Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 492

Editor: Như Ý

Beta: Hyna Nguyễn + Windy

————————————-

Nương theo thanh âm đột ngột phát ra này, tất cả mọi người đều hướng về phía Diệp Oản Oản nhìn lại.

Nguyên bản trong phòng khách huyên náo bây giờ một mảnh tĩnh mịch.

Lại là nữ nhân này! Con ngươi của Tư Minh Lễ thoáng qua một vệt âm trầm.

Tư Minh Vinh cùng những tộc khác lão nhìn thấy Diệp Oản Oản ở thời điểm này đứng dậy ngắt lời, sắc mặt trong lúc nhất thời cũng đều có chút khó coi.

Lúc Oản Oản mở miệng nói con ngươi sâu thẳm của Tư Dạ Hàn trong nháy mắt, hơi chớp động, tầm mắt hướng về phương hướng của Diệp Oản Oản nhìn qua.

Phùng Nghĩa Bình dùng nắp ly vuốt lá trà, một bộ dạng thể hiện nơi nào chạy ra tiểu miêu không hiểu tiếng người như vậy, lạnh lung hừ một tiếng mở miệng nói: “A, cô phản đối, cô có tư cách gì phản đối!”

Diệp Oản Oản vẻ mặt không thay đổi mà hướng về Phùng Nghĩa Bình nhìn lại: “Trí nhớ của Phùng đổng sự dường như cùng lệnh thiên kim một dạng mau quên, đây coi như là di truyền đi.”

“Cô…” Phùng Nghĩa Bình vốn muốn mắng, nhưng ánh mắt liếc qua vừa nhìn thấy trên ghế chủ tọa là Tư Dạ Hàn, nhất thời không dám nói tiếp nữa.

Dù sao người phụ nữ này bây giờ còn đứng yên trên thân phận chủ mẫu tương lai đương thời.

Diệp Oản Oản không để ý tới Phùng Nghĩa Bình nữa, đứng lên, như không nhìn thấy tất cả ánh mắt chán ghét, giễu cợt, khinh bỉ, của mọi người ở đây tự ý mở miệng nói: “Nếu như cấy ghép khí quan liền có thể để cho A Cửu sống thật khỏe, tôi liền không có có bất cứ ý kiến gì! Nhưng việc cấy ghép khí quan chỉ trị được ngọn không trị được gốc, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng của anh ấy thêm mấy năm nữa thôi, tuyệt đối không phải là phương pháp giải quyết tốt nhất!”

Tư Minh Lễ nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Cô một tiểu nha đầu thì biết cái gì, ở chỗ này ăn nói linh tinh! Tôn lão đều đã nói, gia chủ chỉ còn lại nửa năm tuổi thọ, không phẫu thuật cũng chỉ có thể chờ chết, ở thời điểm này, cô lại chạy ra phản đối phẫu thuật, rốt cuộc là đang âm mưu cái gì”

Tư Minh Lễ sau khi nói xong, những lão tộc khác cũng rối rít phụ họa lời của Tư Minh Lễ.

Đối mặt với chỉ trích của tất cả mọi người, ánh mắt của Diệp Oản Oản không chút sợ hãi đáp: “Thân thể của A Cửu chỉ cần điều dưỡng thích đáng, phối hợp với thuốc của Tôn lão tiên sinh cùng liệu pháp châm cứu, là có thể kéo lại trở về như lúc đầu, lúc trước tôi giúp A Cửu điều chỉnh trong khoảng thời gian nửa tháng, thân thể của anh ấy đã có dấu hiệu chuyển biến tốt, điểm này Tôn lão có thể làm chứng.”

Tôn Bách Thảo gật đầu một cái tiếp lời của Oản Oản: “Quả thật như thế, chẳng qua là… Bây giờ tốc độ điều chỉnh quá xa không thể cản nổi sự phát triển của căn bệnh ác liệt của Cửu thiếu gia, cho nên tôi mới đề nghị giải phẫu. Dĩ nhiên, nếu như có thể điều dưỡng trở lại, vẫn là tốt nhất, như vậy tuổi thọ Cửu thiếu gia sẽ cùng người thường không khác gì nhau mấy…”

Diệp Oản Oản nghe vậy, ánh mắt mang theo một cổ ác liệt, quét qua tất cả mọi người: “Cho nên, xin cho tôi thời gian ba tháng, tiếp tục giúp A Cửu điều chỉnh, nếu như đến lúc đó Tôn lão vẫn kết luận thân thể của A Cửu nhất định phải giải phẫu, như thế, tôi không còn lời nào để nói.”

Diệp Oản Oản vừa mới dứt lời liền bị tất cả tộc lão ở hiện trường phản đối…

“Quả thật là trò cười! Cho cô thời gian ba tháng! Cô biết ba tháng này đối với gia chủ mà nói nguy hiểm cỡ nào sao?”

“Tôi thấy cô nếu không phải là quá vô tri, ngu xuẩn, chính là muốn hại chết gia chủ! Bên người gia chủ nhiều thầy thuốc như vậy, Tôn thần y đều ở chỗ này, nếu có thể điều chỉnh, đã sớm trị khỏi rồi, còn có thể đến phiên cô ở nơi này hoa tay múa chân sao?!”

“Tuyệt đối không được đem mạng gia chủ giao vào trong tay một cái nữ nhân vô tri như vậy, quả thật là quá hoang đường! Nếu gia chủ trong ba tháng này xảy ra chuyện gì, cô ta làm sao gánh nổi.”

“Cô ấy quả thật không kham được…”

Ở thời điểm trong phòng khách tranh cãi ngất trời, trên ghế gia chủ đột nhiên truyền đến âm thanh trong trẻo lạnh lùng.

Thanh âm khàn khàn của người đàn ông cũng không lớn lắm, nhưng lại làm cho tất cả mọi người trong nháy mắt á khẩu, đồng loạt hướng về phương hướng của Tư Dạ Hàn nhìn lại.

Tư Dạ Hàn sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng trong ánh mắt uy áp lại không giảm chút nào, che ngợp bầu trời, bao phủ toàn bộ phòng khách.

Một lát sau, trong một mảnh tĩnh mịch trầm mặc, Tư Dạ Hàn tiếp tục mở miệng nói: “Cho nên, tôi tới gánh vác.”
Bình Luận (0)
Comment