Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 564

Nghe thấy tin sếp lớn đang cân nhắc muốn mình đi phát triển thị trường mới ở nơi khỉ ho cò gáy, Giản Thanh sợ đến suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.

“Tôi sẽ lập tức đi chuẩn bị xe ngay và liền.”

Giản Thành không dám chậm trễ nữa, vội chạy ra khỏi văn phòng, sợ chậm một giây nữa sẽ lập tức bị điều đi nơi khác.

Mặc Trì Úy liếc nhìn qua bản vẽ trên bàn, cuối cùng vẽ một dấu chéo thật lớn, rồi mới gọi điện thoại cho bộ phận thiết kế.

“Hoàn toàn không phù hợp với quy định, làm lại hết đi, chín giờ sáng ngày mai tôi muốn nhìn thấy trên bàn có một bản thiết kế mới.” Giám đốc của phòng thiết kế nhận điện thoại của Mặc Trì Úy, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Sáng mai phải giao một bản thiết kế mới sao? Chủ tịch, anh tính để chúng tôi làm việc đến mệt đứt hơi sao?

“Sao thế? Không có cách nào hoàn thành được sao? Nếu như không có cách, tôi có thể suy nghĩ đến việc đổi người.”

Mãi vẫn không nghe thấy giám đốc phòng thiết kế trả lời, Mặc Trì Úy thấp giọng nói lại một lần nữa.

“Không… không cần, chủ tịch, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành việc anh đã giao, chắc chắn hoàn thành.”

Giám đốc phòng thiết kế vội vàng nói, đùa sao, mình dựa cả vào công việc này để nuôi sống cả nhà, sao có thể để mất nó được?

“Nhớ kỹ, chín giờ sáng mai.” Mặc Trì Úy nói xong câu đó liền cúp máy, đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.

Lúc anh đi thang máy chuyên dụng, đến cửa công ty, Giản Thành đã chuẩn bị xe xong từ lâu.

“Chủ tịch, mời lên xe.”

Thấy Mặc Trì Úy đi ra, Giản Thành cũng vội vàng xuống xe, khúm na khúm núm mở cửa xe để sếp lớn lên xe an toàn.

“Chủ tịch, chúng ta… chúng ta đi đâu ạ?” Giản Thành lên xe, nhỏ giọng hỏi Mặc Trì Úy ngồi phía sau.

Mặc Trì Úy hơi nhíu đôi lông mày kiếm.

“Về quê Liễu Nguyệt.”

Mặc Trí Úy nói xong đó liền nhắm đôi mắt sắc bén kia lại.

Cậu chủ cho rằng mợ chủ đang ở quê sao? Có khả thi không?

Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng Giản Thành vẫn không dám nói nhiều lời, nhanh chóng khởi động xe.

Lái xe khoảng ba tiếng, mới đến được ngôi làng mà Liễu Nguyệt đang sống.

Giản Thành dừng xe trước nhà Liễu Nguyệt, kính cẩn mở cửa xe.

Mặc Trì Úy bước xuống xe, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, không khí ở quê thật trong lành, quả nhiên là một nơi thích hợi để dưỡng già.

“Cậu chủ, cửa đã khóa, chúng ta có cần… cần phải xông thẳng vào trong không?” Giản Thành đến bên cạnh Mặc Trì Úy nhỏ giọng nói, gần đây tâm trạng của sếp lớn không được tốt, một khi đã bị chọc giận thì hậu quả… không thể nào tưởng tượng nổi.

“Đến nhà trưởng thôn trước.”

Mặc Trì Úy đi thẳng đến nhà trưởng thôn, Giản Thành vội vàng đi theo sau.

Lúc trưởng thôn nhìn thấy Mặc Trì Úy, vẻ mặt đầy kinh ngạc, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

“Chủ tịch Mặc, anh… sao anh lại đến đây? Mau… mời anh vào trong.”

Trưởng thôn nhiệt tình đưa Mặc Trì Úy vào phòng, lập tức phân phó cho vợ của mình pha trà cho Mặc Trì Úy.

“Hai ngày nay Tâm Nhan không về đây sao?” Mặc Trì Úy hỏi thẳng vào vấn đề.

“Chuyện này…” Đôi diện với phân vân của Mặc Trì Úy, trưởng thôn có chút do dự, sau khi nghe thấy Mặc Trì Úy hỏi thăm như vậy, vợ của trưởng thông đang đứng bên anh mới lập tức đến trước mặt anh.

“Về rồi, nhưng ây giờ lại không có ở nhà, tôi không thấy nữa.”

Nghe thấy câu này, vẻ mặt Mặc Trì Úy nở một nụ cười đầy hài lòng.

Qủa nhiên là đã về đây.

Nói chuyện với trưởng thôn một lát, Mặc Trì Úy mới đi thẳng về nhà Liễu Nguyệt.

Căn nhà vẫn đóng chặt cửa như cũ, Giản Thành hiểu ý của Mặc Trì Úy, anh gõ cửa, nhưng… nhưng thật lâu sau vẫn không nhận được bất cứ phản hồi nào.

“Cậu chủ, bên trong chắc không có người?”

Gõ đến rụng tay, nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, Giản Thành vội vàng nói.

“Gõ tiếp đi, gõ mạnh vào.” Mặc Trì Úy khép mở đôi môi gợi cảm của mình, thấp giognj từ từ lên tiếng.

Còn gõ nữa sao? Gõ mạnh nữa? Chủ tịch của tôi ơi, tay tôi sắp gãy đến nơi rồi, cho dù bên trong có là người điếc đi chăng nữa cũng có thể nghe thấy.

Không còn cách nào khác, Giản Thành liều mạng gõ thêm một lần nữa.

Gõ được khoảng năm phút, cổ tay Giản Thành thật sự không thể nào động đậy được nữa, vẻ mặt bất dĩ nhìn Mặc Trì Úy đứng bên cạnh.

Mặc Trì Úy nhíu mày, lùi về phía sau một bước lớn, đôi mắt đen láy sâu như mực, tỉ mỉ quan sát bức tường trước mặt.

Nhìn đi nhìn lại thì thấy cũng không cao lắm, mình có thể… không thành vấn đề.

“Chủ tịch, anh muốn… muốn làm cái gì vậy?” Thấy Mặc Trì Úy liên tục lùi về sau mấy bước, Giản Thành mở lớn hai mắt.

Một nụ cười bí ẩn xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của Mặc Trì Úy.

Giản Thành còn chưa kịp phản ứng lại, Mặc Trí Úy lui về phía sau mấy bước rồi đột nhiên tăng tốc.

Ôi mẹ ơi, đây là.. đây là người nào vậy hả, quả thực giống như con… con khỉ/

Thấy động tác của sếp lớn nhanh nhẹn nhảy lên tường, thần tốc nhảy vào bên trong sân, Giản Thanh há hốc miệng.

Mặc Trì Úy mở cửa lớn ra.

“Cậu có thể ngậm miệng lại được rồi, nếu không ruồi nó bay vào đấy.” Thấy dáng vẻ Giản Thành kinh ngạc trợn mắt há mồm, Mặc Trì Úy nhàn nhạt nói.

“Chủ tịch, anh… kỹ năng của anh thật kinh gười, hay là… hay là dạy tôi hai chiêu đi?”

Sau khi Giản Thành phản ứng lại, vội vàng đến chỗ Mặc Trì Úy, ôm đùi anh.

“Cũng được, nhưng đợi lúc nào tôi có thời gian đã.” Mặc Trì Úy dứt lời liền sải bước đi vào trong.

Trong phòng có đèn, nên Mặc Trì Úy có thể chắc chắn bên trong có người.

Lần này, người gõ cửa không phải là Giản Thành nữa mà là Mặc Trì Úy.

Không tốn nhiều sức, cửa phòng lập tức mở ra.

“Chủ tịch Mặc, anh đang đột nhập vào nhà người khác. Tôi có thể báo cảnh sát bắt cậu đó.” Liễu Nguyệt đứng trước cửa, lạnh lùng nói, thái độ với Mặc Trì Uý còn lạnh nhạt hơn trước.

Đối với thái độ thờ ơ thế này, Mặc Trì Úy sớm đã chuẩn bị trước, cho nên không hề có chút bất ngờ nào cả.

“Mẹ, con đến tìm Tâm Nhan.”

Mẹ? Nghe Mặc Trì Úy xưng hô như vậy, Giản Thành suýt chút nữa đã rớt cằm, biểu hiện của sếp lớn hôm nay hoàn toàn khác với ngày thường.

“Chủ tịch Mặc, đừng xưng hô với tôi như thế, Tâm Nhan đã nói cho tôi biết hết rồi, sẽ ly hôn với cậu.”

Liễu Nguyệt nói thẳng, đối với bất kỳ quyết định nào của con gái, bà cũng đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.

“Ly hôn?” Mặc Trì Úy khẽ cong khóe môi mỏng của mình lên.”Mẹ nghĩ rằng có thể sao?”

Liễu Nguyệt cười hờ hững.

“Chỉ cần là Tâm Nhan đã quyết định chuyện gì rồi thì con bé sẽ không thay đổi. Mặc Trì Úy cậu có thể đợi được vài ngày, nhưng tôi tin rằng không lâu sau, đơn ly hôn sẽ nằm trên bàn làm việc của cậu ngay thôi.”

Liễu Nguyệt lạnh lùng nói.

“Cô ấy đang ở đâu?”

Đứng ở cửa đã được một lúc, nhưng vẫn không thấy Đường Tâm Nhan bước ra, khiến đôi mày kiếm của Mặc Trì Úy càng nhíu chặt lại.
Bình Luận (0)
Comment