Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 77.1

“Cậu mở ra nghe một chút.”

"Vâng Diệu tổng."

Lãnh Đông qua một bên bỏ cuộn băng vào máy ghi âm, Lãnh Đông ấn nút mở.

"Cô là mộ hi?" Đây là giọng nói của một người đàn ông, Nam Cung Diệu nghe được trong ghi âm nhắc tới Mộ Hi, vì thế vội vàng chạy tới, nghiêm túc nghe.

"Tôi là Mộ Hi." Nam Cung Diệu nghe được giọng nói này là Mộ Hi.

"Cô muốn bao nhiều? 50 vạn có đủ không?" Đây là giọng nói của người đàn ông kia.

"Năm mươi vạn, chẳng lẽ Nam Cung Diệu chỉ đáng 50 vạn, 2000 vạn, một giá cuối cùng." Đây là giọng nói của Mộ Hi, Lãnh Đông sợ tới mức ít dám hít thở, đây là giọng nói của Mộ Hi không sai, nhưng mà ai cũng biết đây là ý gì? Lãnh Đông lặng lẽ chăm chú nhìn Nam Cung Diệu, không có biểu cảm, trong lòng càng lo lắng, không tức giận càng đáng sợ.

"Không nghĩ tới lòng ham muốn của cô lớn như vậy? Được, thành giao." Trong băng ghi âm chỉ có những thứ này, Nam Cung Diệu mở lại lần nữa, anh nghe hết sức ngiêm túc, sau cùng.

"Lãnh Đông, cậu thấy thế nào?" Nam Cung Diệu ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm ngực, mắt ưng nheo lại, vốn vừa rồi còn rất giận dữ, bây giờ lại trở nên bình tĩnh lạ thường.

"Diệu tổng, tôi nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy, thư kí Mộ vừa mất tích, liền có người gửi tới băng ghi âm, đây chỉ có thể chứng minh có người cực kỳ hiểu biết hành tung của cô ấy, hoặc là trực tiếp biết cô ấy ở đâu?"

"Uhm, tiếp tục nói." Nam Cung Diệu nghe được phân tích của Lãnh Đông giống anh, cho nên bảo anh ấy nói lại chi tiết một chút.

"Diệu tổng, có thể khẳng định người gửi băng ghi âm qua bưu điện này mục đích chính là muốn anh hận thư kí Mộ, nếu đây là bản ghi âm thật, lấy sự hiểu biết của tôi với thư kí Mộ, cô ấy không phải người như thế, trừ phi cô ấy có việc khó nói? Nếu không tôi tin cô ấy sẽ không làm như vậy." Lãnh Đông nói trực giác của mình cho Nam Cung diệu, kỳ thật đây cũng là trực giác của Nam Cung diệu, Mộ Hi không phải người như thế.

"Đáng chết." Nam Cung Diệu đột nhiên đứng lên, vì anh nhớ tới đêm qua Mộ Hi nói những lời này với anh: Anh phải nhớ kỹ, Nam Cung Diệu anh là người đàn ông đầu tiên của Mộ Hi, anh dám quên, cô thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh. Thì ra nha đầu kia biết phải rời khỏi, đêm qua chính là tới tạm biệt, nếu Nam Cung Diệu biết là như vậy, anh nhất định sẽ ôm lấy cô.

"Làm sao vậy Diệu tổng?" Lãnh Đông khó hiểu.

"Người phụ nữ thúi biết phải rời khỏi, đêm qua cô đã trở về, lén lút nhìn tôi liền đi rồi." Nam Cung Diệu cực kỳ hối hận.

"Em gái của cô ấy vẫn đang bị bệnh, các cô ấy có thể đi đâu?" Lãnh Đông cũng cực kỳ lo lắng cho các cô ấy.

"Lãnh Đông, cậu lập tức liên lạc với tất cả lớn các bệnh viện nhỏ, có ghi chép lại tên Mộ Đồng nằm viện không, đi kiểm tra xem băng ghi âm này có bị xử lý qua không."

Nam Cung Diệu biết Mộ Hi hẳn không vô duyên vô cớ rời khỏi, trừ phi cô thật sự cầm hai nghìn vạn chạy, nếu là như vậy, cho dù cô chạy đến chân trời góc biển, anh cũng phải bắt được cô, hành hạ cô đến chết, dám tình yêu của anh bán, giống như người phụ nữ mười năm trước, anh sẽ không chút do dự cắt đứt cổ cô, dám chơi đùa tình cảm của Nam Cung Diệu, chỉ có đường chết.

"Vâng, Diệu tổng, tôi đi làm liền." Lãnh Đông rời khỏi, Nam Cung Diệu lo lắng vô cùng, sự bình tĩnh vừa rồi đã mất đi, nghĩ lại Mộ Hi mang theo em gái sẽ đi đâu được chứ? Anh rất lo lắng, Nam Cung Diệu thật sự nghĩ không được vì sao Mộ Hi phải làm như vậy?

Bốn tháng sau.

Mộ Hi và mẹ, còn có em gái cô vẫn sống trong thôn nhỏ ở ngoại thành, thân thể Mộ Đồng khôi phục rất tốt, giải phẫu thay thận cực kỳ thành công, đợi thân thể tốt lên nữa, là có thể tiếp nhận phẫu thuật thay máu.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Lại lau nước mắt, không phải em gái không có việc gì sao? Bác sĩ nói, đã qua thời kỳ thích ứng, bây giờ tất cả rất tốt." Mộ Hi ngồi bên cạnh mẹ, kéo bà.

"Con có biết vì sao mẹ khóc không? Cũng gần năm tháng rồi, con vẫn còn không nói cho mẹ biết đứa trẻ trong bụng con là của ai?"

"Mẹ, thực xin lỗi."

Mộ Hi cúi đầu, không dám nhìn mẹ, trong bốn tháng này, cô sợ nhất là mẹ hỏi đứa trẻ trong bụng cô là của ai? Thì ra lúc Mộ Đồng nằm viện, Mộ Hi đã mang thai con của Nam Cung Diệu, chỉ là lúc ấy cô chưa biết, mỗi ngày chăm sóc em gái, không chú ý dì cả vẫn chưa tới, mãi đến hơn hai tháng, mẹ cô phát hiện bụng cô to, Mộ Hi mới nhớ kinh nguyệt vẫn chưa tới, biết có con, mà cha ruột đứa trẻ đương nhiên là Nam Cung Diệu, người đang tìm cô khắp thế giới, sau đó tuyên bố muốn vặn gãy cổ người đàn ông của cô.

Sauk hi mẹ cô biết cô mang thai, bắt cô bỏ đứa trẻ, Mộ Hi quỳ trên mặt đất cầu xin mẹ cô cho giữ lại đứa nhỏ này, bởi vì Mộ Hi kiên trì muốn sinh đứa nhỏ này, mẹ cô cũng không có cách nào.

"Tiểu Hi, mẹ biết một người phụ nữ mang theo đứa bé không dễ dàng cỡ nào, nên mẹ không hy vọng về sau con đau khổ."

"Vậy mẹ có hối hận khi sinh ra con không?" Mộ Hi biết ý của mẹ.

"Mẹ cũng không hối hận khi sinh ra con, tuy nhiên cuộc sống thật sự quá khổ rồi."

"Con cũng giống như mẹ, tuyệt đối không hối hận, con muốn đứa nhỏ này." Mộ Hi kiên quyết nói, cô ghé vào trên vai mẹ, hi vọng mẹ có thể hiểu.

Điện thoại di động của Mộ Hi reo, vừa thấy là Vân Tĩnh Sơ, trong khoảng thời gian này các cô vẫn liên lạc bằng điện thoại, Mộ Hi đi qua một bên nghe điện thoại, cô lo Vân Tĩnh Sơ nhắc đến Nam Cung Diệu ở trong điện thoại, nên tránh mẹ nghe điện thoại.

"Nha đầu chết tiệt kia cậu chơi trò gì vậy? Cậu có biết công ty sắp phá sản không?" Vân Tĩnh Sơ khoa trương nói.

"Cái gì? Cậu nói công ty sắp phá sản? Công ty không phải rất lợi hại sao?" Hiển nhiên Mộ Hi cực kỳ lo lắng.

"Ai lại lợi hại chịu nổi tổng giám đốc mỗi ngày như con sói gào khóc, chấn động toàn bộ công ty lung lay sắp đổ, Hi, thành thật mà nói các cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Gần đây mình đúng là biết anh ta tìm cậu khắp thế giới, còn đang bí mật điều tra em gái cậu điều trị ở bệnh viện nào, còn điều tra đời này qua đời khác của nhà cậu, cũng may chúng ta lúc ấy gặp mặt ở công ty rất ít, nếu không thì mình đã bị cậu hại chết rồi, cậu biết không? Anh ta còn đang tìm một người tên là “anh yêu” trên di động của cậu? Bởi vì anh ta biết các cậu quan hệ rất tốt, nha đầu thúi ai là “anh yêu”?"

Mộ Hi nghe xong nở nụ cười.

"Thì là cậu nha, anh yêu kia chính là cậu, anh ấy đang tìm cậu." Mộ Hi cười ha ha nói, hoàn toàn không có ý kinh ngạc.

"Cậu đừng nói đùa, mình sợ lắm, anh ta tìm mình chính là vì muốn bắt được cậu, ngộ nhỡ có một ngày anh ta biết người kia là mình, mình không thể chịu nổi cực hình nha." Vân Tĩnh Sơ biết Nam Cung Diệu muốn có được tin tức từ trên người bạn tốt của Mộ Hi, còn bản thân giấu được kỹ, nếu không thì thảm rồi !

Vân Tĩnh Sơ cẩn thận phân tích một phen, nhận tội, thì không trượng nghĩa với bạn, không nhận tội, đây chính là ông chủ của mình, đắc tội không nổi!

"Ngộ nhỡ anh ấy tìm đến cậu, cậu nói từ khi mình đỗi số điện thoại, cậu cũng không có tin tức của mình là được." Mộ Hi không nghĩ tới Nam Cung Diệu sẽ tiếp tục tìm cô, sờ bụng mình, cảm giác anh đang ở bên cạnh, rời khỏi bốn tháng, Mộ Hi không ngày nào không nghĩ đến anh, không biết anh cũng như vậy không.

Mộ Hi không hối hận quyết định lúc trước, bây giờ thân thể em gái càng ngày càng tốt, Mộ Hi rất vui mừng với quyết định lúc đó, mặc dù phải rời khỏi Nam Cung Diệu, ông trời vẫn chiếu cố cô, để thời điểm cô rời khỏi trong bụng có con của anh, bey6 giờ bụng đã lớn, tại phòng hát Cửu Châu chỉ có thể hát một tháng nữa, đến lúc đó đứa trẻ hơn sáu tháng, liền phải xin phép ở nhà dưỡng thai, Mộ Hi cực kỳ hạnh phúc sờ đứa trẻ trong bụng.

Nam Cung Diệu nhắm mắt lại ở trong phòng làm việc, trong đầu nhớ đến Mộ Hi, nhớ Mộ Hi từng nói: Tôi muốn uống máu của anh, trong thân thể tôi có máu của anh, cho dù tôi đi đến đâu, đều có thể mang theo anh, Nam Cung Diệu khổ sở mở to mắt, người phụ nữ này vì sao nói như vậy, chẳng lẽ cô biết có một ngày phải rời khỏi, nhưng mà vì sao trước đó anh không cảm thấy được, người phụ nữ này đột nhiên rời khỏi, rốt cuộc là vì sao?

"Diệu tổng." Lãnh Đông đi tới, cầm một phần tài liệu trong tay.

"Như thế nào?"

"Diệu tổng, bản băng ghi âm kia đã tìm chuyên gia xem xét, băng ghi âm bị động qua, là bản băng ghi âm đã cắt bớt, nhưng mà giọng nói người phụ nữ kia quả thật là giọng nói thư kí Mộ."

Lãnh Đông rất không muốn tin người phụ nữ yêu tiền kia là thư kí Mộ, những lời này thực sự chứng minh Mộ Hi đòi tiền đối phương, nhưng lại có nhắc tới ba chữ Nam Cung Diệu kia, đây là chứng cớ. Chẳng lẽ thư kí Mộ thật sự cầm tiền chạy, cô đem bán tình yêu của cô và tổng giám đốc, Lãnh Đông không muốn tin, nhưng mà chứng cớ trước mặt anh không thể không tin tưởng.
Bình Luận (0)
Comment