Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 145.4

Dĩ nhiên phụ nữ được tổng quản lý chơi qua, cuối cùng có thể chơi bài miễn phí, hoặc cho một khoản tiền làm phí phục vụ, nhưng mà người phụ nữ bọn họ chọn cũng là nhìn người tới, những người phụ nữ lợi hại kia bọn họ không dám chọc, mục tiêu của bọn họ chính là đơn thuần, giống như Mộ Hi, nhưng bọn họ lầm rồi, nhìn Mộ Hi như người không có ai chống đỡ, thật ra thì phía sau cô rất vững vàng! Không phải người bình thường có thể chọc được!

Nam Cung Diệu đi tới bên ngoài phòng làm việc của tổng quản lý thì có một loại dự cảm, Mộ Hi ở bên trong.

Đẩy cửa, mở không ra, cửa bị khóa.

"Mở cửa ra." Nam Cung Diệu gầm lên giận dữ, dọa những người vừa đuổi theo tới thiếu chút nữa đứng không vững.

"Tổng giám đốc, không có chìa khóa, đây là phòng làm việc của tổng quản lý, chỉ có anh ta mới có chìa khóa." Một nhân viên phục vụ nói, mà phó quản lý kia cầm điện thoại di động lên chuẩn bị gọi điện thoại cho tổng quản lý.

"Phá cho tôi." Nam Cung Diệu vừa gầm lên giận dữ, dọa sợ đến bảo an phía sau nhanh đi lấy dụng cụ.

Nếu như cửa này là cửa bình thường, Nam Cung Diệu đã sớm đạp ra, chỉ tiếc, cửa này là chống trộm, hơn nữa còn là phòng cách âm, phía ngoài không nghe được động tĩnh bên trong, bên trong không nghe được âm thanh bên ngoài.

Thời điểm Nam Cung Diệu tìm người cầm dụng cụ phá cửa, người đàn ông mập bên trong đã đưa thuốc mê cho cô gái thỏ.

Sắc sắc nhìn Mộ Hi đi tới, vẻ mặt hài lòng.

"Người đẹp, mặc dù em chưa từng trải qua việc đời, nhưng khuôn mặt tươi tắn này nhịn không được muốn một ngụm, chậc chậc, thật là đẹp, anh đây cũng chờ không kịp muốn xem bên trong một chút."

Cô gái thỏ không hề có ý rời đi, bởi vì cô ta là người phụ nữ của tổng quản lý, hơn nữa còn thường giúp đỡ tổng quản lý dụ dỗ lừa gạt các cô gái, thuận tiện kiếm thêm thu nhập.

"Con mẹ mày, làm sao còn không cút? Anh đây muốn làm chính sự, mau cút, hôm nay anh đây cho phép em đi ra ngoài nếm thức ăn tươi, đi ra ngoài tìm “tiểu bạch kiểm” đi! Ông đây cũng không có thời gian thượng cô!" Người đàn ông mập gầm nhẹ, giờ phút này rất ghét người phụ nữ này ở bên cạnh.

"Vâng, em đi liền."

"Bang bang." Chợt người đàn ông mập nghe được tiếng phá cửa, thật ra thì, đây là nhóm người bên ngoài dùng búa chuẩn bị phá cửa.

"Con bà nó, ai dám phá cửa!" Người đàn ông mập chuẩn bị đi tới phía cửa, lại bị cô gái thỏ ngăn lại.

"Quản lý anh đừng đi mở cửa, ngộ nhỡ bọn họ phát hiện người phụ nữ này phải làm sao? Anh ôm cô ta tránh đi một chút, tôi đi đánh lạc hướng bọn họ, yên tâm, giao cho tôi." Cô gái thỏ rất tự tin nói. Hàn Băng Tâm dien8dan8le8quy8don

"Ừ, nhanh lên một chút." Người đàn ông mập ôm Mộ Hi đi vào bên trong, bên trong phòng làm việc này xây một tường kép, không nhìn kỹ không phát hiện được, cửa ở một lá thư phía sau tủ, đương nhiên là có chốt mở bí mật, cửa có thể mở ra.

Cửa này làm thành từ vật liệu đặc biệt, nhưng cũng không chống được sức mạnh của bảo vệ, một búa bổ xuống, khóa cửa liền hỏng.

Nâng búa lên chuẩn bị bổ một búa nữa, ai ngờ lúc này cửa mở ra.

"Người nào to gan như vậy? A, là quản lý, vì sao ngài lại tới?" Cô gái thỏ thấy trong đám người có bóng dáng của phó quản lý, cuống quít hỏi.

"Cút ngay." Nam Cung Diệu một tay đẩy cô gái thỏ ra, tự mình xông vào tìm Mộ Hi.

Nam Cung Diệu sau khi tiến vào, nhìn bốn phía, không có ai, lập tức tức giận, trở lại bên cạnh cô gái thỏ, một phát bắt được tóc cô ta, dùng sức kéo về sau.

"Nói, người ở đâu?" Nam Cung Diệu cũng không có kiên nhẫn nói nhảm với cô gái thỏ lang sói này, hung hăng kéo tóc cô ta đi vào trong nhà.

"Anh là ai? Tại sao bắt tôi? Thật là đau!" Người phu nữ đau đến nước mắt cũng chảy ra, người đàn ông đẹp trai này làm cho người ta muốn thét chói tai, vừa rồi vốn là muốn dùng thuốc mê tổng quản lý cho lên thân người đàn ông này, không ngờ người đàn ông này độc ác như vậy, may không có đi trêu chọc anh, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi!

"Cô chỉ có một cơ hội cuối cùng, nói, người ở đâu?" Nam Cung Diệu đã nhẫn nại đến cực hạn, người phụ nữ đáng chết này nếu không nói, anh bảo đảm khiến cô ta chết rất thảm!

"Tôi...tôi. . . . . ." Cô gái thỏ sợ đến chân như nhũn ra, người đàn ông này rất đáng sợ, khí thế kia, nếu cô ta không nói giống như lập tức liền giết cô ta, cô gái thỏ sợ đến không biết như thế nào cho phải!

"Cô nói mau đi? Đây là tổng giám đốc của chúng ta, Diệu tổng, anh ấy chính là tổng giám đốc Nam Cung Diệu của tập đoàn Nam Cung." Vị phó quản lý này cố ý nói ra tổng giám đốc Nam Cung Diệu của tập đoàn Nam Cung, ý là nói cho cô ta biết nếu cô takhông nói thì sẽ chết, bởi vì người nơi này đều biết rõ tổng giám đốc của tập đoàn Nam Cung có một tên gọi chính là tà ma, giết người không chớp mắt, lòng dạ độc ác.

Cô gái thỏ không dám tin ngước đầu nhìn Nam Cung Diệu, người đàn ông này chính là tổng giám đốc, còn trẻ như vậy, khí khái đẹp trai như vậy, làm sao sẽ dính líu quan hệ với tà ma, nhưng nhìn kỹ, người đàn ông này đằng đằng sát khí, ánh mắt hung ác, hẳn là anh, chỉ có tà ma rung trời chuyển đất mới có khí thế này!

Cô gái thỏ lập tức sợ đến không để ý đầu đau, một phen ngồi chồm hổm trên mặt đất, lúc ấy rớt một lọn tóc, không biết đau, không biết khóc, chỉ biết là lần này mình thảm, có thể sống cũng không được, cô ta bậy mà lại dụ dỗ lừa gạt người phụ nữ của tà ma, còn hiến tặng cho người đàn ông mập bên trong!

Nam Cung Diệu ngồi xổm người xuống, bóp cổ cô ta.

"Cô ấy ở đâu?" Nam Cung Diệu cắn răng hỏi, nếu như không phải bởi vì gấp gáp cứu Mộ Hi, anh sẽ một tay vặn gãy cổ cô ta, người phụ nữ đáng chết, lá gan thật to, dám lừa gạt người phụ nữ của anh, quả thực là tìm chết.

"Tổng, tổng giám đốc. . . . . ." Cô gái thỏ mở to hai mắt, há to mồm, cô ta dù thế nào cũng không nghĩ tới, người đàn ông khiến tim mình nhộn nhạo này lại là tổng giám đốc của tập đoàn Nam Cung, người đó tùy tiện run chân, cả thương giới sẽ run rẩy, ngời đàn ông trong truyền thuyết đó!

Đừng nói Trung Quốc, ngay cả tài sản ở nước Mĩ của anh đếm không kể xiết, sòng bạc này chỉ như một sợi tóc của anh, bé nhỏ không đáng kể!

"Ngay cả cơ hội cuối cùng cô cũng bỏ qua, chờ chịu chết đi, tôi sẽ không để cô chết vui vẻ, phương thức của tôi rất nhiều, không ngại cho cô nếm thử một chút."

Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, đứng dậy, dò xét bốn phía, những người bên cạnh nghe được lời vừa rồi Nam Cung Diệu nói, cũng sợ hít sâu một hơi, toát mồ hôi dầm dề thay cô gái thỏ này, có suy nghĩ, Diệu tổng sẽ dùng biện pháp gì giết người, nhất là người phụ nữ đẹp như vậy?

Thời điểm Nam Cung Diệu tra xét bốn phía, người đàn ông mập ở bên trong đã không thể chờ đợi, bởi vì vừa rồi ôm lấy Mộ Hi, nghe được cô hừ một tiếng, lão Nhị của người đàn ông mập trong nháy mắt ngẩng cao đầu.

Hắn ta bắt đầu cởi âu phục của Mộ Hi xuống, sau đó cũng tuột quần trong của Mộ Hixuống, hưng phấn xoa tay, nhìn mỹ nhân trước mắt, trong lòng hồi hộp, nói chuẩn xác là đầu của hắn ta cũng mau nở hoa, dám động vào người phụ nữ của tà ma chỉ có chết.

Bởi vì nơi này không có giường, Mộ Hi nằm dưới đất, cô trần trụi nằm trên mặt đất, hai chân đã bị người đàn ông mập tách ra, mà người đàn ông mập cũng đang ở một bên chuẩn bị cởi quần áo.

Lúc Nam Cung Diệu phát hiện huyền cơ, Lãnh Đông vội vã chạy tới, thì ra anh ngồi máy bay tới, máy bay riêng của Nam Cung Diệu.

"Diệu tổng, làm sao vậy?" Lãnh Đông lo lắng hỏi, thấy sắc mặt của Diệu tổng cũng biết lại xảy ra chuyện lớn!

"Đáng chết, bọn họ lừa bán Mộ Hi, nghĩ biện pháp mở cánh cửa này ra." Nam Cung Diệu trực tiếp đối nói tên Mộ Hi với Lãnh Đông, bởi vì chuyện anh bắt đầu hoài nghi Mộ Vũ Hàn chính là Mộ Hi, Lãnh Đông cũng biết, một ít chuyện riêng của anh Lãnh Đông ít nhiều gì biết một chút, lần này Lãnh Đông tới nước Mĩ, Nam Cung Diệu giao cho anh ta một nhiệm vụ bí mật chính là điều tra quá khứ của Mộ Vũ Hàn.

Chỉ là, đối với người bên ngoài mà nói, Nam Cung Diệu đều gọi là Mộ Vũ Hàn hoặc là Mộ tiểu thư.

"Các anh thật to gan, lại dám động thủ với phu nhân của Diệu tổng, chờ chịu chết đi." Lãnh Đông oán trách nói, trong tay còn giúpNam Cung Diệu tìm cơ quan.

Lãnh Đông sờ nơi này, sờ nơi đó, cửa ngầm không có phản ứng.

Thời điểm Nam Cung Diệu tức giận bắt được một ống đựng bút muốn đập, một tay không cầm lấy ống được bút, phát hiện ống đựng bút được cố định, trong lòng cả kinh, vì vậy bắt được xoay một cái, cửa ngầm thuận thế mở ra, Lãnh Đông đứng ở phía trước thấy một màn thiếu lễ độ.

"Các anh cũng con mẹ nó lăn ra bên ngoài chờ đợi." Lãnh Đông cuống quít nghiêng đầu sang chỗ khác, hầm hừ với mấy người bên ngoài, bởi vì anh đã thấy Diệu xông vào, người ở bên trong Diệu tổng sắp đặt có của ăn của để, tình cảnh này anh không thể đi vào, bởi vì quần áo Mộ Hi đã cởi ra rồi.

Nam Cung Diệu vọt vào, một cước đá bay người đàn ông quỳ gối chỗ hai chân Mộ Hi, ngay sau đó cởi xuống áo khoác của mình, đắp lên cho Mộ Hi.

"Con mẹ mày, mày là ai? Dám giương oai ở trên địa bàn của tao, có ai không?"

Người đàn ông mập rống to, chuẩn bị gọi người, bởi vì hắn ta nuôi rất nhiều bảo vệ, cho nên hắn ta không sợ, người đàn ông Trung Quốc này đang ở nước Mĩ có thể làm gì? Nhưng hắn ta là thổ địa của nơi này, thủ lĩnh một số chỗ cũng kính hắn ta ba phần, cũng bởi vì hắn ta có tiền, thời đại này có tiền liền dễ làm việc, cái gọi l
Bình Luận (0)
Comment