Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 127

Khang Hân đứng ở một bên sợ tới mức cũng không nhúc nhích, lúc nào thì cô ta từng gặp qua cảnh này, cảnh vừa rồi cho dù là ở trong TV, trên phim cũng chưa từng như vậy, cắt thịt từng chút từng chút, thật tanh mùi máu, thật quá tàn nhẫn.

Khang Hân đứng ở đó ngây ngốc, giống như mất hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Sau khi tất cả sát thủ đều bị Nam Cung Diệu thu phục, anh một tay liền kéo Khang Hân đi.

Rẽ một chỗ ngoặt, Nam Cung Diệu buông ra Khang Hân.

"Cô đi nhanh đi, chuyện hôm nay cô coi như không biết, bởi vì cô biết càng ít càng tốt, chuyện hôm nay nếu cô dám nói ra, hậu quả khó có thể tưởng tượng, biết chưa?"

Nam Cung Diệu quay đầu rời đi, Khang Hân sợ đến ngốc rồi, cô là bị Nam Cung Diệu dọa cho ngốc, không nghĩ tới anh lợi hại như vậy, còn đáng sợ như vậy!

Mấy tên sát thủ kia là Âu Dương Hàn phái tới, đặc biệt trợ giúp Khang Hân thu phục Nam Cung Diệu, vốn định sắp xếp cho Nam Cung Diệu cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, ai ngờ lại thành toàn quân bị diệt.

Sau khi Nam Cung Diệu rời khỏi, đụng phải Lãnh Đông lái xe đến, anh ấy không yên tâm Diệu tổng.

"Anh Diệu, anh sao rồi?" Lãnh Đông nhìn thấy trên người Nam Cung Diệu toàn là máu, lo lắng hỏi.

"Ai bảo cậu đến? Mộ Hi phải làm sao?" Nam Cung Diệu thấy Lãnh Đông xuất hiện, trong lòng hết sức lo lắng, chỉ có Lãnh Đông ở bệnh viện, anh mới yên tâm.

"Phu nhân bên kia, anh Diệu yên tâm, tôi đã sắp xếp xong xuôi, đều là cao thủ đứng đầu trong Độc Dược, anh Diệu, anh có bị thương không?" Lãnh Đông thấy quần áo của Nam Cung Diệu còn giống như đang chảy máu.

"Tọi không sao, đây là chó Nhật, máu của Nhật Bản, đưa tôi trở về biệt thự Thắng Cảnh, bộ dạng này sẽ dọa đến Mộ Hi." Mặt Nam Cung Diệu không chút thay đổi nói.

Đi vào biệt thự, Nam Cung Diệu trực tiếp tới phòng tắm, rửa đi vết máu trên mặt, trên tay, sau đó lại tắm qua, rồi đi ra, đi vào phòng ngủ, mặc một bộ quần áo sạch sẽ đi ra.

"Đem những quần áo này ra ngoài đốt, tôi muốn tới bệnh viện."

"Vâng, anh Diệu." Lãnh Đông cầm lấy đi ra ngoài.

Nam Cung Diệu đi vào bệnh viện, vốn là vẻ mặt âm u lạnh lẽo trong nháy mắt biến mất không ẩn giấu không còn hình bóng, theo mà đến chính là khuôn mặt mỉm cười, hoàn toàn không giống người đàn ông tàn khốc vừa rồi.

"Bà xã, như thế nào khá hơn chút nào không?" Nam Cung Diệu hỏi Mộ Hi, tiện tay đặt lên trán cô thử nhiệt độ cơ thể.

"Em không sao." Mộ Hi mỉm cười nói.

"Hình như hết nóng rồi, đầu còn choáng sao?" Nam Cung Diệu quan tâm hỏi.

"Em rất khỏe." Mộ Hi làm nũng nói, thấy ông xã quan tâm như vậy, trong lòng hết sức ấm áp, cũng hết sức cảm động.

"Mẹ, vất vả rồi, lát nữa con bảo Lãnh Đông tới đón mẹ, buổi tối con gác đêm, ban ngày liền phiền mẹ rồi." Nam Cung Diệu rất lễ phép nói.

"Đứa nhỏ ngốc, người một nhà khách khí cái gì, hơn nữa mẹ lại không có chuyện làm, vừa vặn có thể giải sầu." Mộ Y Na cười nói, kỳ thật, chăm sóc con gái, bà rất thích ý, nhất là Mộ Hi sắp sinh. Nhìn Mộ Hi lại làm mẹ, bà hết sức hạnh phúc.

Thấy Nam Cung Diệu hết sức dịu dàng với Mộ Hi, bà rất vui, hơn nữa, cũng không muốn làm bóng đèn, cho nên liền ngoan ngoãn để Lãnh Đông đón đi.

Mẹ Mộ Hi vừa đi, Hàng Thiên Vũ cùng với Nam Cung Nhiên mang theo trái cây bước vào.

"Chị Mộ Hi khỏe lên chưa?" Nhiên Nhiên đi đến trước giường bệnh, sờ sờ bụng Mộ Hi.

"Chị khá hơn nhiều rồi, cám ơn em tới thăm chị." Mộ Hi mỉm cười nói.

"Chị Mộ, kỳ thật, em không có tốt như vậy, chị cũng không cần cảm động, tất cả đều là do ông già này muốn đến, em đành phải đến lảm nhảm cùng anh ta!" Nhiên Nhiên chỉ chỉ Hàng Thiên Vũ nói.

"Này? Ai là ông già?" Hàng Thiên Vũ nghe thấy Nam Cung Nhiên nói anh già, trong lòng cực kỳ khó chịu.

"Ở đây ngoại trừ anh Diệu, còn có ông già khác sao sao?" Vẻ mặt Nam Cung Nhiên vô tội nói.

"Cô, lợi hại, tôi nói không lại cô được chưa?" Hàng Thiên Vũ bất đắc dĩ nói, thật sự là xúi quẩy, chọc phải một cô gái xảo trá tai quái như vậy, quả thực là mình không có việc đi tìm việc, hơn nữa còn tìm cái tổ tông.

"Đáng đời anh, ai bảo anh trêu chọc tôi." Nam Cung Nhiên tức giận nói.

"Bà cô, nếu như tôi biết là như vậy, tôi tình nguyện để cô báo cảnh sát bắt tôi, cũng sẽ không đầu óc mơ hồ chọc phải cô!" Hàng Thiên Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Ông già, anh xứng đáng sao, ai bảo anh không đứng đắn, muốn dùng quy tắc ngầm với tôi, tôi không làm mua bán lỗ vốn, cho nên anh dám ngầm tôi, vì sao tôi không thể nói quy tắc ngầm với anh!" Nam Cung Nhiên nói.

"Cô là phụ nữ nha, tôi hoài nghi bên trong cô không phải là phụ nữ? Lỗ mãng, thô tục như vậy!" Hàng Thiên Vũ nói, kỳ thật, ý của anh nói là cô thực chất rốt cuộc là đàn ông hay là phụ nữ, nhưng mọi người ở đây hiểu thành quần áo bên trong.

"Ông già, bên trong không phải anh cũng nhìn rồi sao? Còn có gì hoài nghi!" Nam Cung Nhiên phản đối nói.

"Cô - - rốt cuộc có biết xấu hổ hay không, thật sự là cẩu huyết!" Hàng Thiên Vũ không nghĩ đến cô gái này thế nhưng nói như vậy, đây chính là bí mật giữa bọn họ, cô vậy mà lớn tiếng khoe khoang khắp nơi, thật sự là mất mặt!

"Khụ khụ, Nhiên Nhiên, ngoại trừ xem một chút, anh ta còn làm cái khác hay không?" Nam Cung Diệu lo lắng hỏi, dù sao em họ còn rất nhỏ, ngộ nhỡ Hàng Thiên Vũ không giữ được, ăn sạch sẽ Nhiên Nhiên liền thảm!

"Đương nhiên là có." Nam Cung Nhiên nói.

"Này? Cô gái, cô không cần quá trớn, loại chuyện như vậy cũng không thể nói lung tung." Hàng Thiên Vũ có chút thiếu kiên nhẫn, ở một bên hét to.

Kỳ thật, ngày đó nếu như không phải là bởi vì tính cách nha đầu kia cực kỳ giống Mộ Hi năm đó, anh ta chắc là sẽ không xúc động đi hôn cô! Thực hối hận lúc ấy đầu óc của mình có phải bị lừa đá hay không, Mộ Hi rõ ràng ở sau lưng anh ta, anh ta lại xem nha đầu điên này thành Mộ Hi!

Chao ôi! Bất đắc dĩ chính là, người phụ nữ này tựa như là thuốc cao bôi trên da chó bóc cũng bóc không xuống, còn luôn miệng nói anh ta là ông già, chê anh ta già, cho dù cách thật xa, vẫn quấn chặt lấy anh ta mỗi ngày, làm cho người của công ty đều bàn luận anh ta là trâu già gặm cỏ non! Bi ai nha!

"Vì sao thể nói? Anh ấy không phải người ngoài, anh ấy là anh Diệu của tôi." Nam Cung Nhiên ôm Nam Cung Diệu một cái làm nũng nói.

Nam Cung Diệu lạnh lùng nhìn Hàng Thiên Vũ, anh nhìn thấy Hàng Thiên Vũ quan tâm Mộ Hi anh liền khó chịu, hoàn toàn mất phong độ, bình thường lãnh khốc đã không có, hiện tại chính là một người đàn ông nhỏ chân chính thích ăn dấm chua.

Anh, kể từ sau khi gặp được Mộ Hi, liền thay đổi.

Mà Mộ Hi, cũng từ sau khi gặp được Nam Cung Diệu, vận mệnh của cô liền bắt đầu quay ngược lại, vận mệnh của cô tốt toàn bộ bị phá hư là do anh ban tặng, yêu người đàn ông này, nhất định cả đời đặc sắc, thậm chí có lúc chấn động lòng người.

Kỳ thật, Mộ Hi lần lượt gặp nguy hiểm, đều là do Nam Cung Diệu ban tặng, bao nhiêu lần Nam Cung Diệu cho vệ sĩ theo Mộ Hi, đều bị Mộ Hi kiên quyết cự tuyệt, hơn nữa tuyên bố, không cần bí mật bảo vệ, mỗi ngày bị người theo dõi, cuộc sống như thế không phải là cô muốn, cô muốn là tự do tự tại, bình bình thường thường.

Mặc dù làm vợ của tà ma nhất định không thể có cuộc sống gió êm sóng lặng, vậy thì dũng cảm đối mặt sóng to gió lớn đi! Mỗi ngày một số người bảo vệ đi theo đằng sau, cô mới không cần, nhất cử nhất động của mình đều bị người khác nhìn, cô không thích, cho nên mình mới lần lượt gặp nguy hiểm! Hàn Băng Tâm dien!dan!e!quy!don

Mộ Hi cho rằng, thân là người phụ nữ của tà ma, phải có lòng gan dạ và sự hiểu biết, cho nên Mộ Hi lần lượt bắt cóc bị, cô vẫn muốn tự cứu, mặc dù đa số đều là Nam Cung Diệu tới cứu cô, nhưng mà, cô bắt đầu từ từ chiến thắng sợ hãi, đối với cô mà nói, đây là tiến bộ, mặc dù rất nguy hiểm, nhưng mà, cô dũng cảm đối mặt.

Ai bảo cô yêu Nam Cung Diệu không giải thích được!

Yêu người đàn ông như vậy, nhất định chịu đựng rất nhiều!

Bởi vậy, lúc nào côcũng học thích ứng cuộc sống lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm này.

Giờ phút này, mặc dù không có nguy hiểm, nhưng mà, trong không khí lại tràn ngập nồng đậm mùi thuốc súng!

Cũng khó trách ông xã sẽ ghen, kể từ lần trốn ra được chỗ đó của Âu Dương Hàn, ánh mắt Hàng Thiên Vũ nhìn cô không giống như trước kia? Không biết còn cho rằng hai người bọn họ là đôi đâu! Đương nhiên đây chỉ là Hàng Thiên Vũ đơn phương tạo thành!

Kỳ thật, cho rằng sau khi Mộ Hi gặp nạn, Hàng Thiên Vũ hết sức hối hận, anh ta hối hận mình quá ngốc, tại sao phải che dấu tình cảm của mình, mất đi liền vĩnh viễn không có cơ hội, cho nên lần nữa nhìn thấy Mộ Hi, anh ta không chút nào che dấu tình cảm của mình, mỗi lần nhìn Mộ Hi, ánh mắt kia, dùng đắm đuối đưa tình, mỉm cười đưa tình, một chút không quá phận.

Kỳ thật, nói Nam Cung Diệu hẹp hòi thật là có chút oan uổng anh, có người đàn ông nào chịu được ánh mắt người đàn ông khác ngoại trừ mình nhìn vợ của mình!

Mộ Hi quen biết Hàng Thiên Vũ nhiều năm, từ bắt đầu đi học, đến hướng đi xã hội, trong lòng Hàng Thiên Vũ đối với Mộ Hi không chỉ có yêu, còn nhiều hơn một phần gần đến tình cảm người thân, tóm lại là, hết sức phức tạp!

"Này? Anh không nên nhìn tôi như vậy, tôi không có hứng thú với nha đầu kia!" Hàng Thiên Vũ thấy ánh mắt Nam Cung Diệu không có thiện ý, cuống quít giải thích nói.

"Cô gái nhỏ như vậy anh không có hứng thú, kia, anh có hứng thú với người nào?" Không nghĩ tới Hàng Thiên Vũ giải thích còn không bằng không giải thích? Mặt Nam Cung Diệu càng đen đến khó coi.

"Tôi có hứng thú với người nào, anh còn không rõ!" Hàng Thiên Vũ hạ thấp giọng nói, tiến tới gần chuyện thích Mộ Hi này, đã không phải là bí mật, cho nên anh ta không cần thiết phải nói dối.

"Anh đừng mơ tưởng." Nam Cung Diệu ngang ngược nói, trong lòng người đàn ông đáng chết nghĩ tới không người phụ nữ nên nghĩ, đương nhiên chính là bà xã của anh, trong lòng còn chiếm cứ em gái của mình, thật sự là quá đáng!

Nguyên nhân Nam Cung Diệu mất khống chế còn có chính là, Nhiên Nhiên mặc dù không có liên hệ máu mủ với anh, nhưng mà, trong lòng anh, Nhiên Nhiên chính là em gái ruột của anh, một người là người phụ nữ mình yêu điên cuồng, một người là em gái mình, hai người này là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời, đều có quan hệ với Hàng Thiên Vũ, anh ta có thể không mất khống chế sao!

"Vì sao tôi không thể nghĩ? Ai quy định nhớ một người cũng là phạm pháp! Anh quản quá rộng đi!" Hàng Thiên Vũ bình tĩnh nói.

"Anh yêu ai liền nghĩ ai, người của tôi, anh đừng mơ tưởng!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, anh nghĩ đến Hàng Thiên Vũ coi Nhiên Nhiên là thế thân, trong lòng liền có cơn tức không hiểu, càng đáng giận là, người đàn ông này còn nghĩ bà xã của mình! Tư tưởng không đơn thuần, xấu xa!

"Anh, tôi sẽ không nhớ, nhưng mà, anh ngoại trừ người, không mượn anh xen vào! Tôi muốn nghĩ như thế nào liền nghĩ như thế!" Hàng Thiên Vũ nói.

"Tốt lắm, các anh đến cùng nhau liền nhéo, thật là hai đứa bé không lớn!" Mộ Hi nhìn ông xã thích ăn dấm chua, thật là bất đắc dĩ, một người đàn ông khẩu vị chua như vậy.

"Ông xã, em muốn ăn cá." Mộ Hi còn nói, cô là vì thay đổi sự chú ý của Nam Cung Diệu.

"Không được, bây giờ cá đều ngậm thủy ngân, ăn nhiều, đối với con không tốt, bà xã nếu như rất muốn ăn cá, chúng ta liền ăn bào ngư như thế nào?" Nam Cung Diệu suy nghĩ một chút, dầu gì bào ngư cũng mang cá, không chỉ có dinh dưỡng, ăn còn giúp đứa trẻ.

"Ông xã logic cái gì! Bào ngư tính là cá gì!" Mộ Hi nói.

"Hi, muốn ăn cá gì, anh đi làm cho em." Hàng Thiên Vũ đi qua ân cần hỏi.

"Đúng rồi, chị Mộ, chúng ta còn có việc, cáo từ cáo từ." Nam Cung Nhiên hai tay ôm cùng một chỗ nói với Mộ Hi, bộ dáng rất nghiêm túc, sau đó bắt đầu đẩy Hàng Thiên Vũ ra ngoài.

"Ông xã, làm sao em cảm thấy em có chỗ không đúng" Mộ Hi nhíu lại lông mày nói.

"Bà xã, chỗ nào không đúng, anh đi kêu bác sĩ đến." Nam Cung Diệu vừa quay đầu lại thấy Hàng Thiên Vũ còn chưa đi.

"Nhìn cái gì, còn không đi tìm bác sĩ!" Nam Cung Diệu gầm nhẹ.

"Oh." Hàng Thiên Vũ thấy trán Mộ Hi bắt đầu đổ mồ hôi, sợ đến vội vàng đi kêu bác sĩ.

Nam Cung Diệu vén chăn Mộ Hi lên, xem trên giường ướt, bởi vì bà xã mang thai, trong lúc anh ở đây còn thỉnh thoảng bổ sung một chút kiến thức phương diện này, bây giờ nhìn trên giường ướt một mảnh, đoán được có thể là nước ối.

"Bà xã, có thể là vỡ nước ối." Nam Cung Diệu nói bắt đầu kiểm tra thân thể Mộ Hi.

"A, a!" Mộ Hi nghe xong luống cuống một phen, không biết rốt cuộc nên làm thế nào? Trong lúc nhất thời hoảng loạn và căng thẳng ập vào lòng.

"Bà xã đừng lo lắng, bác sĩ lập tức tới ngay." Nam Cung Diệu bắt đầu sốt ruột, nhìn xem sắc mặt bà xã càng ngày càng khó coi, anh hết sức lo lắng.

Chỉ chốc lát sau, bác sĩ tiến vào, các y tá đẩy xe, vài người tính cả đệm chăn cùng nhau đặt Mộ Hi lên xe đẩy.

Bọn họ bắt đầu đi đến phòng phẫu thuật.

"Ông xã, ông xã, đau quá, đau quá a!" Giọt mồ hôi to như hột đậu xuất hiện, Mộ Hi đau khổ kêu Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu đau lòng cầm lấy tay Mộ Hi, vẻ mặt còn khó chịu hơn của anh, thì ra phụ nữ sinh con đau khổ như vậy!

"A - -" Mộ Hi đau kêu to, chỉ cảm giác bụng mình đau giống như sắp vỡ ra, đau khổ vô cùng.

"Bà xã, không phải sợ, không phải sợ..." Nam Cung Diệu sốt ruột cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ là liên tục khích lệ Mộ Hi đừng sợ. Bởi vì anh gấp cũng không giúp được cái gì, chỉ có thể an ủi bà xã một chút.

"Diệu tổng, xin anh ở lại chỗ này đi." Y tá xoay người ngăn cản Nam Cung Diệu ở ngoài phòng sinh.

"Không được, tôi phải đi vào, tôi muốn biết tình hình của cô ấy rốt cuộc như thế nào?" Nam Cung Diệu lo lắng nói.

"Được rồi." Y tá đồng ý.

"Y tá, tôi cũng vậy muốn vào, tôi rất lo lắng cho cô ấy." Hàng Thiên Vũ hết sức lo lắng Mộ Hi cho nên quên đây là chỗ sinh con, anh cho rằng đây là phòng bệnh bình thường sao? Tùy tiện vào!

"Ngài là? Tiên sinh ở đây chúng tôi quy định, chỉ có cha của đứa trẻ mới có thể vào, họ hàng thân thích khác đều không thể vào, hơn nữa anh còn là đàn ông!" Y tá rất khó hiểu, người đàn ông đẹp trai như vậy, thế nhưng đầu óc chập mạch!

"Anh đứng ở bên ngoài cho tôi, thật sự là thêm phiền! Thuận tiện gọi điện thoại báo cho người trong nhà." Nam Cung Diệu đi theo y tá tiến vào.

Nam Cung Diệu mặc một thân áo dài, mang khăn trùm đầu, ngồi bên cạnh Mộ Hi, nắm tay Mộ Hi, không ngừng hô hấp theo hô hấp của Mộ Hi, Mộ Hi thở dốc, anh cũng đau khổ thở dốc theo.

"Bà xã cố gắng lên." Nam Cung Diệu nhanh chóng toát mồ hôi, vẻ mặt của Mộ Hi rất đau khổ, mặc dù cô không kêu to nữa, nhưng nhìn ra được cô cắn chặt môi, không để mình thét chói tai, đôi môi đã tái nhợt không còn chút máu.

Nam Cung Diệu duỗi một tay ra.

"Bà xã, em không phải là thích cắn anh nhất, đến, không cần khách khí." Mộ Hi đau hé miệng liền cắn lên, cô liều mạng dùng sức.

"Cố gắng lên, bụng dùng sức, một chút nữa thì tốt rồi, đã có thể thấy được đầu đứa trẻ, cố gắng lên, cô có thể, kiên trì một chút thì tốt rồi." Bác sĩ nói với Mộ Hi.

Tay kia không bị cắn Nam Cung Diệu, sờ đầu Mộ Hi.

"Đến, hít một hơi trước, sau đó lại dùng sức đẩy đứa trẻ ra, mau, cố gắng lên, dùng sức."

"Ô - -" Tay Mộ Hi cắn Nam Cung Diệu, trong miệng còn dùng sức ô ra tiếng.

Giờ phút này, Nam Cung Diệu so với Mộ Hi còn căng thẳng, toàn thân đổ mồ hôi, áo sơ mi cũng ướt đẫm.

"Ồ a - -" Mộ Hi cuối cùng nén một hơi, dùng sức đẩy đứa trẻ ra, ngay sau đó một âm thanh trẻ sơ sinh khóc vang dội trong phòng sinh vang lên.

"Bà xã, sinh rồi, cuối cùng sinh rồi, thật tốt quá." Nam Cung Diệu rất vui vẻ, Mộ Hi yếu ớt nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trên mặt mỉm cười hạnh phúc.

Tiếng khóc của đứa trẻ sợ sinh kia tựa như thiên sứ nhỏ tươi đẹp khóc, tượng trưng cho sinh mạng mới bắt đầu.

"Chúc mừng Diệu tổng, là con gái." Bác sĩ nói.

"Cám ơn, cám ơn." Nam Cung Diệu ôm đúe trẻ qua, đi về phía Mộ Hi.

"Bà xã, bà xã là con gái, em không phải vẫn muốn..." Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi nhắm mắt lại, cho rằng cô ngủ thiếp đi. Hàn Băng Tâm dien+dan-le=quy/don

"Không tốt, bệnh nhân bị choáng sau khi sinh, mau mau mau, chuẩn bị máy thở." Bác sĩ nói.

Nam Cung Diệu đưa con cho y tá bên cạnh, nắm lấy tay Mộ Hi.

"Bà xã, em nhất định phải chống đỡ..." Nam Cung Diệu còn chưa nói hết lời.

"Diệu tổng, phiền ngài mau ra ngoài, chúng tôi phải tiến hành cứu chữa sau khi sinh, ngài ở đây sẽ ảnh hưởng chúng tôi." Y tá nói với Nam Cung Diệu.

"Câm miệng, mau cứu người, tôi không cho phép cô ấy có chuyện gì." Nam Cung Diệu hét to, hai tay nắm chặt lấy Mộ Hi.

"Bà xã, cố gắng lên..."

Bác sĩ bắt đầu tiến hành cứu chữa cho Mộ Hi, sắc mặt Mộ Hi tái nhợt không có một chút máu, Nam Cung Diệu chưa bao giờ sợ hãi, anh sợ hãi ngày không có Mộ Hi!

Ước chừng qua nửa tiếng, Mộ Hi hơi mở mắt, trải qua cứu chữa cuối cùng nhặt về một mạng!

"Bà xã, là anh, em sao rồi?" Nam Cung Diệu lo lắng hỏi, âm thanh rất nhỏ, bởi vì trong mắt anh giờ phút này Mộ Hi chính là búp bê, phải cẩn thận chăm sóc, không thể chịu bất kì sợ hãi gì.

"..." Mộ Hi không nói, bởi vì thật sự là suy yếu, giống như ngay cả mở miệng cũng mở không ra, cô từ từ giơ tay lên, đặt lên khuôn mặt tuấn tú bởi vì lo lắng trở nên vặn vẹo kia, Nam Cung Diệu dùng tay đỡ tay Mộ Hi, bởi vì anh cảm giác được, Mộ Hi cố hết sức giơ tay lên, giống như lập tức liền sẽ rời đi, anh dịu dàng nâng niu tay của Mộ Hi trong lòng bàn tay, đặt trên mặt mình, để bọn họ được gần hơn.

"Diệu tổng, đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà bây giờ phu nhân ngài hết sức suy yếu, sinh lực tổn thương nặng nề, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ chúng tôi đưa cô ấy đến phòng bệnh." Bác sĩ nói.

"Được." Nam Cung Diệu đứng dậy, tay vẫn như cũ nắm tay Mộ Hi.

"Chờ..." Mộ Hi yếu ớt nói ra một chữ, Nam Cung Diệu lập tức hiểu.

"Đợi chút, ôm đứa trẻ đến." Thông qua ánh mắt của Mộ Hi, anh biết bà xã muốn nhìn đứa trẻ một chút.

Y tá ôm đứa trẻ đến trước mặt Mộ Hi, khom lưng để Mộ Hi xem một chút, Mộ Hi nở nụ cười, là một em bé mập mạp, thật đáng yêu.

Mộ Hi được đẩy đến phòng bệnh, Hàng Thiên Vũ, Nam Cung Nhiên, Nam Nam và bà ngoại của cậu, còn có dì nhỏ, cũng chờ ở bên ngoài.

Thấy Mộ Hi đi ra, tất cả mọi người xông tới, Mộ Hi có chút cảm động, còn nhớ lúc sinh Nam Nam, chỉ có Hàng Thiên Vũ và mẹ ở đây, thân thể em gái không tốt, chỉ có thể ở trong nhà, hiện tại nhiều người quan tâm cô như vậy, rất cảm động, đôi mắt ửng đỏ.

"Tiểu Hi, đây là chuyện tốt, không được khóc, sẽ tổn thương thân thể." Mộ Y Na hết sức hiểu con gái, biết cô nhìn thấy nhiều người như vậy sẽ cảm động, nhưng mà mới vừa sinh con, sức lực suy yếu rồi, không được khóc, đôi mắt không tốt, sẽ in xuống bệnh.

Mộ Hi nhẹ nhàng gật gật đầu, lộ ra tươi cười.

Trở về bệnh phòng, tất cả mọi người rất vui vẻ, xem đứa trẻ, xem Mộ Hi.

"Mẹ, em ấy thật mập, còn mập hơn Nam Nam, nhất định là một bé mập!" Nam Nam nói.

"Tiểu tử thúi, trước đây còn con mập hơn, bây giờ cũng không có biến thành bé mập đi?" Đồng Đồng cười nói, đối với Nam Nam, trước đây cô cũng ôm cậu không thiếu, tiểu tử kia vừa sinh ra thật sự rất mập.

"Dì nhỏ, là thật sao? Nam Nam thật sự béo như vậy!" Rất rõ ràng Nam Nam không thể tin được.

"Dì nhỏ khi nào thì lừa gạt con." Đồng Đồng ha ha cười nói, hiện tại chỉ có một người trong lòng không có tư vị, anh ta lặng lẽ ra khỏi phòng, rời khỏi phòng bệnh.

Nam Cung Nhiên nhìn Hàng Thiên Vũ rời đi, vỗ vỗ bả vai Nam Cung Diệu ý là cô muốn đi.

Nam Cung Diệu biết Hàng Thiên Vũ đau khổ, nhưng mà, chuyện như vậy không phải thông cảm có thể giải quyết, phải tự mình nghĩthoáng mới được, tình yêu vốn chính là ích kỷ!

"Chị, vừa rồi nghe bác sĩ nói chị bị choáng, chị không biết dọa chết chúng em rồi, may mà không có việc gì!" Mộ Đồng vỗ ngực nói.

"Đúng vậy, mẹ con bình an, đây là tốt nhất." Mẹ Mộ Hi ở một bên nhìn đứa trẻ.

"Cha, em ấy tên gì?" Nam Nam hỏi.

"Con trai, cha vẫn chưa nghĩ kỹ." Nam Cung Diệu vui vẻ nói.

"Vậy, Nam Nam gọi em ấy là cái gì?" Nam Nam trầm tĩnh nói, tay nhỏ sờ cằm, giống như đang suy tư.

"Bà xã, em muốn đặt tên gì?" Nam Cung Diệu hỏi Mộ Hi.

"Em mặc kệ, Nam Nam là em đặt rồi, đứa này là của anh, em mệt quá, muốn ngủ một lát, anh từ từ suy nghĩ đi." Mộ Hi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

"Cha, mau nghĩ, Nam Nam chờ."

"Con trai, trước tiên con có thể gọi là em gái, về sau con chính là anh trai."

Mộ Hi nhắm mắt lại đang suy nghĩ: Thời điểm sinh Nam Nam trong lòng rất khổ sở, lúc ấy ít nhiều có Thiên Vũ giúp cô, nghĩ đến Thiên Vũ trong lòng hết sức đau, cô không thể cho anh ấy cái gì, chỉ hy vọng anh ấy nhanh tìm được nửa kia của mình, tìm được hạnh phúc thuộc về mình, cô có ông xã yêu cũng đã đủ rồi, đàn ông ưu tú như vậy không nên vì bảo vệ cô, Nam Nam tìm được cha ruột, hơn nữa bọn họ lại có đứa con thứ hai, giờ phút này cô hết sức thấy đủ, ông xã rất yêu thương cô, cả quá trình đứa bé này sinh ra anh đều ở cùng cô, khiến cô hết sức cảm động.

Mộ Hi đột nhiên mở mắt ra, cầm lấy bàn tay của Nam Cung Diệu vừa rồi bị cắn xem, trên tay nhiều dấu răng.

"Đau không?" Mộ Hi đau lòng hỏi.

"Không đau, đây là con dấu cho con của anh, đương nhiên là từ mẹ nó đắp." Nam Cung Diệu nói giỡn, anh không muốn Mộ Hi đau lòng vì anh, chút này tính là cái gì, Mộ Hi chịu đau khổ, anh đều nhìn thấy.

"Con dấu cái gì, chỉ anh có thể nói." Mộ Hi nở nụ cười.

"Bà xã, lần này thuận ý của em, cục cưng là con gái, em vẫn luôn hy vọng là con gái, ông trời thật đúng là yêu thương em." Nam Cung Diệu sờ sờ mặt Mộ Hi.

Thời gian này trong phòng bệnh chỉ có Nam Cung Diệu và Mộ Hi, những người khác từng người vội vàng, có về nhà hầm canh cho Mộ Hi, có đi chuẩn bị đồ dùng cho đứa trẻ.

Đúng lúc này.

"Mộ Hi, đứa bé ngoan, vất vả rồi." Nói chuyện chính là cha chồng Nam Cung Vân của Mộ Hi. Hàn Băng Tâm dien%dan#le@quy!don

"Cha, ngài đã tới." Mộ Hi cười chào hỏi.

"Đừng động, đứa nhỏ, chú ý nghỉ ngơi, cháu gái của cha đâu? Để ông nội ôm." Nam Cung Vân đi đến bên giường đứa trẻ.

Ngày hôm sau, Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi ngủ thiếp đi, liền lặng lẽ đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng kín cửa, lúc này mẹ vợ mang theo đứa trẻ đi tắm rửa, trong phòng chỉ còn lại một mình Mộ Hi.

Cửa bị người đẩy ra, Vân Tĩnh Sơ và Âu Dương Hàn mang theo đồ tiến đến, nhìn thấy Mộ Hi đang ngủ, bọn họ nhẹ nhàng ngồi xuống.

Lúc này Vân Tĩnh Sơ đột nhiên chạy đi, bởi vì cô cảm giác điện thoại di động của cô rung, biết điện thoại gọi tới.

Vân Tĩnh Sơ vội vội vàng vàng ra ngoài nghe điện thoại.

Âu Dương Hàn đứng dậy đi vào trước mặt Mộ Hi, giơ tay lên vuốt ve mặt Mộ Hi, động tác hết sức dịu dàng.

Anh ta không ngừng hỏi mình, nhất định là nước vào não, nếu không, vì sao sẽ cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ sinh hai đứa con, hơn nữa khát vọng đó rất mãnh liệt, nhất định là bởi vì lúc nào cũng không chiếm được cô, càng không chiếm được càng muốn có, nhất định là như vậy.

Mộ Hi cảm giác có người vuốt ve, trong tiềm thức cho là Nam Cung Diệu ở bên cạnh cô, bởi vì ngoại trừ anh ra còn ai vào đây có thể vuốt ve cô như vậy.

Mộ Hi nhắm hai mắt lại hết sức thùy mị cử động, kỳ thật chỉ là đổi một tư thế thoải mái, chẳng phải biết chính là một động tác này, đối với Âu Dương Hàn mà nói hết sức quyến rũ.

Phảng phất giống như bị giật điện, tất cả sóng điện từ trên mặt Mộ Hi truyền tới trên người Âu Dương Hàn.

Mẹ kiếp!

Âu Dương Hàn thầm mắng, không nghĩ tới vừa đụng như vậy sẽ điện giật, mình không thiếu phụ nữ, vì sao giống như hết sức đói khát, nuốt một chút nước miếng, lực trên tay không khỏi tăng thêm.

Anh ta từ từ cúi đầu xuống muốn hôn lên người ngày nhớ đêm mong kia.

Trên mặt Mộ Hi bị dùng sức bừng tỉnh.

"Anh, anh muốn làm gì?" Mộ Hi không nghĩ tới sẽ là anh ta, tên biến thái này tại sao lại ở chỗ này?

"Nhìn không ra tôi muốn làm gì?" Âu Dương Hàn liền hôn lên môi Mộ Hi.

"Ưm, ô!" Mộ Hi tránh né trái phải, giơ tay lên chính là một cái tát, chỉ là một bạt tai này đánh hụt.

"Anh khốn kiếp, biến, lập tức biến." Mộ Hi nhỏ giọng mắng, cô lo người khác nghe được bọn họ nói chuyện, cứ như vậy âm thanh của hai người cũng không lớn.

"Mắng đi, tôi thích, mắng được tôi toàn thân thoải mái." Âu Dương Hàn nói.

"Biến thái!" Mộ Hi xoay đầu qua một bên.

"Tôi sẽ chờ cô yêu tôi." Âu Dương Hàn vốn là vừa rồi còn là vẻ mặt âm ngoan, giọng nói trong nháy mắt trở nên hết sức đau buồn, nhưng mà, đây chỉ là một chút thay đồi, lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.

"Anh nằm mơ!" Mộ Hi nghe thấy anh ta nói hết sức chán ghét, làm sao cô sẽ yêu loại người này, khẩu vị của mình quá kém đi!

Người đàn ông đáng ghét bắt cóc cô không nói, còn mỗi ngày cố ý để cô nhìn anh ta chơi phụ nữ, người đàn ông tàn nhẫn, quả thực không coi phụ nữ như người, thật sự là biến thái!

"Mơ, sớm muộn gì sẽ tỉnh, tôi sẽ chờ cô." Âu Dương Hàn lạnh lùng nói.
Bình Luận (0)
Comment