Hàng Thiên Vũ bình tĩnh nói, Nam Cung Diệu gắt gao nhìn anh ta, biểu tình trên mặt hết sức cứng nhắc, ánh mắt cũng không nhúc nhích, người đàn ông này buộc anh giết người, nếu không vì tương lai Mộ Hi không hận anh, nên hôm nay đành phải tha cái mạng chó của anh ta, dám cùng anh đoạt người phụ nữ, chỉ sợ có mạng cướp đoạt, thì cũng mất mạng.
Căn bản Nam Cung Diệu không để anh ta vào trong mắt, đối phương có bao nhiêu phân lượng, trong lòng cũng hiểu rõ đại khái, cái gọi là lành nghề vừa ra tay, liền biết có được hay không, nhìn ra người đàn ông này đã luyện qua, nhưng mà đối với anh còn quá non nớt.
"Anh không phải đối thủ của tôi, để Mộ Hi lại, cút đi."
Vẻ mặt Nam Cung Diệu hờ hững cùng không kiên nhẫn, anh muốn phụ nữ, không thể không chiếm được, bi kịch mười năm trước sẽ không phát sinh nữa. Nhớ lại mười năm trước, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh cả người. Lạnh quá, lạnh muốn uống một chén nước nóng ấm áp.
"Đừng mơ tưởng." Hàng Thiên Vũ biết mình đánh không lại anh, nhưng mà cũng muốn liều mạng, là đàn ông sao lại có thể lâm trận lùi bước. Vì vậy anh ta để Mộ Hi qua một bên, vén tay áo lên, chuẩn bị nghênh chiến.
Nam Cung Diệu vốn mang ánh mắt khinh miệt cũng trở nên lạnh như băng, sâu kín nói ra:
"Chỉ sợ anh không có bản lĩnh này."
Lời Nam Cung Diệu còn chưa dứt, chỉ nghe vèo một tiếng, phảng phất như mũi tên rời cung, đánh thẳng tới Hàng Thiên Vũ, anh một đấm đánh vào eo Hàng Thiên Vũ, tiếp theo khuỷu tay hung hăng vọt tới mặt Hàng Thiên Vũ.
Hàng Thiên Vũ lập tức cảm thấy eo đã hoàn toàn tê liệt, mặt cũng toàn tâm đau đớn. Là đàn ông cứng rắn thế nhưng đau ra một thân mồ hôi lạnh.
Mà Nam Cung Diệu đi về hướng Mộ Hi, ôm cô vào lòng rời đi. Hàng Thiên Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, tức giận nắm quả đấm dùng sức đánh trên mặt đất, trên tay lập tức rỉ ra máu tươi.
Nam Cung Diệu phi xe vào công ty, nhưng mà Mộ Hi còn chưa có tỉnh, đứng dậy ôm lấy cô, bản mặt lạnh lùng đi vào công ty, Mộ Hi tựa đầu vào trong lòng Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu vô cùng thích loại cảm giác này.
Toàn bộ tất cả nhân viên từ trên xuống dưới trong tập đoàn Nam Cung đều vụng trộm liếc nhìn về phía Nam Cung Diệu, nhìn thấy vẻ mặt doạ người của tổng giám đốc, ai cũng không dám lên tiếng, trừ phi là mình không muốn sống.
Tính tình của Nam Cung Diệu nhân viên lâu năm cũng biết, nhìn sắc mặt tổng tổng giám đốc cũng biết bây giờ anh đang nổi nóng, đều bị hù dọa trốn xa, ai cũng chẳng muốn chết, đụng vào đầu họng súng.
Lúc này chỉ thấy trên mặt tổng giám đốc giống như mây đen che đỉnh núi, hiện lên nồng đậm khói mù, cho nên lựa chọn sáng suốt chính là có thể đi trốn thật xa thì trốn thật xa.
Nam Cung Diệu đi vào trong phòng làm việc, đặt Mộ Hi vào trong phòng nghỉ của anh, đi ra.
"Quản lý Lưu, đến phòng làm việc của tôi."
Quản lý Lưu bị hù dọa đầu đầy mồ hôi, nghĩ thầm: Xong rồi, lại muốn đổi thư ký, tổng giám đốc phát uy, thuộc hạ gặp nạn, đi vào trong phòng làm việc, ngoan ngoãn đứng ở nơi đó.
"Tổng giám đốc, cói gì sai bảo."
Nam Cung Diệu nhíu mày, đôi môi đóng chặt, đôi mắt chim ưng căm tức nhìn về phía trước, khiến quản lý Lưu thấy vậy bị hù dọa cũng không dám động, lòng bàn tay ứa ra mồ hôi, cúi đầu không dám nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của tổng giám đốc, chỉ sợ bị dọa ngất tại chỗ.
"Tổng tổng giám đốc, có phải ngài không hài lòng về thư ký Mộ Hi hay không, tôi lại đi tìm thêm người mới, ngài đừng nóng giận, tôi sẽ đi xử lý ngay."
Quản lý Lưu cúi đầu, dè dặt nói xong chuẩn bị ra ngoài, bởi vì với tình hình này, hơn phân nửa là đổi thư ký, cho nên ông ta chủ động yêu cầu đi làm chuyện này, miễn cho tổng giám đốc phát giận, một khi tổng giám đốc phát giận, cả tòa lầu cũng sẽ run rẩy, gian phòng này cũng sẽ lung lay sắp đổ, gặp phải sụp đổ, hậu quả nghiêm trọng.
"Đứng lại."
"Vâng."
Nam Cung Diệu tức giận đảo mắt qua đồ vật trên bàn, tiếng động đùng đùng truyền ra từ phòng làm việc, hù dọa tất cả nhân viên kinh hoàng khiếp sợ. Sau lưng quản lý Lưu đã ướt đẫm, không nghĩ đến cái thư ký này sẽ khiến tổng giám đốc tức giận lớn như vậy.
"Đáng giận, cực kỳ đáng giận, người đàn ông này lại dám nhổ lông ngoài miệng cọp, thật sự là ăn gan hùm mật gấu."
Nam Cung Diệu không ngừng chửi bới, trong đầu hiện ra hình ảnh Hàng Thiên Vũ ôm Mộ Hi, còn có câu cô thích anh ta, người đàn ông đó tự tin nói như vậy.
"Quản lý Lưu, ngay bây giờ ông hãy đi điều tra, thân thế bối cảnh Hàng Thiên Vũ, lai lịch gia đình, tiếp xúc với người nào."
Anh muốn biết người người đàn ông kia đến cùng phát sinh chuyện gì với Mộ Hi? Bây giờ rất muốn biết, nghĩ đến ánh mắt người đàn ông kia nhìn Mộ Hi, anh liền cực kỳ khó chịu.
"Vâng, tổng giám đốc."