Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 108.2

"Tĩnh Sơ, mình muốn đi về trước, chốc nữa chồng mình sẽ đến đón." Mộ Hi nói rối Vân Tĩnh Sơ, nếu không, Tĩnh Sơ không để cho cô đi, kỳ thật, cô không có liên lạc với Nam Cung Diệu, biết rõ anh đang bận, cũng biết anh phải mở cuộc video hội nghị với nước Mỹ.

"Được, đi đường cẩn thận." Vân Tĩnh Sơ vui vẻ trả lời, bởi vì nhắc tới Nam Cung Diệu, cô cũng phải ngoan ngoãn, cô biết không thể đoạt phụ nữ của Diệu tổng.

Mộ Hi đi vào nhà vệ sinh tháo bỏ hóa trang của mình, nếu không ra ngoài không hù chết người, sau khi ra khỏi nhà vệ dinh liền đi ra quán ăn đêm.

"Mộ Hi, Cô muốn đi về sao?"

Mộ Hi ở cửa nhìn thấy Hàn Dương đang đi vào, hết sức nghi hoặc, chẳng lẽ Tĩnh Sơ không có chơi cùng một chỗ với anh ta? Xem ra nha đầu kia nhận lầm người!

Kỳ thật, người đêm nay với Vân Tĩnh Sơ chính là ông chủ của hộp đêm, nhiệm vụ của hắn chính là ngăn chặn Vân Tĩnh Sơ, như vậy anh ta có thể tập trung tiếp xúc với Mộ Hi, vốn định chơi đùa phụ nữ trước rồi đi, ai ngờ người phụ nữ này lại chủ động tìm tới cửa, mọi chuyện cũng không được tiến hành như kế hoạch, cho nên anh ta phái người chú ý nhất cử nhất động của Mộ Hi, ngay khi Mộ Hi tháo hóa trang trong nhà vệ sinh, Âu Dương Hàn cũng tháo hóa trang, chờ ở cửa.

"Ừm, anh đã đến rồi." Mộ Hi nghĩ thầm, đúng lúc Hàn Dương đi vào nhìn thấy Tĩnh Sơ đang chơi nhiệt tình với tên hải tặc như vậy, có thể hiểu lầm Tĩnh Sơ hay không? Không được.

"Hàn Dương, anh có thể đưa tôi trở về hay không?" Mộ Hi hỏi.

"Vì sao không ở lại chơi một lát?" Âu Dương Hàn cố ý làm bộ không có chuyện gì phát sinh đồng.

"Không được, tôi có chút mệt mỏi, muốn đi về trước."

"Vậy cũng tốt, đi thôi người đẹp." Hàn Dương rất lịch sự đáp ứng, Mộ Hi mới yên tâm, vừa rồi thực sự đổ mồ hôi thay Tĩnh Sơ, mới vừa cua được mỹ nam, ngộ nhỡ chạy nữa, vẫn nên giúp cô ấy đi!

Mộ Hi đi theo Âu Dương Hàn vào ga ra, biểu hiện hết sức thục nữ, dù sao bọn họ không phải là rất quen thuộc.

Âu Dương Hàn đang suy nghĩ: Người phụ nữ này thật đúng là hay thay đổi, vừa rồi ngang tàng bạo ngược đâu rồi? Lại dám dùng rượu đỏ tưới lên em trai anh ta, chưa bao giờ có người phụ nữ nào to gan như vậy, trừ phi là không muốn sống.

Bởi vì Mộ Hi uống quá nhiều rượu đỏ, đầu bắt đầu choáng váng, không nghĩ tới rượu đỏ tác dụng chậm mà lại mạnh như vậy, kỳ thật, rượu đỏ hôm nay Mộ Hi uống đều do Âu Dương Hàn pha chế riêng cho cô, cũng là cố ý đưa đến bên cạnh cô, nếu không, sau khi em trai bị tưới cái loại rượu đỏ đặc biệt đó, lập tức nhụt chí, kỳ thật cảm thấy nóng bừng.

Mộ Hi không ý thức ngủ thiếp đi, đầu dựa ở trên cửa kính xe, Âu Dương Hàn dừng xe một bên, tắt âm nhạc đi, lẳng lặng nhìn Mộ Hi đang ngủ say.

Làn da trắng nõn, đôi môi đỏ hồng, lông mi cong cong thật dài, mũi khéo léo đáng yêu, hướng xuống nhìn, một bộ ngực xinh đẹp lộ rõ, khe rãnh thật sâu giống như có thể kẹp lại bất kỳ vật gì, càng nhìn càng dụ hoặc, càng xem càng xúc động, em trai đã giơ lên, mẹ kiếp, tại sao không có định lực như vậy, gãi gãi đầu, cởi áo mình xuống đắp lên cho cô. Không nhìn tới thức ăn ngon mê người, thì sớm muộn cũng sẽ ăn cô, nhất định bây giờ phải ổn định, nếu không sẽ hỏng việc lớn.

Chỉ chốc lát sau Mộ Hi mê man tỉnh lại, thấy Hàn Dương nhắm mắt ngồi bên, chính mình đang đắp áo của anh ta, xe đã dừng ở công viên bên cạnh cách nhà mình không xa.

"Làm sao tôi lại ngủ thiếp đi chứ, cám ơn anh Hàn Dương", Mộ Hi nói xong xuống xe.

"Không cần khách khí, chúng ta là bạn bè mà?" Âu Dương Hàn rất lịch sự hỏi Mộ Hi.

"Tôi uống một chút rượu đỏ, lập tức tốt thôi, phía trước chính là nhà tôi, hôm nào mời anh tới làm khách nhé, hôm nay hơi trễ, cám ơn áo của anh, đây đã là lần thứ hai tôi mặc áo khoác của anh, thật sự là xấu hổ." Mộ Hi có chút xấu hổ nói.

"Không có việc gì, tôi sợ cô lạnh, vậy, tạm biệt." Âu Dương Hàn chuẩn bị lái xe rời đi.

"Đi đường cẩn thận." Mộ Hi khom lưng dặn dò, ai ngờ chỉ khẽ cong eo, một mảnh xuẩn sắc gần ngay trước mắt, Âu Dương Hàn làm bộ như không nhìn thấy, bởi vì Mộ Hi cũng không có phát hiện mình bị hở.

"Ừm." Âu Dương Hàn lái xe rời đi, trong lòng bị câu vừa rồi: Đi đường cẩn thận, làm cho lòng thấy ấm áp, còn có một mảnh xuân sắc không khỏi khiến anh ta mặt đỏ tim đập dồn dập.

Mộ Hi chậm rãi về đến nhà, đầu vông cùng chóang, chuẩn bị tháy quần áo rồi đi ngủ, nhìn thấy phòng con trai đã tắt, biết rõ Nam Nam đã ngủ, nhìn thấy thời gian ông xa vẫn chưa trở về, chính mình nên đi ngủ trước!

Mộ Hi đi vào phòng ngủ, bởi vì thói quen, cô không có mở đèn, mơ mơ màng màng sờ soan trên giường, nhắm mắt vén chăn lên chui vào, đột nhiên đụng phải cái gì hâm nóng, bởi vì choáng váng đầu muốn chết, cô chen lấn vào, ôm chặt lấy thứ hâm nóng đó, vù vù đi ngủ, tứ chi như còn như bạch tuộc quấn quanh luồn nhiệt bên cạnh.

"Thật là ấm áp nha." Mộ Hi lầm bầm một câu vù vù ngủ tiếp.

Nam Cung Diệu cũng không có ngủ say, vốn là phải rất khuya thì mới có thể trở về, ai ngờ sớm họp nghị xong, vì cho Mộ Hi kinh ngạc, không có gọi điện thoại cho cô, về đến nhà, thế nhưng cô không có ở đây, con trai nói là ra ngoài cùng Vân Tĩnh Sơ, cho nên liên tục chờ cô, suy nghĩ chút nữa khi cô trở lại phải trừng phạt cô thế nào, không nghĩ tới vật nhỏ vào cửa ngay cả đèn cũng không mở, người này thật đúng là lạ, nhà Nam Cung anh có tiền cô không biết sao?

Nam Cung Diệu có chút tức giận Mộ Hi trở về quá muộn, hơn nữa còn đi uống rượu, trong lòng tức giận hơn, ai ngờ vừa mới bị một thân thể lạnh lẽo dán lại, tức giận trong lòng không cánh mà bay, cô vợ nhỏ này ôm lấy anh từ phía sau, tay chân còn cùng sử dụng, vốn tâm tình đang bực bội cũng đã thay đổi bình tĩnh.

Nhắm mắt lại, anh cũng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Nam Cung Diệu dang cánh tay, mặt nằm thẳng, mà đầu Mộ Hi gối lên một cánh tay của Nam Cung Diệu, một cái chân còn không an phận đặt trên bụng anh, một cái tay nhỏ bé đặt trên ngực Nam Cung Diệu, một cái tay đưa lên trên mặt của Nam Cung Diệu, mặt hướng vào lòng của Nam Cung Diệu, miệng mở rộng, vẫn ngáy khò khò, tư thế ngủ hết sức ngang ngược.

Nam Cung Diệu đã tỉnh, mở mắt ra, cúi đầu nhìn xem Mộ Hi, vẻ mặt bà xã khi ngủ có chút tính tình trẻ con, có chút thô lỗ, miệng nho nhỏ hồng hào, đột nhiên cảm thấy trên cánh tay ẩm ướt, đưa tay ra sờ, hận không thể đánh chết cô, người này còn chảy toàn bộ nước miếng lên trên tay anh.

Nam Cung Diệu cố gắng dùng tay khép miệng Mộ Hi lại, ai ngờ giúp cô khép lại, cô lại bướng bỉnh mở ra, dứt khoát nghiêng người dữ vững cái miệng nhỏ nhắn không thành thật, mà vốn đàn ông buổi sáng Nhất Trụ Kình Thiên(*), chỗ đó đã sớn đứng thẳng, mà Mộ Hi ngủ say không rõ tình huống cho lắm, cho rằng bị vô lễ.

(*) Nhất Trụ Kình Thiên: Một gậy chống trời dien!dan!le!quy!don-Mèo Hoang

"Giở trò lưu manh..." Mộ Hi dùng sức đẩy Nam Cung Diệu ra.

"Lưu manh sao? Ai đã quy định ông xã muốn làm chuyện chính lại thành giở trò lưu manh." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, Mộ Hi có chút tỉnh táo, ông xã.

"Lão công, em cho rằng đang nằm mơ sao? Không phải, là ảo tưởng, anh sáng sớm đã phá ảo tưởng của em, thiệt là, mà mấy giờ anh trở về vậy? Vì sao không gọi em dậy?" Mộ Hi ngồi dậy oán hận nói.

"Anh cũng muốn gọi em, nhưng mà dù sao cũng phải biết em đi đâu chứ?" Nam Cung Diệu nói.

"Em ở nhà mà, đương nhiên là đi chơi với Tĩnh Sơ một lát, chẳng lẽ ông xã còn trở về sớm hơn em? Em nói tại sao tối hôm qua cảm cảm thấy có thứ gì nóng ấm, thì ra là anh."

"Người phụ nữ, anh là ông xã em, không phải thứ gì, thật sự là thua em." Nam Cung Diệu không biết làm sao nói.

"Ha ha... Thân ái, thực xin lỗi." Mộ Hi vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn nói với Nam Cung Diệu, ai ngờ bị Nam Cung Diệu kéo lên trên giường, áp chế dưới thân, mút lấy cái miệng anh đào nhỏ nhắn, hung hăng mút lấy.

"Ưm..." Người đàn ông này mới sáng sớm mà đã phóng điện, Mộ Hi ôm lấy Nam Cung Diệu từ phía sau, hai chân nâng lên, kẹp lại eo Nam Cung Diệu.

"Làm gì vậy? Leo cây sao?" Nam Cung Diệu ngẩng đầu lên hỏi.

"Em đang giúp anh cố định tư thế, như thế nào? Hết sức vững chắc chứ?" Mộ Hi vụng trộm vui mừng, cô là cố ý, đùa giỡn cùng Nam Cung Diệu, bởi vì cô yêu anh.

"Không vững chắc." Nam Cung Diệu thản nhiên trả lời.

"Bà xã em đã dùng cả tay chân, anh còn muốn thế nào." Mộ Hi có chút không vui, chu miệng nhỏ nói.

"Chúng ta còn có một vũ khí bí mật." Nam Cung Diệu vẫn thản nhiên trả lời.

"Vũ khí bí mật, ở đâu? Tại sao em không biết vậy ông xã, lấy ra xem một chút." Mộ Hi thật tò mò, ngẩng đầu lên hỏi Nam Cung Diệu.

"Được, em chờ đấy." Nam Cung Diệu xoay người ngồi dậy, đứng ở trên giường, cởi quần mình xuống.

"Vũ khí bí mật ở đây." Nam Cung Diệu tự hào nói, hai tay chống nạnh, đến cười cũng không cười.

"Ha ha ha..." Mộ Hi cười nghiêng người ngã ngửa.

"Không cho cười." Nam Cung Diệu nghiêm túc nói.

"Chính là nó, nó là vũ khí bí mật, tỉnh lại đi ông xã, chỉ với nó, anh không có việc gì thì đừng lấy ra thể hiện, có biết xấu hổ hay không?" Mộ Hi cười to.

"Chờ chút nữa em cũng sẽ biết uy lực của nó, so với tứ chi của em còn mạnh hơn gấp trăm lần, anh chỉ là móc nối, chỉ cần treo vào trong chỗ kia của em, mọi sự OK."

Bây giờ Nam Cung Diệu cũng bắt đầu cười, suy nghĩ một chút chính mình có vật hứu ích không ít, không khỏi đắc ý, lúc này quả thực Nam Cung Diệu không phải tà a, nếu như bây giờ nói anh là tà ma, không ai sẽ tim tưởng, người đàn ông này chỉ là người biết đòi bà xã vui vẻ. Truyện được đăng duy nhất trên diendanlequydon.com. Các bạn vào đây để đọc tuyện edit nhanh nhất.

Kỳ thật, Nam Cung Diệu chỉ cần đối mặt với Mộ Hi thì đã bắt đầu trở nên ôn hòa, chỉ một cái người đàn ông bình thường, làm như vậy khiến anh cảm thấy hết sức hạnh phúc, trước kia bao nhiêu lần hạ quyết tâm độc ác với cô một chút, giống như đối với những người phụ nữ khác, nhưng mà, lúc nào anh cũng không làm được, nhìn thấy gương mặt này, anh lại thấy thương tiếc, lại thấy như yêu, giống như yêu cô bao nhiêu cũng không đủ.

Ở bên ngoài, Nam Cung Diệu vẫn là tổng giám đốc vô tình lãnh khốc, người người sợ hãi.

"Anh- - đáng ghét, cái gì mà móc nối, người ta đâu chịu, nào có mới sáng sớm mà đã như vậy, người khác em không biết, nhưng vì sao buổi tối anh muốn, đến sáng sớm cũng muốn chứ?" Mộ Hi nghe vậy có chút thẹn thùng, Nam Cung Diệu chỉ chỉ phía dưới, chỗ đó đã chuẩn bị sẵn sàng, sẽ chờ bà xã gật đầu.

"Ngày hôm qua anh không muốn, cho nên hôm nay em phải bổ sung, nếu không không được ra cửa! Bây giờ em đang ngược đãi ông xã có biết hay không?" Nam Cung Diệu nghiêm túc nói, kỳ thật mỗi lần anh nói chuyện này đều tỏ vẻ nghiêm túc, vài sao những chuyện không đứng đắn, ở trong mắt anh lại đứng đắn như vậy? Giống như lúc trước anh có nhiều phụ nữ như vậy, một chút cũng không đỏ mặt, người với người thật đúng là không có cách nào so sánh!

"Được rồi, bắt đầu đi." Mộ Hi vừa thấy anh rất tự nhiên không có xấu hổ, chính mình cũng không cần thiết thẹn thùng.

"Này? Em đây là muốn làm việc hay sao? Tại sao giống như là đang nấu cơm giặt quần áo vậy, không có có tình ý, dịu dàng, dịu dàng hiểu không?" Phản ứng của Mộ Hi, khiến Nam Cung Diệu rất bất mãn, nhìn thấy trên mặt của cô vợ nhỏ không có một chút tươi cười, không biết còn tưởng rằng là ra chiến trường!

"Diệu thân ái, vậy thì tới đi, xin hỏi ngài muốn phía trước, hay là muốn đằng sau? Tiểu nương tử sẽ nghe ngài tất."

Mộ Hi quỳ ở trên giường, nháy mắt một cái với Nam Cung Diệu, cố ý còn phóng điện với anh, rất có hiệu quả, Nam Cung Diệu bắt đầu thở đốc.

"Bà xã em là có chủ tâm khiêu khích anh có phải không, vậy cũng đừng có trách anh ngoan độc, đến đây đi, tướng công đến vậy." Nam Cung Diệu bổ nhào vào Mộ Hi.

Đương nhiên sau đó ra sức kháng chiến, chiến tranh liên tục gắn bó hai giờ.

Buổi tối.

Nam Cung Diệu về đến nhà, thấy Mộ Hi đang khóc, Nam Nam ở bên an ủi cô.

"Con trai làm sao vậy? Vì sao mẹ con khóc?" Nam Cung Diệu để cặp công văn xuống, đi về phía Mộ Hi, ôm lấy cô.

Mộ Hi như học sinh tiểu học phạm sai lầm, cúi đầu, hai tay khoanh ở trước ngực, biết vâng lời, nước mắt tí tách rới xuống, làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.

"Cha, hôm nay lúc mẹ ra ngoài rút tiền quên mất không rút thẻ ra, chờ lúc nhớ tới, đi báo mất giấy tờ, kết quả tiền không còn, cho nên mẹ mới có thể khóc lóc như vậy."

Vốn Nam Cung Diệu hết sức lo lắng, nghe Nam Nam nói bị mất tiền, vẻ mặt lập tức không có sao cả.

"Bà xã mất tiền không có việc gì, chỉ cần không mất em là được rồi." Nam Cung Diệu thấy lúc này bà xã ngang tàng bạo ngược giống như dâu nhỏ bị ủy khuất.

"Nói thì thật nhẹ nhàng, đó là tất cả em để dành đó, hu hu... Hu hu..." Mộ Hi càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng khó chịu, số tiền này đã tích góp nhiều năm.

"Bà xã, đừng khó chịu, anh sẽ trả cho em." Nam Cung Diệu nói.

"Thật sự?" Mộ Hi ngẩng đầu lên, hai mắt tràn đầy nước mắt hỏi.

"Đương nhiên." Nam Cung Diệu trả lời.

"Người phụ nữ ngốc, chẳng lẽ mẹ không biết cha rất có tiền hay sao?" Nam Nam lắc lắc đầu nói, vẻ mặt hết sức không biết làm sao.
Bình Luận (0)
Comment