Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Nhìn tận mắt “nam nhân khác” có những hành vi đầy lãng mạn với “vợ” của mình, lại còn tặng hoa, tỏ tình, mà còn Không-Được-Phép tức giận, đây lại là cảm giác gì?
Tâm tình của Tư Dạ Hàn giờ phút này, có thể tạm hình dung là, một lời khó nói hết.
Cậu nhóc đầy dựa dẫm mà rúc vào lòng mẹ, "Mẹ... Mẹ sau này sẽ còn bỏ rơi Đường Đường sao?"
Diệp Oản Oản xoa xoa đầu của tiểu gia hỏa, "Dĩ nhiên là sẽ không..."
Diệp Oản Oản vừa cảm động, nhưng tâm tình lại có chút phiền muộn, những thứ này vốn không phải thuộc về nàng…
Rồi sẽ có một ngày, Đường Đường tìm ra được mẹ ruột của mình, và sẽ không còn đối xử với nàng như vậy nữa…
Gào! Thật sự là muốn giấu đi, tự mình nuôi riêng quá đi!
Diệp Oản Oản thậm chí đều đã và đang suy nghĩ triển khai kế hoạch này rồi đó nha…
Sau khi tỉnh táo lại, một nhà ba người ngồi ở bên cạnh bàn ăn.
Diệp Oản Oản nâng cằm lên nhìn hai cha con, nhìn đến mức mặt đầy thỏa mãn.
Hi, nhân sinh như thế này, còn cầu mong gì hơn.
Diệp Oản Oản vừa suy nghĩ, vừa gắp một miếng trứng rán.
Đang với về phía trước, kết quả, đồng thời đối diện với hai đạo ánh mắt quen thuộc.
"Ặc..." Đôi đũa của Diệp Oản Oản bỗng đóng băng ở trên không trung.
Khao khát cầu sinh mãnh liệt khiến Diệp Oản Oản theo bản năng lại dùng tay trái gắp lên một miếng trứng rán khác, cứ như vậy một trái một phải hai miếng trứng rán, đồng thời đặt vào trong dĩa của hai cha con.
Sau khi 2 miếng trứng rán đồng thời hạ xuống, hai ánh mắt ở phía đối diện mới thu về.
Diệp Oản Oản âm thầm lau mồ hôi.
Hic... Những cái khác đều rất hoàn mỹ...
Chỉ có một chỗ hơi sai sai chính là, hai cha con nhà này sống chung, không hiểu sao lại cứ luôn tranh sủng với nhau vậy chứ…
"Đúng rồi Đường Đường à, bởi vì ba mẹ bình thường đều phải đi làm, không có cách nào ở nhà cùng với con, cho nên mẹ đã tìm được một con thú cưng rất đáng yêu để cùng con chơi đùa!" Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Đường Đường đương nhiên là rất hy vọng mẹ có thể ở cạnh mình, nhưng cũng càng không hy vọng đem lại thêm phiền toái cho mẹ.
Mặc dù đối với chó con, thỏ con, mèo con, cậu bé cũng không mấy hứng thú, nhưng vẫn nhu thuận gật gật đầu, "Cảm ơn mẹ."
"Ngoan ngoan..." Diệp Oản Oản xoa xoa đầu của tiểu gia hỏa, "Chờ lát nữa con thấy, nhất định sẽ yêu thích!"
Đang nói chuyện, nơi cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân.
"Oản Oản tiểu thư!" Hứa Dịch tối hôm qua sau khi nhận được mệnh lệnh, sáng sớm liền chạy tới.
"Hứa quản gia, anh đã đến rồi, Đại Bạch đâu, Đại Bạch đâu?" Diệp Oản Oản lập tức hướng về phía sau lưng Hứa Dịch nhìn lại.
Hứa Dịch ho nhẹ một tiếng, ngập ngừng nhìn về phía ông chủ của mình.
Vốn định nói chuyện với ông chủ nhà mình, nhưng nghĩ lại, ông chủ mình trong tình huống này cũng không dùng được.
Vì vậy, Hứa Dịch vô cùng sáng suốt, trực tiếp nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói: "Oản Oản tiểu thư, cô nhất định phải mang Đại Bạch tới sao? Chuyện đó, có thể sẽ hù tiểu thiếu gia một trận hay không?"
Diệp Oản Oản lập tức cau mày: "Làm sao lại như vậy được! Đại Bạch đáng yêu như thế! Đại Bạch đâu, mau dẫn tới đây nhanh lên một chút nào! Thật sự là nhớ Đại Bạch mà!"
Hứa Dịch: "Được rồi, vậy tôi đi ngay..."
Lại nói, làm sao hắn cứ có cảm giác là Oản Oản tiểu thư muốn gọi Đại Bạch đến để chơi đùa cùng nàng mới đúng!?
Một bên Đường Đường nghiêng đầu nhìn sang: "Đại Bạch?"
Diệp Oản Oản gật đầu: "Đúng vậy, là tên của nó!"
"Là thỏ sao?" Đường Đường hỏi.
Hai mẹ con còn đang nói chuyện, lúc này, Hứa Dịch đã quay trở lại. Lần này, đi theo phía sau Hứa Dịch là một con quái vật khổng lồ, toàn thân trắng như tuyết…
"Rống …!!!" Trong tiếng gầm nhẹ của dã thú, một con hổ lớn màu trắng bạc chậm rãi đi vào.