Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 172.2

Ai biết sau khi bắt máy.

“Nha đầu thối, rốt cuộc thì cậu cũng bắt máy, vừa rồi mình mới thấy Diệu tổng ôm cậu đi, ông trời ơi! Cậu còn sống là mình yên tâm, mình cũng thật lo là Diệu tổng có thể đem cậu ăn sống luôn đó!” Vân Tĩnh Sơ lớn tiếng nói, không có chú ý đến đối phương vẫn chưa lên tiếng.

“Này? Nha đầu thôi, nói gì đi, nói cho mình biết rằng cậu ổn đi?” Vân Tĩnh Sơ lo lắng nói, cô làm sao có thể nghĩ tới Mộ Hi không nghe điện thoại, mà là Diệu tổng nghe.

Nam Cung Diệu đặt điện thoại kế tai của Mộ Hi.

“Mình không sao, mình sẽ xuống ngay.” Mộ Hi cười nói, thật ra, trong lòng đang suy nghĩ, vừa rồi thiếu chút nữa là chết ở trên giường, nhưng cũng may là không sao rồi! Ông xã thật sự là quá mạnh.

“Này? Vì sao lại ỉu xìu vậy, có phải Diệu tổng đánh cậu, mình thấy vẻ mặt lúc nãy của Diệu tổng rất dọa người.” Vân Tĩnh Sơ nói.

“Không có, Tĩnh Sơ à, làm sao anh ấy có thể đánh mình, hơn nữa anh ấy cũng không phải là loại đàn ông chuyên đánh phụ nữ!” Mộ Hi cười nói.

“Nhưng, rõ ràng là Diệu tổng thấy cậu uống say thì rất tức giận, lẽ nào lại không làm gì! Mình không tin, có phải là cậu không dám nói không?” Vân Tĩnh Sơ vẫn chưa tin lời của Mộ Hi, bởi vì lúc Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi đi, gương mặt lúc đó rõ ràng là muốn giết người.

“Nha đầu chết tiệt, cậu muốn mình bị đánh đến như vậy sao, có sức tưởng tượng phong phú như vậy thì đi làm tác giả đi, hơn nữa là chuyên viết ngược văn, nhất định sẽ trở thành Đại thần ngược văn.” Mộ Hi bị Vân Tĩnh Sơ chọc cười ha hả, nghe được Mộ Hi cười, Vân Tĩnh Sơ mới tin.

Mộ Hi cười khổ cúp điện thoại, nhìn Nam Cung Diệu, vẻ mặt ủy khuất.

“Ông xã, xin lỗi, em sẽ trả lại sự trong sạch cho anh, nói cho mọi người biết anh không phải là người đàn ông bạo lực gia đình.” Mộ Hi bất đắc dĩ nói.

“Anh chính là bạo lực gia đình, nhưng mà anh đã sửa lại cách phạt, ví dụ như hôm nay thì cách phạt này khiến anh rất hài lòng, anh rất thích.” Nam Cung Diệu lấy túi của Mộ Hi tới, vươn tay ra, ý bảo Mộ Hi khoác tay anh, Mộ Hi liền nghe theo mà khoác tay Nam Cung Diệu đi ra ngoài.

Vân Tĩnh Sơ nhìn Mộ Hi cùng Nam Cung Diệu đi ra, trong lòng yên tâm được một chút, nhìn bộ dáng của Mộ Hi không có giống như bị đánh, mà còn rất ẩm, hai gò má hồng hồng, cái miệng nhỏ có hơi sưng, chỉ cần người từng trải nhìn liền biết bọn họ làm cái gì.

“Nhiên Nhiên, Thiên Vũ, chúc mừng hai người, chúc hai người vĩnh viễn hạnh phúc, sớm sinh quý tử.” Mộ Hi tao nhã đi tới bên người của Nam Cung Nhiên, vui vẻ nói.

“Cảm ơn chị dâu.” Nhiên Nhiên cười nói, có thể gả cho Thiên Vũ là chuyện mà cô cảm thấy vui nhất.

Đang lúc mọi người nói chuyện, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở cửa, người này chính là Khang Hân, cô ta ăn mặc rất tỉ mỉ, rất đẹp, từ ngày Khang Hân trở về từ Thái Lan, Âu Dương Hàn chỉ gặp cô ta có một lần, dĩ nhiên là muốn kết thúc mối quan hệ của bọn họ, bởi vì Âu Dương Hàn không còn muốn trả thù Nam Cung Diệu nữa. Anh nghĩ chỉ cần nhìn thấy Mộ Hi mỗi ngày đều vui vẻ là được, mặc dù là phải hi sinh Vân Tĩnh Sơ, nhưng hôm nay khi anh và Vân Tĩnh Sơ đính hôn, anh chợt phát hiện Vân Tĩnh Sơ cũng rất có sức quyến rũ, bởi vì nguyên ngày hôm nay đều có một đám đàn ông vây quanh cô, khiến cho Âu Dương Hàn cũng có chút cảm giác ghen, cho nên anh quyết định coi trọng vị hôn thê này, tránh cho một ngày nào đó anh ta sẽ bị đội nón xanh!

Khang Hân nhìn những vẻ mặt trước mắt, biết mình là người không được hoan nghênh ở đây, nhưng cô phải nhịn, mình phải chịu khuất nhục mà, nhớ lại lúc bị người ta đưa đi Thái Lan, ngày đầu tiên, cô ta không chịu bán, hậu quả là cô ta bị mấy người đàn ông đem về từ trên đảo hoang, bắt đầu chà đạp cô ta.

Cô ta bị mấy người đàn ông đó trói ở trên giường, muốn động cũng không thể động, hơn nữa hai chân còn mạnh mẽ bị tách ra, trần trụi nằm ở trên giường.

Một tên đàn ông dùng sức mạnh chà đạp cô ta, mặc dù cô lớn tiếng kêu cứu, nhưng đều rất phí công, tàn nhẫn hơn là, người đàn ông đầu tiên chơi xong vẫn chưa hết, phía sau còn có ba người nữa, có người mạnh mẽ chà đạp cô ta từ phía sau, có người còn đem cả bộ phận đó nhét vào miệng cô ta, cô ta rất muốn ói, nhưng mà ói không ra, miệng đã bị bỏ kín, đến khi mấy tên đàn ông đó chơi xong, cô tađã ngất đi, ban đêm khi cô tỉnh lại, miệng đầy tinh khiến cô ta ói ra đầy đất, túi mật cũng muốn ói ra.

Mối thù này làm sao mà Khang Hân có thể quên, tất cả đều là do Mộ Hi hại cô ta, còn có người đàn ông không có lương tâm Nam Cung Diệu đem cô tới hoang đảo, để cho cô tự sinh tự diệt!

Nam Cung Diệu thấy Khang Hân thì có chút ngạc nhiên, thật ra, anh cũng có phái người đến hoang đảo xem cô ta có còn sống không, còn muốn xem cô ta có học được cách làm người không? Chỉ là khi đến thì không tìm được cô ta, thì ra là cô ta đã rời đi.

“Chúc mừng hai người, chúc hai người hạnh phúc.” Khang Hân ưu nhã nói, xem ra rất vui vẻ.

“Cảm ơn.” Thiên Vũ nói, đối với Khang Hân thì anh rất hiểu, hơn nữa chuyện của Mộ Hi và cô ta anh cũng biết, nhưng, nếu khách tới, nhất định anh phải nhiệt tình tiếp đãi.

“Diệu tổng, hân hạnh được gặp anh, còn có cô vợ nhỏ đáng yêu của anh nữa.” Khang Hân rất bình tĩnh, trong mắt không có bất kỳ thù hận nào.

Nam Cung Diệu cho rằng cuộc sống ở hoang đảo đã thay đổi cô ta, bất quá cái loại xác xuất này rất thấp, vẫn phải cẩn thận mới tốt, để phòng ngừa cô ta lại lén lút giở trò, phá hư quan hệ của vợ chồng bọn họ.

“Cảm ơn, Khang tiểu thư mạng thật là, không mời mà tới, có điều, đã tới thì nhất định phải uống vài ly, đây là rượu mừng.” Mộ Hi mỉm cười nói, đối với Khang Hân, Mộ Hi vẫn chưa tin được là cô ta đã thay đổi, bởi vì chó thì vẫn chỉ là chó, một người lòng lang dạ sói, sẽ không thể thay đổi dễ dàng như vậy.

“Đương nhiên rồi.” Khang Hân rất tự nhiên trả lời.

Nam Cung Diệu biết bây giờ vợ yêu đã không còn dễ dàng đối phó, bởi vì cô học được Tuyệt học của Lãnh gia, nhất định công phu không có bình thường, cô hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình, nơi này đông người nên Khang Hân sẽ không dám làm gì, vì vậy, Nam Cung Diệu liền đi tới tiếp một vị khách mới đến, anh đại diện cho gia trưởng nhà gái, cảm ơn những các vị khách đã đến.

Lúc Thiên Hàng đang kết hôn, ông nội Lãnh và đại sư cũng đã siêu độ cho Lãnh Tuyết thành công, cuối cùng cô cũng có thể đầu thai, vì sao Lãnh Tuyết lại không còn xuất hiện trong giấc mơ của Mộ Hi, bởi vì trên cổ của Mộ Hi đã đeo phật châu của đại sư, dưới gối còn đặt kinh thư của đại sư, cho nên Lãnh Tuyết chỉ có thể tránh xa, còn về phần mấy người hãm hại Lãnh Tuyết, Lãnh Tuyết liền biết rằng bọn họ sẽ chết, bởi vì trên người bọn họ có độc thủ ấn của ác linh, chỉ cần bị ác linh bắt được, sớm muộn gì cũng sẽ chết, cho nên Lãnh Tuyết mới an tâm mà đi.

VÌ sao Âu Dương Hàn lại chưa tới lễ đính hôn của anh hai, bởi vì ngay lúc Âu Dương Hàn cùng mấy người kia tới cửa, thấy Mộ Hi đứng ở đó, bọn họ rất sợ hãi liền quay về biệt thự.

Hội trường kết hôn của Thiên Vũ, mọi người đều rất vui vẻ, kể cả Khang Hân, cô ta vẫn luôn mỉm cười, Mộ Hi cũng cảm thấy mệt thay cô ta, người phụ nữ này có thể là đang giả bộ!

Ngay lúc Mộ Hi đang định đến xin chữ kỹ sao nam bên cạnh con trai, cảm giác có một trận gió lạnh thổi qua, cô bỗng nhiên muốn đi hít thở không khí bên ngoài, vì vậy, liền bưng ly rượu ra ngoài.

“Này? Mộ Hi, em đi đâu?” Nhạc Phàm gọi Mộ Hi lại.

“Em hơi nhức đầu, muốn hít thở không khí bên ngoài.” Mộ Hi không đợi Nhạc Phàm nói sẽ đi cùng cô, liền đi ra, chỉ là, Mộ Hi đi đã lâu, vẫn chưa có quay về, đến khi Nam Cung Diệu xử lý xong việc, không nhìn thấy bóng dáng của vợ yêu liền bắt đầu lo lắng, bởi vì anh phát hiện Khang Hân cũng mất tích, chẳng lẽ người phụ nữ đáng chết đó lại muốn hại người?

Nam Cung Diệu đi hỏi vài người xem có thấy Mộ Hi không, nhưng mọi người đều nói không có chú ý, bởi vì hôn lễ rất náo nhiệt, mọi người vẫn luôn nói chuyện, giống như không chú ý Mộ Hi đã rời đi lúc nào, mà Vân Tĩnh Sơ cho rằng Mộ Hi cùng Nam Cung Diệu ở cùng nhau, cho nên vẫn không có tìm cô, khi nghe Nam Cung Diệu hỏi, bắt đầu lo lắng, bởi vì Mộ Hi luôn luôn xảy ra một số chuyện tình kỳ quái, làm cho cô lo lắng.

“Con trai, có thấy mẹ đâu không?” Nam Cung Diệu cũng rất tò mò là vì sao Nam Nam lại có thể quen nhiều minh tinh như vậy, nhưng mà bây giờ tìm Mộ Hi là quan trọng nhất, cho nên biểu cảm lo lắng của Nam Cung Diệu liền bị Nam Nam thu hết vào mắt.

“Mẹ không phải là ở cùng cha sao?” Nam Nam vẫn cho rằng mẹ và cha ở cùng nhau, cho nên không nhìn thấy mẹ cũng không có cảm thấy kỳ lạ.

“Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy là hai mươi phút trước đây, cô ấy nói là muốn đi ra ngoài hít thở không khí, tôi vốn định đi cùng cô, nhưng, không có cơ hội nói!” Nhạc Phàm ngồi ở bên cạnh Nam Nam nói, anh cũng lo lắng đứng lên.

“Chúng ta ra ngoài tìm, Nam Nam, con gọi điện cho mẹ, biết chưa?” Nam Cung Diệu biết Nam Nam có cách, bởi vì bình thường ảnh rảnh rỗi, liền quan sát bé, vừa rồi là anh ám chỉ mau mau tìm Mộ Hi.

Mọi người tìm xung quang đây, vẫn không tìm được, Nam Nam đã để thiết bị ở nhà, ai lại có thể nghĩ chuyện này xảy ra.

“Cha, mau đưa chìa khóa cho con, con phải trở về nhà.” Nam Nam nói.

“Tôi cũng đi.” Vân Tĩnh Sơ nói.

“Chúng tôi cũng đi.” Hai vị nam minh tinh cũng nói.

“Đi thôi.” Nam Nam nói, Âu Dương Hàn thật tò mò, Nam Cung Diệu cũng rất tò mò, vì sao những người này lại đoàn kết như vậy, Nam Nam đi phía trước, hai nam minh tinh và Vân Tĩnh Sơ đi phía sau, càng bất ngờ hơn, Nhạc Phàm cũng vội vã đi theo, mấy người bọn họ đều chui vào trong xe của Nhạc Phàm, thì ra xe của Nhạc Phàm xa hoa như vậy, có đến ba cái laptop, đây là anh chuẩn bị cho mình, lúc nhàm chán có thể lấy ra chơi một chút, ai biết đúng lúc này cũng rất có ích đi.

Âu Dương Hàn không thể tin, mình vừa mới đính hôn, vị hôn thê liền rời đi cùng mấy đại soái ca, may mà còn có con trai nuôi Nam Nam của anh, nếu không thì anh cũng thật nghi ngờ cách làm người của Tĩnh Sơ, anh biết Tĩnh Sơ và Mộ Hi là bạn tốt, cho nên anh không có cản cô, nhìn cô rời đi.

Dĩ nhiên, tìm không được Mộ Hi thì Âu Dương Hàn cũng rất lo lắng, dù sao thì lúc đầu anh ta đồng ý đính hôn là vì Tĩnh Sơ là bạn tốt của Mộ Hi.

Nam Cung Diệu lấy điện thoại gọi cho Lãnh Đông, cũng gọi cho hai anh em Độc, anh có cảm giác rất xấu.

“Ngươi mau đi sắp xếp người chặn tất cả các sân bay lại, nhìn xem có Mộ Hi hay không, ta lo lắng Mộ Hi đã bị bắt cóc.” Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, vừa nghĩ tới Mộ Hi có thể gặp nguy hiểm, trong lòng Nam Cung Diệu liền cảm thấy rất đau, hận không thể mọc cánh để bay đến bảo vệ cho cô.

Mộ Hi gắp chuyện không may nhất định là có liên quan đến Khang Hân, vì vậy, Nam Cung Diệu bắt đầu kiểm tra tình hình của Khang Hân, thì ra ngay sau khi Mộ Hi rời đi, mọi người cũng không có thấy bóng dáng của Khang Hân, vì vậy, Nam Cung Diệu càng thêm xác định chuyện Mộ Hi mất tích có liên quan đến Khang Hân.

“Chết tiệt, nếu sớm biết sẽ như vậy, trước đây nên đem cô ta quăng ra biển làm mồi cho cá.” Nam Cung Diệu gầm nhẹ.
Bình Luận (0)
Comment