"Chao ôi, còn có mặt mũi nóng nảy, tôi thực thay con trai của cô xấu hổ, gặp phải người mẹ như vậy? Làm sao ngẩng đầu lên làm người? Nói thật dễ nghe là người đàn bà dâm đãng, nói khó nghe là đứa con hoang không ai muốn!"
"Bốp - - "
Khang Hân còn chưa kịp phản ứng liền trúng một cái tát, vẻ mặt xinh đẹp lập tức biến dạng. Mộ Hi hung hăng quăng cho cô ta một cái tát.
"Bốp - - "
Tiếp theo Khang Hân đổi lại một cái tát.
"Cô cho rằng cô là ai? Dám đánh tôi, có tin tôi làm cho cô biến mất khỏi trái đất này không."
Rất nhiều người vây đến, quản lý Mộ Hi vừa muốn đi qua ngăn lại, Nam Cung Diệu vung tay lên, người nọ lập tức lui ra.
"Hôm nay tôi liền thay cha cô giáo huấn cô một chút..." Mộ Hi giơ tay lên muốn đánh Khang Hân, tay lại bị một bàn tay mạnh mẽ khác bắt lấy tại không trung.
"Biến, dám động vào người phụ nữ của tôi, muốn chết!" Nam Cung Diệu một tay ném Mộ Hi qua một bên, đi về phía Khang Hân, ôn nhu nhìn cô ta.
"Đau không?"
"Uhm, cô ta bắt nạt người ta." Khang Hân ghé vào trong lòng Nam Cung Diệu.
Mộ Hi dường như muốn điên lên, đây không phải là thật? Người đàn ông này hai ngày trước còn nói yêu cô, nói láo, tất cả đều là giả! Cô lảo đảo đứng lên, đứng trước mặt Nam Cung Diệu, ngẩng đầu lên. Hàn%Băng&Tamdiendanlequydon
"Như thế nào? Đau lòng? Ha ha... Hừ! Một đôi cẩu nam nữ!" Nước mắt Mộ Hi chảy xuống, thế giới quá tàn khốc, người đàn ông này hôm trước còn ở trên giường cùng cô yêu đến chết đi sống lại, giờ phút này lại vì người phụ nữ này ném mình.
"Bà điên này ở đâu ra? Cút - -" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, cũng không thèm nhìn Mộ Hi.
"Cút - - bà cô đây sẽ không, phiền anh gương mẫu một chút!" Mộ Hi hung hăng nói, từ đầu đến cuối tầm mắt của cô cũng không rời khỏi Nam Cung Diệu, người đàn ông này chột dạ, vì sao anh không dám nhìn cô?
"Như thế nào câm rồi ư? Ngụy quân tử!"
"Bốp - -" Nam Cung Diệu tát Mộ Hi một cái, trên mặt cô liền xuất hiện năm ngón tay, khóe miệng Mộ Hi chảy máu, Mộ Hi liếm một chút.
"Vị máu này không tệ..."
"Nam Cung Diệu, anh ***, dám đánh người phụ nữ của tôi..."
Hàng Thiên Vũ vừa mới vào cửa, nhìn thấy trong đại sảnh có rất nhiều người, đi đến vừa nhìn là Mộ Hi, vốn là hôm nay không nghĩ đến, nhận được thiệp mời, không đến thì có phần không lễ phép, không nghĩ tới gặp được việc này, thời gian qua anh theo mắng chửi người khác, hôm nay chửi như tát nước, sớm biết Mộ Hi đi làm ở chỗ này, anh bảo đảm sẽ là người đến đầu tiên.
"Lại thêm một người muốn ăn đòn tới!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Thiên Vũ, anh đứng quan tâm, loại người này không đáng!" Mộ Hi không muốn nhìn thấy hai người đàn ông đánh nhau vì cô, cô không muốn làm kẻ gây tai họa!
"Hi, đau không?" Hàng Thiên Vũ ôm Mộ Hi vào trong lòng.
"Nam Cung Diệu tên khốn kiếp, anh hại cô ấy chưa đủ thảm sao? Anh có biết không Mộ Hi vì anh..." Hàng Thiên Vũ anh không phải là tiểu nhân, mặc dù Nam Cung Diệu là tình địch của anh, nhưng anh vẫn muốn đòi lại công bằng cho Mộ Hi.
"Thiên Vũ, đừng, xin anh..." Mộ Hi dùng sức bắt lấy cánh tay Hàng Thiên Vũ, khẩn cầu nhìn anh ấy, người đàn ông này muốn làm gì? Anh muốn nói ra chân tướng sao? Anh đây không phải là giúp cô, mà là hại cô nha!
"Thật không biết xấu hổ, trước mặt mọi người dụ dỗ đàn ông." Khang Hân lớn tiếng nói, hận không thể để mọi người nghe được.