Cô Vợ Thế Thân

Chương 12

Sáng hôm sau Gia Hào dậy sớm, anh chuẩn bị xong ra ngoài đã thấy Tiểu Vũ loay hoay trong bếp. Anh đứng dựa vào tường ngắm cô từ phía sau, chỉ với một mái tóc cột búi cao, một bộ đồ thường đơn giản, một chiếc tạp dề bình dị nhưng lại khiến anh không thể rời mắt. Người con gái nhỏ nhắn này cho anh một cảm giác bình yên, khơi dậy ý muốn bảo vệ, ủ ấm mầm yêu thương trong trái tim anh. Chỉ là anh cần thêm thời gian để khẳng định tình cảm của mình. Anh định đi nhưng một mùi thơm từ bếp bay ra xông vào mũi khiến anh đứng lại y chỗ cũ.

Tiểu Vũ quay ra thấy Gia Hào đứng lù lù bất động thì giật mình kêu lên:

- Oái mẹ ơi! Giật cả mình! Anh muốn dọa chết tôi à?

- Hừ! Bộ tôi giống ma lắm sao? - Gia Hào lườm cô. Tiểu Vũ liếc anh, không nói gì đặt đĩa rau lên bàn, rồi vừa quay lại bếp xúc thịt bằm xào vào đĩa, vừa dịu giọng nói:

- Anh ăn sáng rồi hẵng đi làm!

Gia Hào thoáng ngẩn ra nhìn bóng lưng bé nhỏ của cô, trong lòng như được rót mật, anh nhìn đồng hồ, cũng còn sớm nên gọi cho Lục Nam:

- Tôi ăn sáng ở nhà, cậu cứ đi trước!

- Ừ...ơ?!? Này!!! Alô? - Lục Nam sau khi nhận ra bất thường thì vô cùng ngạc nhiên, trước giờ Gia Hào không ăn sáng ở nhà, anh thường đến công ty ăn với Lục Nam. Lục Nam nhìn điện thoại tủi thân thầm nghĩ: ""Người ta có vợ ở nhà nấu cho ăn rồi, còn mình vẫn một mình một mình!!! Thật bất công, ai nói tui nghe tại sao đi!!!""

Tiểu Vũ lấy bánh mì sanwich ra cắt một lát đặt lên đĩa, trải xà lách lên rồi đến một lớp thịt xào, một lát cà rồi một lớp rau, sau cùng đặt tiếp lát bánh mì lên đẩy qua cho anh. Gia Hào mờ mịt nhìn đĩa bánh rồi cầm lên cắn một cái. Tiểu Vũ căng thẳng đợi phản ứng của anh. Gia Hào thoáng ngây người trước mùi vị lạ nhưng rất ngon này. Nhưng rồi nét mặt nhanh chóng nghiêm lại, như thể mùi vị này cũng bình thường thôi. Tiểu Vũ thấy anh không có ý kiến gì cũng thở phào yên tâm. Gia Hào ăn xong còn muốn thêm một cái nữa, Gia Hào nhìn Tiểu Vũ chăm chú làm, sao mà cô đáng yêu vậy chứ!

Ăn xong Gia Hào còn uống hết ly sữa Tiểu Vũ đã làm sẵn trên bàn. Anh chuẩn bị đi còn quay lại nói:

- Từ giờ, em không được xưng tôi nữa, trước mặt mọi người phải diễn vai hai vợ chồng yêu thương nhau, hiểu không? Tôi không muốn người ta đàm tiếu quan hệ của chúng ta.

Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, anh hài lòng xoa đầu Tiểu Vũ nói:

- Nếu ra ngoài phải cẩn thận, có chuyện gì thì gọi cho tôi ngay, biết chưa?

- Em...em biết rồi!

Gia Hào mỉm cười bước đi, Tiểu Vũ ngây ngẩn nhìn bóng lưng anh khuất sau cánh cửa.

Cô ở nhà nấu thức ăn sẵn tiện làm một số bánh quy, gần trưa thì mang đến công ty.

Cô đến nơi nhưng Gia Hào chưa về phòng nên vào trước ngồi chờ anh. Cô mở điện thoại nhìn đồng hồ, đã đến giờ nghỉ trưa rồi. Gia Hào cùng Lục Nam vừa đi gặp khách hàng về, vừa thấy cô ngồi đợi nét mặt lập tức dãn ra. Tiểu Vũ ngẩng lên thấy anh vội chạy ra, vui vẻ nói:

- Gia Hào, hôm nay em làm sườn xào chua ngọt đó! Lục Nam anh cũng vào ăn chung luôn đi!

- Tôi cũng có phần nữa à? - Lục Nam nghe vậy hớn hở hỏi, Tiểu Vũ gật đầu:

- Có chứ, tôi làm nhiều lắm! À, Gia Hào anh gọi Jessica cùng ăn luôn cho vui nha!

Gia Hào nhìn cô ríu ran như chú chim nhỏ, mỉm cười ấm áp rồi lấy điện thoại ra gọi cho Jessica. Lục Nam trông thấy vô cùng sửng sốt, rất lâu rồi anh mới thấy lại vẻ mặt này của Gia Hào. Tiểu Vũ rất tự nhiên kéo tay anh vào bàn ngồi, sắp xếp đồ ăn ra bàn rồi lấy ba cái bát ra, cô đưa cho mỗi người một đôi đũa rồi xới cơm cho từng người. Lục Nam ánh mắt sáng rực nhìn Tiểu Vũ, cảm thán:

- Woa...vợ sếp thật là chu đáo nha! Giỏi thật đó! - anh ăn một miếng thịt rồi lập tức tròn mắt, đưa ngón cái lên - ưm! Ngon, số một!

Tiểu Vũ tủm tỉm cười trừ, Jessica vừa đến, Tiểu Vũ thân mật ra nắm tay cô kéo vào ngồi cạnh Lục Nam rồi xới cơm cho cô. Gia Hào ôn nhu nhìn Tiểu Vũ, nhẹ giọng hỏi:

- Phần của em đâu? Không ăn cùng sao?

- Em đã ăn ở nhà rồi, mọi người cứ ăn đi!

Gia Hào gắp một miếng sườn, Tiểu Vũ đợi anh nếm rồi vội hỏi:

- Anh thấy thế nào?

- Ừm...miễn cưỡng có thể ăn được!.

Mặt Tiểu Vũ hơi xị xuống, có chút thất vọng, tưởng sẽ được anh khen chứ! Cô buồn buồn nói:

- Mọi người người ăn ngon miệng, em đi rửa tay.

Tiểu Vũ đi rồi Lục Nam nhăn nhó nhìn Gia Hào:

- Này! Cậu khen cô ấy một câu thì làm sao à? Ngon thật mà!

- Tôi chỉ đùa thôi mà!

- Đùa á? Như vậy mà đùa? Cậu làm cô ấy buồn rồi đó. - Lục Nam cũng hết nói với tên bạn Sahara này. Jessica cũng phụ họa:

- Cậu ta mà khen ai chắc ngày đó trời bão lớn!

Gia Hào lườm Jessica, Tiểu Vũ lát sau quay lại, cô lấy bánh quy ra để mọi người tráng miệng. Jessica rất thích, muốn cô dạy cho bằng được. Lục Nam rất có cảm tình với cô, muốn nhận làm em gái nuôi. Gia Hào ban đầu không đồng ý, nhưng thấy cô thích có anh trai như vậy cũng đành miễn cưỡng gật đầu.

Buổi tối hôm ấy, Gia Hào ngồi trong bếp ăn trái cây nhìn Tiểu Vũ vui vẻ rửa bát, cô nói:

- Hôm nay thật vui, có được một người anh trai! - nhưng rồi lại thở dài một cái đầy tâm sự. Gia Hào khó hiểu hỏi cô:

- Sao lại thở dài? Không phải đang vui sao?

- Ba mẹ em...vẫn chưa về, liên lạc cũng không được, em hơi lo.

Gia Hào nhìn từ phía sau cũng có thể tưởng tượng vẻ mặt lo lắng của cô. Anh nhẹ nhàng nói:

- Đừng lo lắng, anh sẽ cho người tìm hiểu xem họ đã đi đâu rồi tìm cách liên lạc cho em.

Tiểu Vũ mắt sáng rỡ nhìn anh:

- Thật sao? Cảm ơn anh nhiều lắm!

Gia Hào mỉm cười đi về phòng làm việc gọi điện thoại cho ai đó, bảo họ điều tra vợ chồng Phương Văn đã đi đâu. Anh ngả người ra ghế nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh cô tươi cười vui vẻ. Anh không ngờ rằng sẽ có người thay thế hình ảnh Giang Bích Nguyệt trong lòng anh. Phương Ngọc Vân, hình như...anh thích em rồi!

Từ hôm đó, ngày nào Tiểu Vũ cũng làm cơm sáng cho Gia Hào và cơm trưa mang đến công ty. Gia Hào đối với cô cũng ngày càng dịu dàng hơn. Tiểu Vũ thầm nghĩ, anh diễn thật là sâu, cứ thế này cô sẽ ngộ nhận mất thôi.

_____________

Hôm nay Gia Hào đi dự một buổi tiệc khai trương ở một khách sạn, buổi chiều anh gọi Tiểu Vũ đến công ty đưa cô đi mua đồ. Anh chọn cho cô một chiếc đầm dài màu xanh ngọc rất thanh lịch, một đôi giày cao gót màu trắng xinh xắn, sau khi thay đồ xong Tiểu Vũ ngại ngùng bước ra, bộ dạng rụt rè của cô càng khiến cô thêm đáng yêu bội phần. Gia Hào ngẩn ra nhìn, cô thướt tha bước đến trước mặt anh, đôi mắt nâu long lanh nhìn anh:

- Gia Hào...anh thấy thế nào?

- E hèm...hừm hừm...được, cũng được! Lấy bộ này đi! - Gia Hào bối rối nói, lúc thanh toán Tiểu Vũ nhìn hóa đơn lập tức bị sốc, cô kéo kéo tay áo anh nói nhỏ:

- Nó đắt quá!

Gia Hào nhìn vẻ mặt tiếc tiền của Tiểu Vũ, phì cười véo nhẹ mặt cô không trả lời, nhẹ nhàng nắm tay cô ra ngoài. Từ lúc lên xe đến buổi tiệc anh không nói với cô tiếng nào, Tiểu Vũ cũng không dám nói gì với anh, cô sợ lại làm anh giận. Gia Hào dắt cô vào đại sảnh khách sạn nơi tổ chức buổi tiệc, ở đây toàn là những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Sự sang trọng, quý phái của họ Tiểu Vũ có hơi sợ, cô không được tự nhiên theo bản năng nép sát vào Gia Hào. Anh để tay cô khoác vào tay mình, nhẹ giọng trấn an:

- Đừng sợ, cứ tự nhiên khoác tay anh là được. Sau này chúng ta còn phải như thế này nhiều, em phải tập quen đi!

- Vâng, em biết rồi! - Tiểu Vũ hít sâu cố gắng tự nhiên nhất có thể, cùng anh đi chào hỏi mọi người. Thực lực của Gia Hào được rất nhiều doanh nhân thành đạt chú ý. Những đối tác có con gái cũng ngấp nghé muốn kết thông gia với Ngô Gia nhưng tiếc là Gia Hào đã kết hôn. Bỗng một giọng nói êm ái gọi tên Gia Hào, anh và Tiểu Vũ quay lại, là Giang Bích Nguyệt. Bàn tay Tiểu Vũ lập tức buông lơi, cô cúi mặt lén nhìn anh, trong lòng khó chịu vô cùng.

- Bích Nguyệt, em cũng đến dự khai trương sao?

- Vâng, vợ của ông Trương là bạn của em. Gia Hào, chúng ta nói chuyện một chút được không?

Gia Hào nhìn sang Tiểu Vũ, cô thật sự không dám đối diện với sắc đẹp và sức quyến rũ của Bích Nguyệt, cô cảm thấy mình đã bị đánh bại ngay từ đầu. Gia Hào biết cô khó xử, anh nói với cô:

- Em ở đây đợi anh, đừng đi lung tung!

- Vâng! - Tiểu Vũ đáp khẽ, Gia Hào cùng Bích Nguyệt rời đi. Tiểu Vũ nhìn theo bóng dáng anh sánh đôi cùng Bích Nguyệt, họ thật xứng đôi. Giang Bích Nguyệt rất tự nhiên khoác tay anh, tựa đầu vào vai anh, tim Tiểu Vũ chợt nhói đau, cô cố gắng chịu đựng sự khó chịu này, vì căn bản cô chỉ là một người vợ trên danh nghĩa thì có quyền gì mà tức giận chứ! Mười phút trôi qua, cô bơ vơ đứng đó, lạc lõng, lo lắng, sợ hãi, tủi thân khiến cô muốn khóc. Cô vào toilet nhìn mình trong gương. Tự ti thảm hại, cô thích anh, hơn nữa là yêu anh nhưng anh có chấp nhận cô hay không? Cô không có can đảm nói ra tình cảm của mình, cô sợ anh coi thường, ghét bỏ mình. Cô vục nước rửa mặt, mặc kệ lớp phấn trang điểm có trôi. Trang điểm thì sao? Cô cũng không thể sánh được với người ta. Cô nhếch môi tự giễu mình, một lúc sau chậm rãi bước ra ngoài. Cô trở lại chỗ cũ đã thấy Gia Hào vẻ mặt lo lắng đang nhìn ngó xung quanh, anh thấy cô lập tức đi đến nắm cánh tay cô:

- Em đi đâu vậy?

- À...em hơi mệt nên đi rửa mặt cho tỉnh táo.

Gia Hào thấy sắc mặt cô hơi tái nhợt, trong lòng có phần lo lắng:

- Không sao chứ? Hay là anh đưa em về?

Tiểu Vũ gượng cười:

- Không cần đâu, em không sao! Lễ khai trương bắt đầu rồi kìa!

Gia Hào thấy cô đánh trống lảng, không nói gì đặt tay lên eo Tiểu Vũ kéo cô sát vào mình, cô muốn cách xa ra thì anh càng giữ chặt. Cứ phải diễn như thế này cô cảm thấy mệt mỏi lắm rồi. Cô nghĩ mình phải dứt khoát nói với anh mới được. Giang Bích Nguyệt đứng từ xa nhìn thấy anh thân mật với Tiểu Vũ như vậy, đoạn đối thoại của hai người vừa nãy vẫn còn văng vẳng bên tai cô:

- Hào, chuyện đó anh đã suy nghĩ chưa?

Gia Hào trầm ngâm nói:

- Bích Nguyệt, anh đã nói với em rồi, chúng ta không thể quay lại được nữa.

- Vì sao?

- Vì cô ấy. Anh không muốn làm cô ấy tổn thương.

- Anh sợ cô ta tổn thương ư? - Bích Nguyệt nhếch môi - Còn em thì sao? Anh vẫn còn yêu em mà? Hào, em yêu anh, chúng ta quay lại đi anh!

- Anh không thể...

- Không thể? - Bích Nguyệt mất kiên nhẫn hơi lớn tiếng - cô ta có gì tốt? Cũng chỉ là một đứa con gái bị gia đình bán đi trừ nợ, cũng chỉ vì tiền của anh thôi!

Gia Hào tức giận:

- Em đừng nói quá đáng như vậy! Còn em? Em vì cái gì? Yêu anh sao? Nếu yêu anh thì lúc trước tại sao lại rời xa anh? Trước khi nói người khác, em hãy nhìn lại bản thân mình trước đi đã!

Bích Nguyệt như không tin vào tai mình, cô mở to mắt nhìn anh, uất ức:

- Anh...anh vì cô ta mà lớn tiếng với em? Cô ta là gì mà anh vì cô ta không quay lại với em?

- Cô ấy là vợ anh!

- Anh từng nói với em cô ta chỉ là vợ trên danh nghĩa thôi mà? Gia Hào, tại sao?...

- Bây giờ khác rồi, cô ấy là vợ thật sự của anh, chúng ta...đã kết thúc lâu rồi!

Gia Hào nói xong bỏ đi, để lại Giang Bích Nguyệt không cam tâm đứng đó, bàn tay nắm chặt từng móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Cô nghiến răng gằn từng tiếng:

- Thứ gì Giang Bích Nguyệt này muốn thì phải có cho bằng được! Ngô Gia Hào, anh sẽ phải trả giá vì đã từ chối tôi!!!

_______End chương 12_____
Bình Luận (0)
Comment