Cơ Võ Phong Bạo (Dịch)

Chương 23 - Nhằm Vào Đến Từ Đồng Thần (2)

"Lý Hạo cậu có phải đi nhầm không, đây là huấn luyện nội bộ của chúng tôi." Tiết Cương tùy tiện nói, không chút che dấu khinh thường đối với Lý Hạo.

Chu Nại Nhất cười cười, "Tiết Cương, Lý Hạo cũng là đội viên của chúng ta, hơn nữa là hiệu trưởng khâm điểm, thành viên ban thiếu niên Thiên Khải thái dương hệ trước đây."

Cái này hầu như đã thành lời dạo đầu có lực nhất, chủ yếu là, Lý Hạo cũng không có gì khác có thể nói, như vậy có thể làm cho đội hữu bớt câu oán hận.

Lý Hạo nhịn không được sờ sờ cái mũi, "Đội trưởng, không cần tuyên dương nơi nơi như vậy, tôi đã sắp thành động vật vườn bách thú rồi."

Tiết Cương ngẩn người, không nói gì nhìn Lý Hạo, "Cậu chính là tên ngốc bị thương nặng kia à, Nhất tỷ, ngươi này không phúc hậu đâu, lấy trình độ của hắn đại khái tám đời cũng không muốn nói ra chuyện này, lại muốn làm lớn nói không chừng sẽ trở thành đá kê chân những kẻ muốn nổi danh đến điên rồi kia, khi đó Lý Hạo có thể thảm rồi."

Tiết đại sỏa tử nhịn không được trêu chọc, ban thiếu niên Thiên Khải là thực trâu bò, nhưng không phải mỗi người đi ra từ bên trong đều trâu bò, chìm nghỉm cũng không phải là số ít, không thể chỉ nhìn những người mạnh nhất, danh hiệu này đôi khi cũng là gánh nặng thật lớn.

"Là lừa là ngựa đi ra mới biết, Lý Hạo, đến phiên cậu, đi lên đi." Chu Nại Nhất một thân trang phục bó sát người, dáng người cực kỳ tốt ngoắc tay về phía Lý Hạo.

"Đội trưởng tôi muốn đổi người."

"Hạo ca, lên đi, mỗi người đều phải đánh một trận, chúng tôi đều đã đánh qua." Tả Tiểu Đường bất đắc dĩ nói, mắt trái hắn hơi tím, đáng thương vẻ mặt ấm ức, hắn cũng không biết mình vì sao lại bị tuyển trúng, vấn đề là, làm một tay súng bắn tỉa, vì sao phải đánh nhau chứ?

Sau khi biết được Lý Hạo từng là một thành viên ban thiếu niên Thiên Khải, cho dù là quá khứ, Chu Nại Nhất cũng có xúc động ra tay, hưng trí bừng bừng đánh giá Lý Hạo, cô gần đây là thật thấy kỳ, hiệu trưởng Long rất kỳ quái, Dạ Đồng cũng rất kỳ quái, chẳng lẽ chỉ là bởi vì cái danh tiếng ban thiếu niên kia sao?

Lý Hạo cũng biết không trốn qua được, đây hiển nhiên là một trận chiến Chu Nại Nhất xác nhận địa vị đội trưởng của mình, muốn làm đội trưởng, muốn cho chiến đội có lực ngưng tụ, cũng không phải là lời nói của hiệu trưởng là được, vẫn phải làm cho đội viên tâm phục khẩu phục.

Lý Hạo đi lên võ đài, "Đội trưởng, không bằng cô nghỉ ngơi chốc lát?"

Chu Nại Nhất mỉm cười, "Không cần, bắt đầu đi."

Lý Hạo gật gật đầu, sau đó cứ đứng ở nơi đó, không khí có chút cứng ngắc, Chu Nại Nhất nhìn Lý Hạo lười biếng một chút đề phòng cũng không có, không biết thế nào lại có chút tức giận.

Đột nhiên giẫm chận tại chỗ một cái, hướng về phía Lý Hạo, một cước lập tức đá qua, Lý Hạo xoay né tránh một cái, nháy mắt đã chạy đến một đầu khác của võ đài, linh hoạt là đặc điểm của nữ sinh, hầu như một cái xoay người thêm một cái cất bước, một cước đá trúng Lý Hạo, thân thể Lý Hạo đẩy ra, Chu Nại Nhất đã theo vào quét chân, Lý Hạo vội vàng nhảy lên, Chu Nại Nhất trực tiếp xoay người đá xéo một cái, Lý Hạo lại vòng ra, chạy đến một bên khác.

Chu Nại Nhất xoay người một cái đứng lên, chuẩn bị tư thế, nhưng bỗng nhiên ánh mắt xung quanh đều có chút nóng bỏng.

Lý Hạo chỉ chỉ Chu Nại Nhất, "Đội trưởng, cái kia, trống rồi."

Đường chỉ dưới nách trái của Chu Nại Nhất đã rách ra, lộ ra một chút tuyết trắng, mấy gia súc xung quanh hận không thể tròng mắt đều tiến vào, Chu Nại Nhất mặt đỏ lên, "Tôi đổi quần áo, Vũ Tàng, cậu so chiêu cùng Lý Hạo, xem ra bạn học Lý Hạo của chúng ta thật sự là có tài."

Vũ Tàng là người hiểu chuyện, tuy luận bàn vừa rồi, Lý Hạo vẫn ở trạng thái trốn tránh, nhưng ở dưới Chu Nại Nhất áp bách vẫn thong dong có thừa, thuyết minh võ thuật chiến đấu là có một tay, loại khoảng cách này mà không nắm chắc tốt là sẽ trực tiếp bị KO.

"Tốt, đội trưởng, Hạo ca, hai chúng ta luận bàn." Vũ Tàng không nói gì nữa liền vọt đi lên.

Chu Nại Nhất am hiểu cước pháp, Vũ Tàng thật ra quyền cước đều tốt, hơi thử một chút, liền cảm giác tiêu chuẩn của Lý Hạo là ổn, nên cứ thoải mái đại khai đại hợp công kích.

Lý Hạo muốn phản đối, nhưng hôm nay đều làm sao vậy, một đám cũng không cho cậu cơ hội nói chuyện, nhân quyền đâu, nhân tính đâu?

Hai người trên đài đánh khí thế ngất trời, Vũ Tàng nắm giữ ưu thế toàn diện, trên cơ bản Lý Hạo đều là chống đỡ cùng né tránh, không bao lâu Chu Nại Nhất đổi xong quần áo đi ra, nhìn thoáng qua Dạ Đồng đang nhìn không chuyển mắt.

"Anh ta có giống như cô nghĩ không?"

Hai người đã từng nói chuyện qua, trong ánh mắt Dạ Đồng mang theo hào quang kỳ quái, nhìn Lý Hạo không nháy mắt, "Anh ta còn muốn tốt hơn so với tôi tưởng tượng, mấy năm này công phu cũng không có đi xuống."

Bình Luận (0)
Comment