Bên tai Lạc Thiên Ngưng có Hách Ngư hét lớn, nhưng đầu cô rất nặng, nhanh chóng mất đi ý thức.Ông lão và chú Lê nghe thấy tiếng hét của Hách Ngư, lập tức chạy xuống lầu, nhìn thấy Lạc Thiên Ngưng nằm trên sàn bất tỉnh.Lạc Gia Thần ở ngoài cửa định đưa Lạc Gia Tuyết về nhà, nghe được âm thanh cũng cùng đi vào.Mấy người vội vàng chạy tới đỡ Lạc Thiên Ngưng, Lạc Gia Tuyết khoanh tay đứng ở một bên, nói: "Lại giở trò gì vậy? Vừa rồi còn hung thần ác sát, bây giờ liền ngất xỉu.""Tứ tiểu thư, cô đã làm gì tiểu thư nhà chúng tôi rồi? Mỗi lần tiểu thư nhà chúng tôi gặp cô đều không có chuyện gì tốt!" Hách Ngư đỏ mắt hỏi cô ta."nói hươu nói vượn! Tôi có thể làm gì chị ta? Rõ ràng là chị ta..."“Câm miệng!” Lạc Gia Thần gắt gao quát cô ta."Anh hai! Anh còn muốn giúp chị ta?" Lạc Gia Tuyết giận dữ giậm chân.Ông lão tức giận gõ xuống sàn nhà "Đủ rồi! Lạc Gia Tuyết, cháu cút về bên kia cho ta, không có chuyện gì thì đừng tới nhà tổ! Cũng không cần giày vò Thiên Ngưng!"“Ông nội!” Lạc Gia Tuyết bất mãn nũng nịu như một đứa bé.“Lão Lê, đem nó về bên kia, nói Diêu Thục Phân, quản tốt con gái cô ta!” Ông lão tức giận nói.Chú Lê đi đến bên cạnh Lạc Gia Tuyết, mở cửa nói: "Tứ tiểu thư, mời cô về."Lạc Gia Tuyết không cam lòng trừng mắt nhìn Hách Ngư một cách, rồi quay đầu đi.Hách Ngư quay đầu nhìn về phía lão gia "Làm sao bây giờ? Trời mưa to như vậy, muốn đưa tiểu thư đi bệnh viện sao?"Lão gia tử đuổi Lạc Gia Tuyết đi, thuận khí nói: "Gia Thần bế Thiên Ngưng trở về phòng, ta sẽ gọi bác sĩ tới.
Tiểu Ngư đi tìm quần áo sạch sẽ, thay quần áo cho Thiên Ngưng."Lạc Gia Thần dừng lại một chút, đưa tay ra ôm Lạc Thiên Ngưng, cô gái không biết đã gầy đi bao nhiêu, ôm vào trong ngực lại có chút nhẹ bỗng.Lúc này, cô nhắm chặt mắt lại, không còn dáng vẻ mạnh mẽ thường ngày, mà yếu đuối nép vào lòng anh ta.Hách Ngư dẫn đường dẫn Lạc Gia Thần đến phòng của Lạc Thiên Ngưng, Lạc Gia Thần thận trọng đặt Lạc Thiên Ngưng lên giường, nhìn một hồi lâu mới bước ra ngoài.Hách Ngư lấy ra một bộ đồ ngủ sạch sẽ, thay cho Lạc Thiên Ngưng, gọi Lạc Gia Thần vào, cùng nhau giúp thay chiếc giường ẩm ướt, lại để cho Lạc Thiên Ngưng nằm xuống.Hách Ngư lấy khăn khô lau tóc cho Lạc Thiên Ngưng, cô dầm mưa rất lâu, tóc ướt sẫm.“Đại thiếu gia, nếu ngài không có việc gì thì trở về đi, tôi sẽ chăm sóc tiểu thư.” Hách Ngư có chút không chào đón mấy đứa con của Diêu Thục Phân.“Chờ bác sĩ đến.” Lạc Gia Thần ngồi ở bên giường không nhúc nhích, nhìn vẻ mặt cau mày của Lạc Thiên Ngưng, hỏi “Mỗi ngày cô ấy ra ngoài làm gì?”“Lão gia nói tam tiểu thư có thể tùy ý ra vào đây, tiểu thư không muốn nói, chúng tôi cũng không hỏi.” Hách Ngư cúi đầu lau tóc cho Lạc Thiên Ngưng, nghẹn ngào nói.“Hãy khuyên cô ấy một chút, đừng đấu đá như thế, cũng là người một nhà.” Lạc Gia Thần nói."Đại thiếu gia, chuyện của tiểu thư, tôi là một người hầu không thể quản được.
Tiểu thư muốn giết người, tôi sẽ đưa dao cho cô ấy.
Ngài vẫn nên xem lại em gái bảo bối của mình, đừng bắt nạt tiểu thư nhà chúng tôi nữa." Hách Ngư nói.Lạc Gia Thần còn chưa lên tiếng.
Có tiếng gõ cửa phòng, Hách Ngư đứng dậy mở cửa kêu lên "Bác sĩ Ôn?"“Tiểu Ngư, tôi đến đây khám bệnh cho Lạc tiểu thư.” Ôn Tử Dương bước vào.Hách Ngư đi theo Lạc Thiên Ngưng, gặp Ôn Tử Dương vài lần, Ôn Tử Dương là vui tính, điều này khiến cô ấy thấy vui vẻ, quen thuộc nhiều.“Bác sĩ Ôn, mau vào đi.” Hách Ngư lập tức nhường đường, liếc mắt nhìn Lạc Gia Thần, Lạc Gia Thần đứng dậy nhường chỗ cho Ôn Tử Dương.Sau đó ông cụ và chú Lê đi vào, đứng bên giường nhìn Ôn Tử Dương chẩn đoán và điều trị.Anh ta lấy nhiệt độ cơ thể và huyết áp, kiểm tra lên xuống, mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại nói với ông lão: “Không cần lo lắng, tam tiểu thư bị suy nhược, cộng thêm vận động quá sức.
Hôm nay bị dính mưa, ngất xỉu vì sốt cao.
Uống chút thuốc, đắp chăn đi ngủ.
Ngày mai sẽ ổn thôi.
"Lão nhân gia nghe nói Lạc Thiên Ngưng không sao, liền nở nụ cười: "Không sao thì tốt, không sao thì tốt."Chú Lê nói với Hách Ngư "Tiểu Ngư, đi rót một chén nước nóng, để tam tiểu thư uống thuốc, hôm nay nhất định trông coi tam tiểu thư cho tốt, đừng để cô ấy bị cảm nữa.”Truyện được dịch bởi yuzhen lin tại !Hách Ngư và chú Lê bận rộn chăm sóc cho Lạc Thiên Ngưng, ông lão dẫn Lạc Gia Thần và Ôn Tử Dương xuống phòng khách nói chuyện.“Tử Dương, thật sự làm phiền cháu rồi, mưa lớn như vậy còn phải đến đây một chuyến.” ông cụ nói.Ôn Tử Dương nở nụ cười: "Lão gia nói cái gì vậy? Cháu là bác sĩ, đến khám bệnh là phải.
huống chi là tam tiểu thư bị bệnh."Ông cụ nghe được hàm ý trong lời nói của Ôn Tử Dương, ông cười nói: "Nha đầu Thiên Ngưng có những người bạn như cháu, thật mày may mắn!”"Lão gia quá khen rồi.
Nếu như a Thâm biết cháu không tới chữa trị cho tam tiểu thư, bệnh viện của cháu liền tan nát."Ông cụ nghe thấy điều này, Mặc Đình Thâm rất quan tâm đến Lạc Thiên Ngưng?Lạc Gia Thần im lặng hồi lâu, nghe thấy những lời này, nói "Mặc tổng công việc bận rộn, đừng lãng phí thời gian cho một cô gái nhỏ như Thiên Ngưng."“Lạc thiếu gia lời này không đúng rồi, tam tiểu thư không phải là cô gái nhỏ trong mắt A Thâm.” Ôn Tử Dương nói.Ông cụ cười: "Đúng vậy, Thiên Ngưng đã lớn rồi, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, con bé cũng đã trưởng thành rồi.
Không thể luôn coi nó thành tiểu nha đầu rồi."“Lão gia nói đúng.” Ôn Tử Dương dỗ ông cụ vui vẻ.Sau khi tán gẫu vài câu, Ôn Tử Dương đứng dậy chào tạm biệt, ông cụ lên lầu xem Lạc Thiên Ngưng, kêu Lạc Gia Thần ra tiễn Ôn Tử Dương.Lạc Gia Thần tiễn Ôn Tử Dương ra khỏi cửa, hỏi: "Mặc tổng đối với Thiên Ngưng là có ý gì?"Ôn Tử Dương nở nụ cười "A Thâm ý tứ sâu xa, anh vẫn nên hỏi ý tứ của anh ấy.
Tôi xem cũng chính là ý tứ trên mặt chữ, đại thiếu không nhìn ra được sao?”Lạc Gia Thần cau mày "Thiên Ngưng vẫn còn nhỏ.
Mặc tổng hơn cô ấy nhiều tuổi."Ôn Tử Dương đỡ kính gọng vàng trên mặt nói "A Thâm mới 23 tuổi, hơn Thiên Ngưng năm tuổi.
rất nhiều sao?"“Dù sao thì họ cũng không thích hợp.” Lạc Gia Thần cảm thấy lòng tràn đầy khó chịu khi nghĩ đến việc ngày đó Mặc Đình Thâm đưa Lạc Thiên Ngưng đi trước mặt anh ta.Ôn Tử Dương thu hồi nụ cười bất cần đời "Đại thiếu, thích hợp hay không, là chuyện của bọn họ, là chuyện của lão gia tử, anh là anh trai cùng cha khác mẹ, quản có chút rộng nhỉ?"Lạc Gia Thần chưa kịp nói chuyện, Ôn Tử Dương đã mở cửa lên xe, cửa sổ hạ xuống, Ôn Tử Dương lại nghĩ tới điều gì đó, cười nói "Hơn nữa, A Thâm cảm thấy thích hợp, vậy thì không ai có thể ngăn cản anh ấy."Xe nhanh chóng lái đi, Lạc Gia Thần đứng ngoài cửa thất thần hồi lâu mới trở về biệt thự..