Yêu con nhím: Khuya lắm rồi, còn chưa ngủ?
Khủng long: Không phải anh cũng chưa ngủ sao? Đang đợi tôi?
Yêu con nhím: Anh đáng để tôi đợi? Con quan trọng như vậy sao?
Khủng long: Đúng vậy, đây nhất định phải tích.
Yêu con nhím: Mồ hôi. . . . . .
Khủng long: Soái ca, không có mỹ nữ tiếp?
Yêu con nhím: Tôi mà thiếu mỹ nữ?
Khủng long: Mặc dù soái ca phải không thiếu mỹ nữ, nhưng mỹ nữ chân chính cũng không nhiều.
Yêu con nhím: Vậy anh có phải mỹ nữ không?
Khủng long: Nói lại lần nữa xem, tôi là nam, nói thật, nhà tôi có mỹ nữ, chỉ là, danh tiếng của anh cũng không tốt, bên ngoài đồn ngài là tà ma, còn là đại thiếu siêu cấp lưu giống khắp nơi!
Yêu con nhím: Rốt cuộc anh là ai?
Khủng long: Tương lai của anh.
Yêu con nhím: Chảy mồ hôi. . . . . .
Khủng long: Có muốn anh em giới thiệu cho anh một vị mỹ nữ hay không?
Yêu con nhím: Mỹ nữ gì?
Khủng long: Đương nhiên là tuyệt thế mỹ nữ, hơn nữa còn là tài nữ nha.
Yêu con nhím: Cảm ơn, giữ lại tự mình dùng đi!
Khủng long: Tôi muốn cũng không được, thiên lý bất dung, không gạt anh, anh em về sau tiêu chuẩn tìm bà xã liền lấy mỹ nữ nhà tôi làm tiêu chuẩn, giới thiệu cho anh anh không cần, về sau cũng đừng hối hận!
Yêu sơn con nhím: Đổ mồ hôi !¸! Muốn mới sẽ hối hận!
Khủng long: . . . . . . ( Nam Nam im lặng)
Yêu con nhím: Tại sao anh phải lẻn vào máy tính của tôi?
Khủng long: Chơi vui.
Yêu con nhím: Mồ hôi. . . . . .
Lúc này, Nam Nam thấy trong máy tính có nhắc nhở, khóe miệng cậu nhếch lên, cha thối muốn truy tra địa chỉ IP của cậu.
Khủng long: Anh xác định muốn tra địa chỉ IP của tôi? ( thật ra thì Nam Cung Diệu nào phải dùng tới truy xét, phòng con trai và phòng của anh một phút là tới! Chỉ là, Nam Nam cũng không thể chiếm tiện nghi cha, dù muốn cho anh tìm một chút chuyện làm sao! )
Yêu con nhím: Sợ rồi?
Khủng long: Sợ? Cho anh một cơ hội, tự buông tha, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
Yêu con nhím: Khẩu khí không yếu! ( Nam Cung Diệu không dừng truy xét địa chỉ IP của Nam Nam)
Khủng long: Nhóc con, đừng trách tôi không nhắc nhở anh! Hàn Băng Tâm dien-dan”le’quy:don
Yêu con nhím: . . . . . . ( Nam Cung Diệu lớn như vậy đây là lần đầu tiên bị người ta gọi là nhóc con)
Khủng long: Anh đây không chơi với anh nữa, anh đây mệt rồi (Nam Nam gởi một icon đi ngủ cho Nam Cung Diệu)
Yêu con nhím: Muốn chạy? Thật là thất vọng!
Thời điểm Nam Cung Diệu thất vọng, đối phương chợt phát tới rất nhiều trang web không lành mạnh, khiến Nam Cung Diệu trong nháy mắt run sợ trong lòng, không có thời gian nghĩ thứ khác, vội vàng bắt đầu tháo dỡ những trang web này, ngộ nhỡ nhiễm virut, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, bởi vì bên trong máy tính riêng của anh toàn là tài liệu quan trọng, một khi gặp chuyện không may, hậu quả nghiêm trọng!
Nam Nam cười ha hả tắt máy tính, chuẩn bị đi ngủ, trong lòng thầm nghĩ: Cha, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, con trai đánh cha đến ghế sa lon!
Thời điểm Nam Nam chui vào chăn ngủ say sưa , Nam Cung Diệu buồn bực khôi phục máy tính!
Ngày hôm sau, sáng sớm Nam Cung Diệu phải đến công ty, bởi vì mấy ngày trước đi Mĩ, trong tay có rất nhiều chuyện cần xử lý, cho nên, anh sẽ rất bận.
Đi tới phòng làm việc Nam Cung Diệu lại buồn bực khác thường, bởi vì máy tính làm việc của anh lại có thể bị virut xâm nhập! Hơn nữa còn vì sao, cả trên màn hình máy tính chỉ có một con khủng long, nghiến răng, miệng mở rộng, nhìn chăm chú vào phía trước, bên cạnh còn lấp lánh vài chữ to: Nhóc con, lại gặp mặt.
Điều này khiến Nam Cung Diệu vô cùng bực bội, mặt anh đen lại, hơn nữa còn đen khá kiêu ngạo, vội vàng tiến hành sửa chữa phục hồi, sau đó tra địa chỉ IP của đối phương, tự nhiên phát hiện đối phương dùng địa chỉ của mình!
Đáng chết! Đây là công khai khiêu khích anh, nhưng mà, trong lòng Nam Cung Diệu lại bội phục đối phương, không thể phủ nhận đối phương rất lợi hại, chỉ có một người dám khiêu khích anh công khai như vậy, đó chính là Khủng long.
Tối hôm qua bị Khủng long đáng chết làm hại một đêm không ngủ được, sáng sớm hôm nay lại. . . . . .
Cẩn thận suy nghĩ một chút có nên nhờ con trai giúp đỡ hay không?
Máy tính sửa chữa khôi phục xong, Nam Cung Diệu phát hiện một bưu phẩm, nội dung rất đơn giản, chính là khen ngợi tốc độ phục hồi máy tính của anh nhanh hơn lần trước ba phút.
Hết cách rồi, Nam Cung Diệu tìm đến chuyên gia máy tính của công ty, nghiên cứu.
"Anh thấy thế nào?" Nam Cung Diệu chỉ máy vi tính.
"Lại là hắn!" Chuyên gia máy tính rất bất đắc dĩ nói, Khủng long này không chỉ xâm nhập máy tính của công ty một lần, đã là khách quen rồi, nhưng đành chịu không có biện pháp ngăn lại!
Nam Cung Diệu không nói gì, rơi vào trầm tư.
"Diệu tổng, may mà hắn không phải kẻ địch, nếu không chúng ta sẽ cực kỳ thê thảm!" Chuyên gia máy tính nói, hai năm trước, người có biệt danh Khủng long này công kích hệ thống máy tính của tập đoàn Nam Cung, chỉ là không phá hoại, còn giúp sửa chữa mấy chỗ sơ hở nguy hiểm, những chuyên gia máy tính này ai cũng không nói gì, bởi vì một là chứng tỏ anh ta không có năng lực, hai là sợ Diệu tổng trách cứ, thật ra thì, nếu chuyên gia máy tính hồi báo vấn đề mấu chốt này cho Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu sẽ sớm nghĩ tới Khủng long này là Nam Nam, nhưng lúc trước Khủng long đã từng bí mật nhắc nhở vị chuyên gia máy tính này, nếu nói lung tung, tương lai ngồi lên vị trí này của anh ta sẽ là Khủng long.
Vì vậy, vị chuyên gia máy tính này tiếp thu đề nghị của Khủng long, tình hình chi tiết vẫn không hồi báo Nam Cung Diệu, chủ yếu là vì giữ chén cơm của mình.
Cho nên anh ta mới nói đối phương không phải kẻ địch.
Dĩ nhiên nói như vậy còn một nguyên nhân khác, Khủng long còn tập kích tổng bộ tổ chức Độc Dược, không nên xem thường Độc Dược, hiện tại vốn là thế lực hắc bang lớn nhất, sau khi Khủng long này lẻn vào tổng bộ, cũng không có trộm cơ mật gì, chỉ là giống như cảm thấy hứng thú với Diệu tổng, ví dụ như tư liệu cá nhân của anh có người khác phái hay không, nhất là mỹ nữ như mây ở bên Độc Dược.
Chân mày Nam Cung Diệu cũng nhíu lại, nghĩ tới nghĩ lui, đối phương quả thật không phải kẻ địch, chỉ là anh không hiểu đối phương muốn làm gì?
"Diệu tổng, tôi hoài nghi có phải Miễn Dịch Ca làm hay không?" Vị chuyên gia máy tính kia suy đoán nói.
Thật ra thì, Nam Cung Diệu không phải không có nghĩ tới, chỉ là anh và Khủng long này từng trò chuyện rất nhiều lần, không phải Nam Nam, tính tình của đối phương hoàn toàn không giống Nam Nam.
Điểm này Nam Cung Diệu hoàn toàn sai lầm rồi, Nam Nam là con của Nam Cung Diệu và Mộ Hi, mặc dù Nam Nam rất giống cha, nhưng, dù sao cũng là Mộ Hi sinh, cho nên ít nhiều sẽ có một chút theo mẹ, cho nên Khủng long tiếp xúc với Nam Cung Diệu là tính cách cực kỳ hoạt bát cởi mở, hơn nữa rất thích nói giỡn, nhưng con trai anh luôn rất ngầu, cảm giác thế nào cũng không phải Nam Nam!
"Không phải Miễn Dịch Ca." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói, thật ra thì, anh rất tôn kính vị chuyên gia máy tính này, bởi vì đây là cao thủ máy tính anh mời từ nước ngoài, chỉ là, ngoài cao thủ này còn có cao thủ khác, khiến Nam Cung Diệu không khỏi càng thêm bội phục Khủng long này.
"Vậy, Diệu tổng có phải vị mỹ nữ nào thích ngài hay không? Nhưng mà, bị Diệu tổng cự tuyệt, sau đó, cô ta cố ý làm như vậy." Chuyên gia máy tính còn nói.
"Tôi nghĩ anh có thể làm tác giả rồi, trí tưởng tượng phong phú như vậy!" Hai người không khỏi cười, thật ra thì, bây giờ suy nghĩ một chút cái gì cũng có thể.
"Nếu đối phương không có ác ý, trước hết không cần quan tâm hắn ta, anh đi làm việc đi!" Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.
Biệt thự Nam Cung, sau bữa cơm chiều.
Nam Cung Diệu mặc dù không tin khủng long chính là Nam Nam, nhưng anh vẫn muốn thử một chút có phải con trai hay không, vì vậy, anh giống như thường ngày, lấy laptop của mình ra làm việc.
Chợt, anh mắng một câu.
"Đáng chết! Lại bị virut xâm nhập!"
Hai đứa bé đang chơi đùa ở bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Diệu.
"Cha sao vậy?" Lâm Lâm bập bẹ hỏi, mà Nam Nam vẫn tiếp tục nghiêm túc liều mạng xếp gỗ.
"A, bảo bối, không có gì, nói con cũng không hiểu!" Nam Cung Diệu rất phiền não thở dài một cái.
"Không biết làm sao, bên nước Mĩ thiết kế một chương trình, bị người khác công kích, làm sao cũng không tìm được sơ hở? Thật là gặp quỷ, ngày mai phải ký hợp đồng, trong lúc mấu chốt lại gặp chuyện không may như vậy! Cha nghĩ cha muốn trở về trường học, tiếp tục cố gắng học tập, bù lại!"
Nam Cung Diệu cực kỳ chán nản nói.
"Vậy làm sao bây giờ?" Mộ Hi lo lắng nói.
"Cha đi rửa mặt, một lát nữa tìm tiếp!" Nam Cung Diệu chợt đứng dậy đi qua một bên.
Mộ Hi thấy Nam Cung Diệu rời đi, cô cũng vội vàng đi theo, chủ yếu là không yên tâm anh.
Nam Nam và Lâm Lâm nhìn nhau hạ xuống, nhìn cha như đưa đám, không nhẫn tâm, cảm thấy nên giúp cha.
"Anh, không phải anh rất lợi hại sao, anh đi tìm xem." Lâm Lâm đề nghị.
"Lâm Lâm, em tin cha thật sự không giải quyết được?" Nam Nam thật tò mò, nói chuẩn xác là không tin, bởi vì giờ khắc này cậu căn bản không có để virut xâm nhập máy tính của cha, trừ phi là còn người khác làm như vậy, nếu như thế, cậu nhất định sẽ giúp cha tìm ra, tựa như trước kia mặt trong hệ thống của công ty cha có chỗ sơ hở nguy hiểm, mà chuyên gia máy tính của bọn họ cũng không tìm ra, chứ đừng nói là cha!
"Anh, tại sao anh không tin? Cha rất khổ sở nha!" Lâm Lâm còn nói.
"Được rồi, anh xem một chút." Lâm Lâm và Nam Nam đi tới.
Chỉ liếc mắt một cái.
"Vấn đề đơn giản như vậy, quá lãng phí IQ của anh quá!" Nam Nam không giấu diếmquệt mồm, bàn tay nhỏ bé đã bắt đầu làm việc.
Nam Cung Diệu ngồi ở trên lầu, bên cạnh máy tính, nhìn hai đứa bé lầu dưới bắt đầu loay hoay máy tính của anh.
Nam Cung Diệu phóng đại màn hình máy tính, vừa rồi nghe được Nam Nam và Lâm Lâm nói chuyện, khiến anh thiếu chút nữa muốn sặc khí, đứa nhỏ này thật cuồng, chỉ là, ngay sau đó mắt trừng lớn, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé của Nam Nam tung bay, tốc độ đánh máy cực nhanh.
Mặc dù màn ảnh hiển thị không phải rất rõ ràng, nội dung cụ thể Nam Cung Diệu xem không rõ, nhưng vẫn là trạng thái nhìn thấy, đó chính là biên trình, đại học khoa chính quy mới học cái này nha!
Nam Nam chỉ có mười tuổi, điều này sao có thể!
Không bao lâu, Nam Nam rời khỏi máy tính.
"Lâm Lâm chúng ta lên lầu chơi trò chơi đi?" Nam Nam nói.
"Được, anh làm xong rồi sao?" Lâm Lâm hỏi.
"Như chơi trò trẻ con!" Nam Nam nói với em gái rồi cùng lên lầu.
Nam Cung Diệu ngồi ở bên máy tính, khóe miệng nhếch lên.
"Tiểu tử thúi tự caonhư vậy!" Nam Cung Diệu đứng dậy chuẩn bị xuống lầu, ở cửa ra vào thấy Mộ Hi đứng đó, trong tay bưng một ly cà phê.
"Cám ơn." Nam Cung Diệu bưng ly cà phê, nói cám ơn, vừa đi hai bước lại quay đầu lại, dịu dàng nói.
"Em yêu, em không cảm thấy nên ở bên con trai nhiều hơn sao?" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói.
"Em...em. . . . . ." Mộ Hi im lặng.
Thật ra thì, cô là không dám đối mặt với con trai, nên mới phải trốn tránh Nam Nam, nợ con trai quá nhiều!
Cho nên, cô quyết định bắt đầu từ ngày mai muốn dời ra ngoài ở, dù Nam Cung Diệu không cho phép, cho dù Lâm Lâm ở lại, cô cũng không thể không rõ không ràng ở nơi này như vậy!
Quả nhiên, ngày hôm sau, Mộ Hi kéo tay nhỏ bé của Lâm Lâm.
"Bảo bối, mẹ muốn bắt đầu sáng tác, cô muốn trở về phòng làm việc của mẹ không?" Mộ Hi dịu dàng hỏi, đương nhiên cô hi vọng sống cùng con gái, nếu Nam Cung Diệu có thể xử lý cuộc sống riêng của mình tốt, đến lúc đó côtrở lại cũng không muộn, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Khang Hân, Mộ Hi liền không thể nào tiếp thu được!
"Mẹ muốn đi đâu gây dựng sự nghiệp đây?" Lâm Lâm hỏi.
"Đương nhiên là dinh thự Mộ của chúng ta rồi." Mộ Hi cười nói, tỏ ra rất bình tĩnh.
"Cha sẽ không đồng ý nha?" Lâm Lâm bập bẹ nói.
"Mẹ muốn đi làm việc, cha sẽ đồng ý, Lâm Lâm yên tâm." Mộ Hi bình tĩnh nói.
"Có thật không?" Lâm Lâm hoài nghi hỏi?
"Dĩ nhiên, lúc nào thì mẹ lừa gạt con?"
"Hả? Lúc nào thì mẹ không lừa gạt con chứ?" Lâm Lâm bắt đầu hỏi cô mười vạn câu vì sao?
"Nhóc con, nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc có đi hay không?" Mộ Hi nóng nảy.
"Thục nữ, thục nữ!" Lâm Lâm nhìn người phụ nữ muốn thành cọp, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Mẹ vốn không phải thục nữ, tại sao phải miễn cưỡng?" Mộ Hi đứng lên, chuẩn bị đi.
"Chờ một chút, Lâm Lâm đi xin phép một chút?"
"Này? Mẹ là mẹ con, con đi xin phép ai?" Mộ Hi khó hiểu hỏi.
"Đương nhiên là anh trai nha."
"A, a, đi đi." Mộ Hi cũng đi theo lên lầu.
"Anh, mẹ muốn đi làm việc, Lâm Lâm có thể đi theo hay không đây?" Lâm Lâm nghiêm túc hỏi, hiện tại cái gì cô bé cũng nghe Nam Nam.
"Dĩ nhiên có thể, chỉ là em phải ngoan nha." Nam Nam vuốt đầu của em gái nói, thật ra thì, bọn họ đã sớm định ra một kế hoạch, chờ áp dụng, hiện tại mẹ đi ra ngoài ở, dễ dàng áp dụng hơn, bây giờ mặc dù tạm thời tách ra, nhưng về sau cả nhà có thể đoàn tụ vui vẻ, Nam Nam cho là tách ra một chút không có gì là không thể.
Thấy nét mặt Nam Nam, Mộ Hi có chút mất mát, con trai vẫn trưởng thành, đối với có cô hay không đều không sao!
Cứ như vậy Mộ Hi mang theo Lâm Lâm về nơi cô gọi là dinh thự Mộ rồi.
Thật ra thì, tại sao Mộ Hi phải đột nhiên đi về, thì ra ngày đó cô nhìn thấy Khang Hân ở bên ngoài, bởi vì mới mang thai, vẫn chưa nhìn ra, cho nên Mộ Hi rằng là trong bụng cô ta thật sự có hạt giống của Nam Cung Diệu, cho nên trong lòng rất phiền, hơn nữa, người phụ nữ kia châm chọc khiêu khích, khiến cô không chịu nổi!
Khang Hân nói:
"Chao ôi, thì ra Diệu lại đổi người rồi, chỉ là không sao, sớm muộn gì Diệu sẽ trở về, bởi vì trong bụng tôi có đứa bé của anh ấy, vừa rồi còn gọi điện thoại nói muốn đưa tôi một căn nhà, nói nơi ở thoải mái đứa bé mới có thể khỏe mạnh! Ai! Thật là không có biện pháp, đàn ông chính là như vậy, dù sao hiện tại tôi không thuận tiện chơi động tác quá mạnh cùng Diệu, trước hết cứ để cô phục vụ anh ấy đi! Diệu rất lợi hại, không biết cô có chịu nổi không?"
Da mặt của Khang Hân thật đúng là dày, chỉ cần có thể đuổi Mộ Vũ Hàn này ra ngoài, nói gì cũng không sao!