Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 94

“Cô nhóc kia, không phải cô chỉ là một minh tinh mới nổi thôi sao. Nhớ kỹ, dù cô có đang nổi tiếng, cũng không thể ức hiếp người khác như vậy, chớ quên chồng tôi là ai. Chuyện ngày hôm nay tôi không để anh ấy nhúng tay vào đã khoan dung với cô lắm rồi, nếu không, với thế lực của anh ấy cô đừng mong sống yên được trong giới giả trí này! Chỉ cần tôi nói một câu, chồng tôi sẽ lập tức ra tay, đừng có mà lên mặt!”

Nam Cung Diệu đứng một bên cười tà mị, cô gái này đúng là không thể coi thường, dám ra tay dạy dỗ minh tinh đang nổi, Lại có thể thị uy được với những cô gái kia, vừa rồi Nam Cung Diệu đứng yên bên cạnh, muốn nhìn xem Mộ Hi có bản lĩnh gì đối phó với mấy người phụ nữ này, kết quả lại khiến cho anh chấn động, rốt cuộc cô gái này có biết bao điều mà anh không biết tới?

Cô gái này không có đơn giản như vậy. Hôm nay nhìn trang phục Nam Nam ăn mặc, quả thực là phiên bản của mình, không chỉ có bản thân anh thấy, mọi người đều nói con trai cũng rất giống anh. Nhưng mà kết quả giám định là như thế nào? Chẳng lẽ kết quả có vấn đề gì sai sót sao? Lãnh Đông là thân tín của anh, chẳng lẽ?

Càng đáng nghi hơn, nếu như Nam Nam thật sự là con cháu nhà Nam Cung, vì sao Mộ Hi không chịu thừa nhận? Cả nhà đoàn tụ không tốt hơn sao? Rốt cuộc cái cô gái này còn muốn chơi trò gì đây?

"Chồng à, chúng ta ra ngoài trước đi, đừng quấy rầy nhã hứng của mọi người nữa, mọi người cứ tự nhiên dùng bữa nhé.” Mộ Hi mỉm cười nói với mọi người, giống như vừa rồi không có phát sinh gì vậy. Ngay lúc Mộ Hi và Nam Cung Diệu đi ra khỏi phòng, cô minh tinh kia liền lên tiếng:

“Diệu tổng, rất mong anh đại nhân đại lượng không chấp nhặt với tiểu nhân, chuyện vừa rồi là tôi sai, đừng dìm ép tôi” Quả nhiên cô minh tinh đó bị lời Mộ Hi dọa cho sợ hĩa, thấy Nam Cung Diệu vẫn luôn lạnh lùng đứng ở yên đó, chỉ sợ vợ anh tức giận, sẽ bảo anh dìm chết danh tiếng cô ta.

"Cứ yên tâm, chồng tôi không nhỏ mọn như vậy đâu, hơn nữa vợ anh ấy cũng không phải người nhỏ mọn như vậy, cô cứ uống rượu cưới của chúng tôi nhiều một chút.”

“Vợ tôi nói rất đúng, cô cũng nên tự mình tỉnh táo lại đi, chuyện hôm nay, tôi sẽ không truy cứu.” Nam Cung Diệu và Mộ Hi đi ra ngoài, phu xướng phụ tùng, tràn ngập ngang ngược như vậy, tuy rằng cô dâu là nữ, nhưng trong lòng mạnh mẽ cứng rắn không ai sánh được. Chẳng lẽ Diệu tổng thích mẫu con gái mạnh mẽ như vậy?

Ra khỏi phòng, Mộ Hi buông tay Nam Cung Diệu ra, nhìn Nam Cung Diệu:

“Người nào bên trong cũng tốt hơn tôi, vì sao anh cứ bắt tôi phải gả cho anh? Rõ ràng hôm nay nhìn thấy bọn họ không phải đến đây uống rượu, mà đến đây uống dấm, những người phụ nữ này, chỉ cần anh nói một câu thôi, đều sẽ phát điên nhào lên như nhau.”

Mộ Hi thấy không cam lòng, vẻ mặt như không tình nguyện lấy anh, mới vừa rồi bị người khác xem thường, khiến Mộ Hi rất tức giận, lại chẳng biết chính bộ dạng tức giận như vậy, lại khơi mào dục vọng trong người của Nam Cung Diệu.

Anh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải kia, hơn một tháng qua không có chạm vào người cô, cũng không có hứng thú với những người phụ nữ khác, đã đợi đến đêm tân hôn muốn cô, giờ phút này chỉ hận sao thời gian trôi quá lâu, những người phục vụ thấy vậy đều phỉa tránh mặt, không dám làm hỏng chuyện tốt của anh, xem ra chú rể đói bụng ăn quàng, đứng trong hành lang mà hôn cô dâu của mình vô cùng nồng nhiệt.

Cho đến nghe khi thấy tiếng thở dốc của Mộ Hi, Nam Cung Diệu mới hài lòng buông cô ra.

“Đói bụng chưa? Tối nay sẽ cho em ăn no.” Nam Cung Diệu cười xấu xa nói, mặc kệ Mộ Hi phản ứng ra sao, anh đắc ý rời đi.

Nam Cung Diệu vừa đi hai bước, lại quay trở về.

“Em đi gọi mẹ đi, anh gọi cha anh lại, chúng ta cùng đi tiếp khách.” Nam Cung Diệu nói xong đi tìm cha mình, còn Mộ Hi thì đi về phía phòng nghỉ của mẹ.

Cứ như vậy, bốn người Nam Cung Vân, Mộ Y Na, Nam Cung Diệu và Mộ Hi tới chỗ của khách quý. Hầu hết chỗ này đều là những người chính phủ quan chức cấp cao, còn có một số nhân vật nổi tiếng quan trọng.

"Lúc này Nam Cung Diệu cám ơn mọi người đã bỏ trăm công nghìn việc để đến tham dự hôn lễ của anh và Mộ Hi. "Chén rượu này tôi kính mọi người, cám ơn." Nam Cung Diệu nói xong uống cạn một hơi.

Trong số họ còn có một người luôn nhìn chằm chằm vào Mộ Y Na, người đàn ông đó chính là Khang Dực, cha của Khang Hân, chỉ thấy hai tay ông run rẩy, biểu hiện cực kỳ thất lễ, giống như trong lòng bi thương. Nam Cung Vân biết rõ tại sao ông lại phản ứng như thế, vội vàng kêu ông một cái.

“Cậu Khang, cho dù chúng ta không thể làm thông gia, nhưng vẫn là bạn tốt! Cậu không cần nhìn con trai tôi súc động thế chứ!” Nam Cung Vân nói đỡ cho ông ta, vì Khang Dực thể hiện quá lộ liễu, tròng mắt hận như muốn rớt ra.

Mộ Y Na nghe Nam Cung Vân nhắc đến họ Khang, tay cầm ly rượu bỗng nhiên run lên. Bà không có nhìn người đàn ông họ Khang kia, bởi vì đã nhiều năm, bà không còn quan hệ gì với người họ Khang đó. Nhưng bà phải kiên cường chịu đựng, vì đây là hôn lễ của con gái bà, bà không thể có chút sai sót nào cả, nhất là hôn lễ trong nhà hào môn, bà càng không thể để bí mật mấy chục năm kia bị phơi bày ra ánh sáng.

Mộ Y Na đã trên 50 tuổi, nhưng vẫn còn dáng vẻ thướt tha, hôm nay bà cố ý trang điểm, lúc còn trẻ bà từng là một ngôi sao ca nhạc lớn, cũng từng trải qua việc đời, mặc dù đã vài chục năm ít khi lui tới những nơi sa hoa, những cách ăn mặc của bà vẫn rất quý phái, ngôn hành cử chỉ cũng rất tao nhã, vốn mọi người đều biết nhà vợ của Nam Cung Diệu là người bình thường, chỉ không nghĩ tới mẹ vợ đứng ra, khiến cho mọi người chấn động, đây không phải là một người mẹ bình thường, quà thật như là một quý bà sang trọng, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy coi trọng bà hơn.

"Tôi là mẹ của Mộ Hi, rất vui khi mọi người đến tham gia hôn lễ của Diệu Nhi và Mộ Hi, tôi không biết nên nói gì, nhưng tôi hy vọng mọi người vui vẻ, cảm ơn mọi người, ly rượu này tôi kính mọi người." Mộ Y Na nói xong, uống cạn ly rượu một hơi, khí thế rộng lượng mạnh mẽ có thể so sánh với người đàn ông.

"Nói rất hay, Diệu tổng có thể cưới một cô vợ như vậy, hơn nữa mẹ vợ cũng khiến mọi người nể phục. Xin chúc mừng, chúc mừng, tôi cũng kính cả nhà một ly." Một người đàn ông nghe mẹ Mộ Hi nói vậy, kích động cầm ly rượu đứng lên uống cạn.

Cha con Nam Cung Diệu đều cảm thấy bất ngờ, không nghĩ rằng mẹ Mộ Hi lại phô trương như vậy, chẳng những bề ngoài khiến người ta lóa mắt, biểu hiện vừa rồi còn khiến người khác vô cùng tán thưởng. Ngôn từ cử chỉ của bà đều rất tao nhã, phóng khoáng.

"Cảm ơn, cảm ơn, nhờ có mẹ vợ tốt như vậy, thì mới sinh ra được một cô con gái tốt thế này." Nam Cung Diệu cười vui vẻ, cánh tay tự nhiên ôm lấy thắt lưng Mộ Hi, tỏ ra chút ân ái.

Mọi người ở đây đều vui vẻ cười ha ha, chỉ có mỗi gương mặt già nua của Khang Dực là không thể cười nổi. Tất cả mọi người đều cho rằng, đáng lý Nam Cung Diệu phải lấy con gái của ông nhưng lại cưới cô gái này, cho nên ông không thể cao hứng cũng phải.

Nhưng thật ra là do Khang Dực phát hiện mẹ của cô dâu chính là người mình từng yêu trước kia, hơn nữa là mối tình khắc cốt ghi tâm. Chẳng qua lúc đó vì ông có vị hôn thê, cho nên mới phụ lòng Mộ Y Na, đây chính là việc ông hối hận nhất trong suốt cuộc đời mình, vì đã từ bỏ đoạn tình duyên này.

Vì Mộ Hi tiếp khách cả buổi tối, nên chỉ thấy eo lưng nhức mỏi, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng nghỉ một chút. Nam Cung Diệu biệt cô rất mệt mỏi cho nên sai Lãnh Đông đưa cô trở về trước, bởi vì hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ, cho nên Nam Nam được đưa về nhà bà ngoại, vài ngày sau mới tới đón về.

Tất cả đồ đạc trong nhà đều thứ tốt nhất, toàn là hàng châu Âu cao cấp được chuyển từ nước ngoài về. Nhưng đối với Mộ Hi mà nói, không có chút ý nghĩa gì cả.

Mộ Hi cảm thấy xương cốt rã rời, thì ra kết hôn mệt mỏi như vậy!

Đi vào phòng ngủ, cô thấy đầu giường có đặt hai chai rượu đỏ, chắc là cho cô và Nam Cung Diệu uống. Nhìn hai chiếc gối trên giường, cô thầm nghĩ: Sau này nơi này chính là nhà cô, về sau cô sẽ cùng ngủ cùng ăn với người đàn ông kia, nghĩ tới đây không khỏi đỏ mặt, lấy ra bộ áo ngủ gợi cảm mà Vân Tĩnh Sơ tặng cô, Vân Tĩnh Sơ cố ý dặn cô, muốn cô mặc áo ngủ này, không muốn cô mặc áo ngủ của bản thân, quá bảo thủ, nói sẽ không bắt được tim đàn ông.

Vì muốn lấy lòng người đàn ông kia, Mộ Hi đành phải cầm bộ áo ngủ Tĩnh Sơ mua cho đi vào toilet, sau khi tắm xong, cô ngó đầu ra nhìn xem Nam Cung Diệu về chưa, mặc bộ đồ mà Vân Tĩnh Sơ mua cho, cô thật sự ngại đến mức không ló mặt ra ngoài, đây là áo ngủ gì chứ, chỉ giống như cái màn thôi! Toàn bộ đều trong suốt, hai nơi tròn trĩnh có thể bị nhìn thấy rõ, còn bên dưới, tuy đã mặc quần lót vào rồi, nhưng vẫn có thể thấy rõ khu vực đen nhánh kia! Mắc cỡ chết đi được!

Phát hiện Nam Cung Diệu vẫn chưa trở về, cô leo từ từ lên giường, chui vào chăn, trong lòng mới yên tâm một chút, mặc áo ngủ này sao có thể gặp người ta chứ, mặc mà giống như cũng không mặc!

Giường cưới rất thoải mái, Mộ Hi rất mệt, không biết nằm bao lâu thì đã ngủ thiếp đi mất.

Mơ mơ màng màng nghe được có người va vào bàn ghế, cô mở choàng hai mắt, tăng nhanh cảnh giác, nhưng ánh sáng trong phòng hết sức tối tăm, không có mở đèn, cái gì cũng nhìn không thấy được, chỉ cảm thấy có một người đang đến gần phía cô, toàn thân người kia toàn mùi rượu, rón ra rón rén đi đến gần cô.

Mộ Hi hoảng hốt, là ai? Là Nam Cung Diệu sao? Không thể nào, vì sao không bật đèn? Chẳng lẽ là trộm?

Mộ Hi loáng thoáng cảm thấy người kia sắp tới gần mình, cô duỗi chân ra, dùng sức đạp một cái.

Ai ngờ sức lực đối phương rất lớn, nhanh chóng bắt được chân cô, từ chân nắm được thân thể của cô, sau đó tiến đến là loạt gặm cắn, Mộ Hi chỉ cảm thấy mùi rượu thật nồng, còn tiếng đàn ông thở dốc, xong rồi, không biết là ai không muốn sống nữa lại dám động vào người phụ nữ của Nam Cung Diệu, nhưng mà, mắt thấy khí tiết tuổi già khó mà giữ được, Mộ Hi sốt ruột, người đàn ông này giống như chó dữ, làm cho cô chán ghét.

Người đàn ông bắt đầu xé rách đồ ngủ của Mộ Hi, ôi trời đồ ngủ vừa kéo đã rách, không tốn một chút sức nào, Mộ Hi hoảng sợ, vì vậy, duỗi quá đấm ra, đánh đến người đàn ông đang gặm cắn, không trượt không khéo đánh vào trúng mắt, lập tức.

"A - -" kêu lên một tiếng, Mộ Hi nghe được tiếng kêu quen thuộc, vội vàng xuống giường bật đèn.

Khó trách giọng lại quen thuộc, người này chính là chú rể hôm nay, Nam Cung Diệu, chỉ thấy lúc này anh ngồi xổm người dưới đất, bị Mộ Hi tập kích, vốn đã say khướt, bị cô đánh tỉnh một chút.

"Anh, là anh, vì sao không bật đèn? Lén lén lút lút, làm em còn tưởng rằng ăn trộm chứ?" Mộ Hi sốt ruột nói, vừa rồi bị dọa trán đổ mồ hôi.

"Ăn trộm sao? Ăn trộm sẽ lên giường hôn em sao?" Nam Cung Diệu thở hổn hển nói, xem ra hôm nay cũng uống không ít, nếu không vừa rồi anh sẽ không dễ bị đánh như vậy.

"Ai nói ăn trộm sẽ không hôn người? Có rất nhiều ăn trộm chuyên môn trộm phụ nữ!" Mộ Hi không phục nói, chẳng biết rằng đồ ngủ của mình đã bị Nam Cung Diệu xé thành vải rách, lúc này Mộ Hi giống như lõa lổ đứng trước mặt Nam Cung Diệu.

"Đến đây đỡ tôi đứng lên, tôi uống nhiều quá, còn bị em đánh một cái, đầu còn choáng váng!" Nam Cung Diệu cúi đầu xuống làm bộ như mình vô cùng nhức đầu, Mộ Hi tin rằng thật, lo lắng đi tới.

"Ai bảo anh uống nhiều rượu như vậy? Không phải chính mình chịu tội hay sao?" Mộ Hi ngồi xổm người xuống dìu anh, ai ngờ không chút đề phòng bị Nam Cung Diệu đè xuống mặt đất.

"Anh muốn làm gì?" Mộ Hi bị hành động này dọa cho chết khiếp.

"Tôi muốn thực hiện nghĩa vụ của mình, nghĩa vụ của người chồng." Nam Cung Diệu háo sắc nói, Mộ Hi biết rõ là lại bị lừa.

Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi, nghĩ thầm: Cuối cùng cô cũng là cô vợ nhỏ của anh rồi, loại phụ nữ này khó tìm, muốn dáng người có dáng hình, muốn diện mạo có diện mạo, còn hết sức kích thích, tính cách hoang dã không khống chế được, nhưng khiến anh thích.

Nghĩ tới chút nữa cô sẽ ở dưới thân anh khom người hầu hạ, Nam Cung Diệu cao hứng tâm muốn nhay lên cổ họng.

Chỉ cần với cô thì bất kể người đàn ông nào cũng thấy kích thích mạnh mẽ, hôm nay Mộ Hi thay bộ sườn xám, anh đã biết, bởi vì trong mắt những người đàn ông kia như muốn rớt ra ngoài! Anh mỉm cười nhìn qua Mộ Hi, đưa tay xờ nắm ngực của Mộ Hi.

Mộ Hi thấy Nam Cung Diệu đang cười, trong lòng sợ hãi, bởi vì anh rất ít khi cười, chỉ cần cười một tiếng sẽ không có chuyện gì tốt!

Rãnh ngực Mộ Hi rất sâu, đến một ngón tay của Nam Cung Diệu có thể lún vào, vô cùng có cảm giác.

"Chờ một chút, hôm nay chúng ta kết hôn, anh có thể không cần gấp gáp như vậy hay không?" Mộ Hi thẹn thùng nhìn Nam Cung Diệu.

"Nhớ kỹ, về sau em phải gọi anh là chồng, không thể không có xưng hô, bây giờ anh là ngươi đàn ông của Mộ Hi." Nam Cung Diệu nhỏ giọng nói, sau đó lại hôn môi của Mộ Hi.

"Được, chồng à, hôm nay em mệt quá, có thể ngày mai muốn được hay không?" Mộ Hi giả bộ đáng thương nói.

"Không được, anh đã một tháng chưa được ăn thịt, dù sao chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên, nhiều lần hay ít một lần thì có cái gì khác nhau, anh thấy em kết hôn căng thẳng , yên tâm đi, anh sẽ chữa lành cho em, em đã quên, anh có một cái ống, đâm một cái là tốt rồi, không tin bây giờ chúng ta thử xem." Nam Cung Diệu hưng phấn nói, tay hết sức không thành thật, sờ tới sờ lui trên người Mộ Hi.

"Chờ một chút, Nam Nam không phải con anh, vì sao anh vẫn còn muốn cưới em?" Cuối cùng Mộ Hi nói ra nghi vẫn bản thân hoang mang.

"Đây là em nợ tôi." Nam Cung Diệu ngồi dậy, rời khỏi Mộ Hi, rất rõ ràng anh bị giội cho một gáo nước lạnh, hào hứng vừa rồi cũng bị dập tắt.

Nam Cung Diệu cầm lấy rượu đỏ đầu giường, đi đến một bên, rót ly rượu đỏ cho mình, từ từ uống, một đôi mắt chim ưng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Anh, anh đã uống nhiều rượu, không cần uống nữa." Mộ Hi thấy trên mặt Nam Cung Diệu trên có loại cảm giác thê lương, trong lòng hết sức đau lòng, nhưng mà, cô lại bất lực, bởi vì có thể cái người phụ nữ nguy hiểm kia đang nhìn xem nhất cử nhất động của cô, cho nên vì an toàn của con trai, tốt nhất không thể để nó có chút quan hệ nào với Nam Cung Diệu được.

"Cút, cách xa tôi một chút." Nam Cung Diệu bỗng nhiên tức giận, nhắc tới đứa con, đến bây giờ trong lòng anh vẫn đau nhức, đến cùng là vì cái gì? Vì sao đứa bé này không phải của anh? Anh vẫn tin tưởng khoa học, ADN đã chứng minh chính xác, anh và Nam Nam không có bất kỳ liên hệ máu mủ, đây là sự thật.
Bình Luận (0)
Comment