mở miệng nói: “Chú Diệp, ngày xưa cháu một mực coi ngài là người tôn kính nhất, nhưng quả thực không nghĩ tới ngài lại vì muốn tư lợi cho bản thân làm ra chuyện bán đứng gia tộc gây tổn hại cho lợi ích của công ty như vậy. Bất đồng quan điểm khó lòng hợp tác, cháu không thể bởi vì tình cảm ngày xưa mà không nhìn đến, bỏ lơ đạo nghĩa!”