Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 152.2

Ở khu nghèo khó này lại có một tòa nhà đạc biệt như vậy, trong tòa nhà tất cả đều là ánh đèn trang nhã hài hòa, lại có một tầng ánh sáng màu ấm nhu hòa.

Có một cụ già ăn mặc quái dị đứng bên cửa sổ, ông mở cửa sổ ra mặc cho gió lạnh tung hoành, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ngoài cửa sổ.

"Ông nội Lãnh, ông không cảm thấy nơi này rất không nhân khí?" Một người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, sắc mặt vô cùng tái nhợt, khiến Mộ Hi không khỏi hít sâu một hơi, có chút hối hận, bởi vì người đàn ông nói chuyện đó khiến Mộ Hi nhớ tới cương thi hút máu trên TV, không khỏi rùng mình ớn lạnh.

"Không cần khuyên ông rời khỏi, ông ở lại có chuyện muốn làm, ông đang chờ một người." Ông lão nghiêm túc nói.

"Ông nội Lãnh, ông đã nói những lời này được hai năm rồi, người ông chờ không phải còn chưa xuất hiện sao?" Người trẻ tuổi nói.

"Cô ấy sẽ đến." Ông cụ tự tin nói.

"Em họ thật sự sẽ đến sao?" Người đàn ông hỏi.

"Cô gái đã đến rồi tại sao không vào?" Ông lão chợt rống to một tiếng, dọa sợ đến cả người Mộ Hi run lên, không ngờ ông lão biết cô đứng ở cửa ra vào.

"Ông, ông, thật xin lỗi, quấy rầy rồi." Mộ Hi lắp ba lắp bắp nói.

"Trời ạ —— Em họ, thật sự là em, mau vào, mau vào." Người đàn ông trẻ tuổi nói, Mộ Hi sợ đến vội vàng né tránh anh ta, bởi vì bộ dáng anh ta giống cương thi, rất trắng, không, là quá trắng!

"Lãnh Huyết về trước đi." Ông cụ nói.

"Ông nội, con vừa mới đến, hơn nữa em họ cũng là. . . . . ." Người đàn ông trẻ tuổi nhỏ giọng nói, nhìn ra được anh ta rất sợ ông cụ này, cho nên quan sát sắc mặt của ông cụ nói.

"Về đi." Ông cụ rống lên một tiếng, Lãnh Huyết sợ đến không nói lời nào liền rời đi.

"Mời ngồi. . . . . ." Ông cụ quay đầu lại nhìn Mộ Hi, ánh mắt trong nháy mắt xơ cứng, thật là giống nhau như đúc. Hàn Băng Tâm dienledon

Mộ Hi ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Làm sao cô tìm tới nơi này?" Ông cụ thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, khôi phục lạnh nhạt vừa rồi.

"Cháu nói ngài sẽ tin không?" Mộ Hi nhỏ giọng nói.

"Sẽ." Ông cụ rất xác định trả lời, đúng vậy ông sẽ hoàn toàn tin tưởng.

"Một cô gái nói cho cháu biết, nên cháu liền tới." Mộ Hi không dám nói là một cô gái đã chết nói, cũng không nói là nằm mơ thấy.

Len lén liếc nơi này một cái, trong lòng không khỏi khẩn trương, thậm chí là sợ, sao nơi này cảm giác âm âm u u, thật sự giống người đan ông vừa rồi nói, không có nhân khí!

"Nó cũng đi tìm cô!" Ông cụ khổ sở nói, mặc dù Mộ Hi không nói gì, nhưng ông cụ giống như biết là ai nói cho cô biết.

"Cô ấy? Ngài biết cô ấy?" Mộ Hi nghi ngờ hỏi.

"Đâu chỉ biết!" Ông cụ đau lòng nói.

"Ngài là ông nội cô ấy?" Mộ Hi chợt nhớ tới cô gái kia ở trong mộng nói ông nội, chẳng lẽ đây chính là ông nội đó.

". . . . . ." Ông cụ không trả lời Mộ Hi, mà đi qua một bên, lấy ra từ một cái hộp tinh xảo một tấm hình đưa cho Mộ Hi.

Mộ Hi nhận lấy tấm hình, sắc mặt sợ đến trong nháy mắt trắng bệch, giống như đã trải qua chuyện gì rất đáng sợ.

"Con bé tên là Lãnh Tuyết, là cháu gái thất lạc nhiều năm của ta, thời điểm ta tìm được con bé, nó đã xảy ra chuyện!" Ông cụ ảo não nói, nếu như không phải là bởi vì hắn ta, làm sao cháu gái sẽ chết!

"Ông, ngài nén bi thương, việc đời khó liệu." Mộ Hi nhìn thấy ông cụ khổ sở cúi đầu, không biết làm sao an ủi ông ấy.

"Con bé là bị ta gián tiếp hại chết!" Ông cụ khổ sở nói.

"Ông, Lãnh Tuyết chết là do xảy ra tai nạn xe." Mộ Hi nói.

"Không, con bé là bị người hại chết, tai nạn xe chỉ là hiện trường giả, thời điểm ta tìm cháu gái mình khắp nơi, kẻ thù của ta nói tìm được con bé trước, không ngờ bọn họ tàn nhẫn như vậy, thế nhưng ra tay độc ác với một cô gái! Súc sinh!" Ông cụ một quyền đánh vào trên khay trà, chỉ thấy khay trà trong nháy mắt vỡ vụn, dọa sợ đến Mộ Hi trừng mắt không dám động, đây không phảo ông lão, quả thực là đại lực sĩ, một quyền lại đánh nát khay trà.

Mộ Hi bị dọa sợ, không nhúc nhích.

"Lãnh Tuyết lúc còn nhỏ thất lạc với ta, năm đó cả nhà chúng ta bị người đuổi giết, mẹ và cha của Lãnh Tuyết bị giết hại, mà ta vẫn ôm con bé chạy trối chết khắp nơi, không ngờ trong lúc chạy trốn, cháu trai của ta cũng mất liên lạc, vì không để Lãnh Tuyết bị giết hại, ta để con bé trước cửa nhà người khác, hi vọng tương lai có thể tìm con bé về, nhưng không ngờ vài năm sau, toàn bộ nơi đó bị dỡ bỏ rời đi nơi khác, một đống lộn xộn, ta mất tin tức của Lãnh Tuyết."

Ông cụ lại đi về phía cửa sổ, nhìn bên ngoài, giống như từng mảnh từng mảnh hồi ức trôi qua từng ly từng tý. 

"Đến bây giờ ta không biết cháu của ta còn sống không? Năm đó thời điểm thất lạc nó đã mười tuổi, nên nhớ chuyện lúc còn bé. Nếu nó vẫn còn sống, tại sao không tìm đến ta? Vậy chỉ có một khả năng chính là cháu trai ta đã. . . . . ." Ông cụ tuyệt vọng nhắm mắt lại.

"Thật xin lỗi, ông, khiến ông khổ sở." Mộ Hi nói xin lỗi.

"Cô không phải xin lỗi, đây là duyên phận, Lãnh Tuyết không chỉ một lần báo mộng cho ta, nói cô sẽ đến tìm ta, chỉ là không ngờ một lần đợi mấy năm." Ông cụ khổ sở nói.

"Ông, ông có thể coi cháu là Lãnh Tuyết, cháu sẽ chăm sóc ông." Mộ Hi chợt rất thương xót ông cụ này, không có cháu trai không có cháu gái!

Mộ Hi ngốc làm sao biết, ông cụ trước mắt là ai ? Ông cụ ở nơi nghèo khó này há có thể là người cô có thể chăm sóc, ông cụ năm đó chạy trốn đến nước Mĩ, mấy năm sau, từ từ trở thành lão đại của Dạ Ưng hắc bang lớn nhất nước Mĩ, từ sau khi cháu gái gặp chuyện không may, ông vẫn ở Trung Quốc, dĩ nhiên ông có tính toán của mình.

Ông cụ nhắm nghiền hai mắt, hai tay đan vào nhau, chau mày.

"Ta muốn truyền sở học cả đời của ta cho cô, bắt đầu từ hôm nay cô chính là đệ tử cuối cùng của ta, dĩ nhiên đối với bên ngoài, cô chính là cháu gái của ta." Ông cụ nghiêm túc nói.

"Nhưng mà, ông, cháu không phải Lãnh Tuyết, làm sao có thể giả mạo cháu gái của ông?" Mộ Hi khẩn trương nói, đệ tử cuối cùng cái gì, làm sao có cảm giác giống như đang quay phim, còn đệ tử cuối cùng? Đây là thời đại gì? Sao có cảm giác như trở về quá khứ!

"Cô có khuôn mặt giống như Lãnh Tuyết, đây chính là duyên ngàn năm, cô không thể trốn tránh, bởi vì Lãnh Tuyết chọn trúng cô, nếu không năm đó làm sao cô bóc tấm tìm người thân của thi thể." Ông cụ nói từng chữ từng câu.

"Cháu thật ra thì, không muốn mạo phạm Lãnh Tuyết, là cô ấy báo mộng cho cháu, bảo cháu làm cô ấy, giúp cô ấy hoàn thành ước mơ, cũng không có nói gì khác." Mộ Hi cảm giác chuyện hiện tại có chút phức tạp.

"Lãnh Tuyết lúc ấy cũng không biết còn có một ông nội còn sống trên thế giới, con bé đến chết cũng không biết thân thế của mình, chỉ là, có một ngày, con bé bỗng nhiên xuất hiện trong giấc mơ của ta, con bé hỏi ta có phải ông nội của con bé không, ta gật đầu, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy con bé, ta biết ngay con bé chính là cháu gái của ta, dung mạo của con bé giống như đúc mẹ nó." Ông cụ lưu lại nước mắt, giống như cực kỳ bất lực.

"Ông, ngài chớ đau buồn!" Mộ Hi đi tới, một tay đặt trên thân ông cụ, từ từ vỗ vỗ, cho ông một chút an ủi.

"Con bé nói cho ta biết ở trong mộng, con bé bị người ta cường bạo, sau đó lại bị người ta bỏ vào trong xe, tạo ra hiện trường xảy ra tai nạn xe giả." Ông cụ đã khóc không thành tiếng.

"A, tại sao có thể có chuyện như vậy?" Mộ Hi sợ đến che miệng lại.

"Cho nên ta muốn truyền võ công của ta cho ngươi, đây là nguyện vọng cuối cùng của cháu gái ta, con bé nói cho ta biết về sau cô nhất định dùng tới, ta hỏi con bé tại sao? Nhưng mà, con bé không nói câu nào, người đàn ông cường bạo con bé năm đó, đã bị ta chôn sống, ta không biết tại sao Lãnh Tuyết bảo ta dạy võ công cho cô? Chẳng lẽ người năm đó ta giết chỉ là người chết thế? Hay là con bé muốn cô tự báo thù cho con bé, có lẽ bởi vì các cô giống như một người, con bé muốn mình báo thù, có thể hiểu như vậy." Ông cụ phỏng đoán từng điểm từng điểm.

Lời của ông cụ khiến cả người Mộ Hi nổi da gà, thật là đáng sợ, giống như mình bị cuốn vào một cuộc án mưu sát. Hàn Băng Tâm dien:dan:le:quy:don

"Cháu, cái này, như vậy sao được, ông nghe rất đáng sợ!" Mộ Hi giống như đang nghe chuyện xưa, mà mình từ từ thành nhân vật chính trong chuyện.

"Về sau mỗi ngày chín giờ cô đến nơi này, đến lúc đó ta sẽ dạy cô độc môn tuyệt học của nhà họ Lãnh chúng ta, nhớ kỹ truyền nhân của nhà họ Lãnh, từ nay về sau cô chính là cháu gái của Lãnh Ưng ta, nhớ năm đó cháu trai cả của ta chỉ có mười tuổi, đã có thể đối phó hai người lớn có công phu, nếu nó vẫn còn sống, nhất định ở trên ta, Lãnh môn tuyệt học tuyệt diệu nhất chính là tốc độ, tốc độ nhanh kinh người, về sau cô sẽ rõ, hôm nay cô trở về trước đi!" Ông cụ nói xong đi về phòng, không tiếp tục cho Mộ Hi cơ hội nói chuyện.

Mộ Hi về nhà, tựa đầu vào trên giường, đây tất cả giống như nằm mơ, thật là không có có cảm giác chân thật, trên thế giới thật có ma quỷ sao? Làm sao có thể? Nhưng tại sao lại có báo mộng gì đó?

Mộ Hi mê mêman man liền ngủ thiếp đi.

Hành lang tối đen, một mùi nước sát trùng gay mũi, Mộ Hi không biết mình ở đâu? Cô giống như ở chỗ đưa tay không thấy năm ngón, cô lần mò trên tường từ từ lục lọi, đột nhiên cách đó không xa có ánh đèn, cô bước nhanh tới, đến trước cửa phòng, cô nhẹ nhàng đẩy cửa một cái, chỉ nghe cọt kẹt một tiếng, cửa vậy mà không có khóa, Mộ Hi ghé đầu vào trong, chỉ thấy một cô gái mặc áo đầm màu trắng ngồi trước cửa sổ, tóc dài rũ xuống trên vai, không thấy rõ mặt cô ấy, nhưng quần áo này rất quen thuộc, không nghĩ ra đã gặp ở đâu!

Mộ Hi đang do dự có nên đi vào hay không, không vào đi, bên ngoài rất đen, vào đi, cảm giác nơi này âm âm u u, đáng sợ!

"Vào đi." Cô gái chợt nói chuyện.

Mộ Hi từ từ đi vào, trong phòng không đủ ánh sáng, có vẻ hết sức mờ mờ, Mộ Hi trong phát sợ trong lòng, nha nha! Đây là đâu?

Mộ Hi tới chỗ cô gái, nhỏ giọng hỏi.

"Xin hỏi đây là đâu?"

Đột nhiên, cô gái kia xoay đầu lại, khuôn mặt đáng sợ xuất hiện trước mặt Mộ Hi,khuôn mặt giống như vỏ cây, Mộ Hi sợ đến kêu to.

"A ——"

Mộ Hi chợt ngồi dậy, hung hăng đụng vào một bức tường người.

"Chao ôi!" Ngay sau đó đầu thật là đau.

Mộ Hi dụi mắt, lại là mơ, nàng cô hổn hển, cả trán đều là mồ hôi hột.

"Làm sao vậy? Gặp ác mộng?" Nam Cung Diệu nhẹ nhàng ôm Mộ Hi, đau lòng hỏi, vốn là thấy Mộ Hi lo lắng cau mày, biết cô lại gặp ác mộng, đang suy nghĩ có nên đánh thức cô hay không? Ai ngờ cô chợt ngồi dậy. Liền đụng vào người anh.

Mộ Hi gật đầu một cái, sợ đến hai tay ôm lấy Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu vỗ nhè nhẹ sau lưng Mộ Hi, giống như dỗ đứa bé, thật ra thì, một ngày hôm nay anh tự mình mang theo Lâm Lâm, dù sao trước kia Lâm Lâm thường đi theo Mộ Hi làm việc, nhóc con này thật biết điều, không khóc không nháo, chỉ cần Nam Cung Diệu bắt đầu làm việc, con bé tựa như không khí, rất yên tĩnh, nhưng phải có ăn mới được.

"Anh có tin báo mộng hay không?" Mộ Hi đột nhiên hỏi.

"Mộng chỉ là ban ngày suy nghĩ nhiều, đêm có mộng, hơn nữa, bây giờ em cũng không phải nằm mơ buổi tối, nhiều nhất chính là nằm mơ ban ngày!" Nam Cung Diệu cưng chiều nhéo chóp mũi Mộ Hi một cái.

Phản ứng của Nam Cung Diệu Mộ Hi không thấy lạ chút nào, Đúng vậy, mình tới hiện tại cũng cảm giác không phải thật, cũng bởi vì một giấc mơ, lại tìm được một ông nội, càng kỳ quái hơn chính là bắt đầu từ ngày mai Mộ Hi phải tiếp nhận Lãnh môn tuyệt học gì đó, giống như sẽ rất khổ cực, nhưng nét mặt ông lão kia nghiêm túc như vậy, làm hại cô không dám nói không được!

Mộ Hi không hiểu tại sao giấc mơ vừa rồi đáng sợ như vậy, mặt của cô gái kia thật là khủng khiếp!

Thời điểm Mộ Hi gặp ác mộng, Lãnh Đông nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, đầu lắc tới lắc lui, cả trán đều là mồ hôi hột.

Ở trong mơ, Lãnh Đông tựa vào một cái cây, mắt nhìn chung quanh, nhìn trước mặt, nhìn phía sau, người nhà chạy tản lạc, bọn họ chạy tán loạn khắp nơi, nên anh lại trở về dưới cây đại thụ này, cho là người nhà sẽ trở về tìm anh, nhưng đợi rất lâu rồi, không có ai tới tìm anh, nhớ mẹ, nhớ ba, nhớ ông nội còn có em gái nhỏ, bọn họ đi đâu? Có thể bị người xấu bắt được hay không, nghĩ tới đây liền muốn khóc, nhưng anh là nam tử hán, anh không được khóc, trời càng ngày càng tối, anh càng ngày càng sợ, dù sao anh vẫn là đứa bé, tuy chỉ có mười tuổi nhưng anh đã có võ công tốt, nhưng anh chưa bao giờ rời khỏi người nhà, trong lòng vẫn rất sợ.

Anh từ từ ngủ thiếp đi, nhắm mắt lại chính là tình hình ba mẹ bị người xấu đuổi giết. . . . . .

Cha mẹ nằm trong vũng máu, anh liều mạng hô to, nhưng không có ai đáp lại, anh đi về phía mẹ, mẹ ở trong vũng máu, chợt giơ tay lên, một phát bắt được anh, hình như muốn nói điều gì? Nhưng mẹ bỗng nhiên biến mất, để lại một ít trên người anh.

"Mẹ. . . . . ." Lãnh Đông hô to một tiếng, chợt thức tỉnh, thì ra là lại là mơ, cái cảnh mơ này theo anh đã hơn hai mươi năm, chưa từng biến mất, nét mặt mẹ bắt lấy anh, đời này anh cũng không quên được, ánh mắt kia có quá nhiều không muốn cùng bất đắc dĩ, mẹ lo lắng anh còn có em gái, nhưng em gái và ông nội đi đâu?
Bình Luận (0)
Comment