Edit: Quỳnh
Nguyên Sinh khẽ cười một tiếng, lòng bàn chân dùng sức giậm trên mặt của Thập Nhất, “Nhận thua chứ tổng đội trưởng đại nhân? ”
Cánh tay của Thập Nhất chật vật chống đỡ thân thể, loạng choà loạng choạng bò dậy, mồ hôi túa ra che mờ tầm mắt, hình ảnh trước mặt hoàn toàn mông lung.
“Muốn chết!” Nguyên Sinh cười lạnh một tiếng. Một giây kế tiếp, “Quét” tiếng xé gió vang lên, năm ngón tay của Nguyên Sinh như móng nhọn, nhanh chóng cướp chiếc nhẫn tổng đội trưởng trên ngón tay của Thập Nhất…
“A a a ——” Thập Nhất tê tâm liệt phế kêu lên cùng lúc với tiếng xương tay đang bị Nguyên Sinh siết đến vỡ vụn.
“Cạch” một tiếng, chiếc nhẫn màu bạc rơi xuống mặt đất cẩm thạch của vũ đài, phát ra tiếng vang lanh lãnh.
“Đội trưởng!”
“Thập Nhất đội trưởng!”
“Nguyên Sinh! Tên khốn kia!”
Dưới đài, tất cả thành viên tiểu đội Ám Nhất đều bởi vì tức giận mà giận đến hai mắt đỏ bừng. Nhưng bởi vì quy tắc, họ không thể xông lên để ngăn cản.
Về phần những Ám Vệ khác, thần sắc họ vô cùng hờ hững. Thập Nhất do tài nghệ không bằng người, cũng không thể trách ai được. Cho dù chết trên vũ đài, cũng chỉ có thể tự trách thực lực mình không đủ.
Nguyên Sinh cúi người xuống, nhặt chiếc nhẫn kia lên, nhìn về phía Thập Nhất, đáy mắt tràn đầy khinh bỉ và giễu cợt, “Chậc chậc, quả nhiên là kẻ hèn nhát, chiếc nhẫn này cũng không giữ nổi, còn muốn làm tổng đội trưởng “
Bởi vì tinh thần bị kích thích cùng thân thể đau nhức, khả năng chống đỡ của Thập Nhất đã đến cực hạn. Nhưng từ đầu đến cuối hắn ta đều cố gắng gượng, không nguyện ý ngã xuống, không nguyện ý nhận thua.
Nguyên Sinh ung dung thong thả, trực tiếp đeo chiếc nhẫn kia lên tay mình, trên cao nhìn xuống mà mở miệng, “Ai, tổng đội trưởng đại nhân, ngài đây là sao vậy? Chẳng phải trước khi tỷ thí, ngài rất tự tin, còn nói là mình đã theo học một sư phụ rất lợi hại, nhất định đánh bại mọi người sao? Ha ha, kết quả, người phụ nữ kia lại dạy ra một phế vật! Thật đúng là một trò hay!”
Thập Nhất đang nằm trên đất hấp hối, nghe vậy, hai tay liền siết chặt, dùng hết khí lực bò dậy, đứt quãng mở miệng, “Câm… Miệng… Mày… Có thể làm nhục tao … Tao học nghệ không giỏi… Không được đổ lỗi cho ai khác … Tao… Tao… Không cho mày làm nhục sư phụ… Mày là loại rác rưởi… Sư phụ tao chỉ cần một tay… Thì có thể đánh bại mày rồi…”
“Ha… Ha ha ha… Thật là cười chết người! Các người đều nghe được chứ? Tổng đội trưởng đại nhân nói người dạy hắn món võ mèo cào này là cao thủ, một tay liền có thể đánh bại tôi! Vậy ngài mau kêu sư phụ ngài ra tỷ thí với tôi đi.”
Dưới đài là một trận tiếng cười lớn. Lời này của Thập Nhất, cũng quả thật khôi hài. Chắc là những ngày qua đã bị người phụ nữ được gọi là sư phụ kia mê hoặc rồi.
“Ha ha, đã kết thúc, tổng đội trưởng đại nhân…” trong con ngươi Nguyên Sinh hiện lên sát ý lạnh lẽo, dùng quả đấm giống như bao cát, nặng nề đập hướng ngực của Thập Nhất..
Mà giờ khắc này, Thập Nhất đã thân tàn lực kiệt, không còn sức đánh trả…
Một giây kế tiếp, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt thoáng qua một cái, có vật gì lấy tốc độ cực nhanh vọt lên trên đài.
Tiếp đó, “Phanh ——”, một tiếng vang làm người ta rợn cả tóc gáy.
Đó là… Âm thanh hai quả đấm đập chung với nhau.
Bị quả đấm của người vừa xuất hiện ngăn cản, cả người Nguyên Sinh bị chấn động, liên tiếp lui về phía sau mấy bước, sắc mặt đắc ý nhất thời cứng lại…
Thân thể nhỏ nhắn yếu ớt của Diệp Oản Oản vẫn không nhúc nhích, đứng vững trên đài, nhìn người đàn ông đang rêu rao trước mặt, đáy mắt không có một tí nhiệt độ, môi anh đào bật ra bốn chữ: “Như anh mong muốn.”
“Oản Oản tiểu thư!”
Nhìn Diệp Oản Oản đột nhiên xông lên đài, Hứa Dịch sợ đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra đầy người, dưới đài chính là một mảnh xôn xao.
“Sư phụ… Thật xin lỗi…” Thập Nhất ngắt lòng bàn tay, vùi đầu thật sâu.
Chân mày Diệp Oản Oản nhíu chặt, đỡ Thập Nhất lên, “Nên nói xin lỗi, là tôi.”
Bởi vì giới hạn của bản thân, cô không thể dạy hắn cho tốt, càng không thể phát hiện khúc mắc của Thập Nhất.
Một tiếng sư phụ, cô nhận lấy thì ngại.
Nguyên Sinh cảm thấy trên tay truyền đến cảm giác đau tới tê dại, đáy mắt là một mảnh ám trầm.
Lời đồn ngược lại không tệ, khí lực người phụ nữ này, quả thật không nhỏ.
Thần sắc Nguyên Sinh ngạo nghễ đứng đó, lạnh giọng mở miệng nói, “Diệp tiểu thư, thứ cho tôi mạo phạm mà nói một câu, nơi này là nơi Ám Vệ thi đấu, cũng không phải là quầy rượu, có thể tùy tiện ra vào, tùy ý phá hư quy tắc.”
Nghe được lời nói của Nguyên Sinh, các Ám Vệ bên dưới cũng lộ ra thần sắc bất mãn. Ám Vệ tranh đoạt thi đấu, coi như là đương thời chủ mẫu, cũng không thể tùy ý nhúng tay làm loạn. Huống chi, Diệp Oản Oản bây giờ còn chưa chân chính ngồi lên vị trí kia.
Diệp Oản Oản lạnh lùng liếc Nguyên Sinh một cái, mặt không thay đổi mà mở miệng: “Nếu tôi không nghe nhầm, ban nãy là anh để tôi lên. Mà tôi, chẳng qua chỉ là thỏa mãn yêu cầu của anh mà thôi, coi như phạm quy, người phạm quy, chẳng lẽ không phải là anh? ”
Nguyên Sinh buột miệng phản bác, “Tôi lúc nào để cho cô…”
Kết quả, nói được nửa câu, không biết nghĩ tới điều gì, trong nháy mắt cấm khẩu rồi.