Cô Vợ Thế Thân

Chương 2

Hôm sau, sau khi kiểm tra lại một lần nữa, bác sĩ nói với vợ chồng ông Phương rằng bây giờ tình trạng của Tiểu Vũ đã không còn đáng lo, chỉ cần uống thuốc cho chỗ máu bầm tan đi, và tích cực gợi lại những ký ức trước đây thì cơ hội hồi phục hoàn toàn rất cao, nhưng thời gian thì ít nhất cũng phải vài tháng. Hai ông bà nghe xong, cảm ơn bác sĩ rồi nhẹ nhõm về phòng bệnh của Tiểu Vũ.

Hai ngày sau, Lâm Tiểu Vũ bấy giờ mang thân phận Phương Ngọc Vân được xuất viện về nhà. Ông bà Phương chăm sóc cô rất tốt nên Tiểu Vũ thật sự nghĩ rằng mình là con họ. Hai người đưa cô về nhà, lại dẫn đi khắp nhà nói là để cô nhanh nhớ lại. Nhưng Lâm Tiểu Vũ không có chút ấn tượng, vì căn bản cô đâu phải Phương Ngọc Vân!

Sau khi đi khắp nhà, cô trở về phòng của "mình". Bây giờ đã có thể gọi cô là Ngọc Vân rồi. Cô hỏi Du Ngọc trước khi mất trí nhớ tính cách mình như thế nào, Du Ngọc nói trước khi mất trí nhớ cô là một cô con gái ngoan ngoãn, luôn nghe lời, rất giỏi giang, hiền lành lại hiếu động, rất đáng yêu. Du Ngọc càng kể càng nhớ con gái mình. Không biết con bé ra sao rồi? Sau khi bà đi rồi Ngọc Vân mới đến ngồi bên bàn trang điểm. Những thứ này cô đã từng sử dụng sao? Sao bây giờ cô thấy nó thật mới mẻ, như chưa từng thấy bao giờ. Còn cái bàn học và cái giá sách to đùng này nữa, chúng đều rất lạ lẫm. Cô có hơi nghi ngờ, không lẽ họ gạt cô? Mà gạt cô thì họ được lợi ích gì? Bỗng cô thấy tấm hình gia đình trên bàn học, trong đó có hai ông bà Phương và...cô. Nhưng cô trong đó là tóc nâu hạt dẻ, uốn xoăn bồng bềnh rất đẹp, còn bây giờ là đen thì cô mang nó xuống hỏi Du Ngọc, Du Ngọc bảo cô rằng bức ảnh đó chụp cách đây đã mấy năm, cô đổi kiểu tóc cũng khá lâu rồi. Tiểu Vũ lúc này đã hoàn toàn tin mình là Phương Ngọc Vân.

........................

Sáng sớm, phòng khách của biệt thự Phương gia...

- Sao ạ? Kết...kết hôn? - ""Ngọc Vân"" miệng há hốc, mắt tròn xoe nhìn vợ chồng ông Phương. Phương Văn trầm tư ngồi đối diện hai mẹ con, Du Ngọc ngồi cạnh nắm tay cô.

- Phải, lát nữa họ sẽ đến đây, con gái, gia đình chúng ta...-Du Ngọc nói đến đây nghẹn ngào, Ngọc Vân thấy bất thường, lo lắng hỏi:

- Mẹ, có chuyện gì thế ạ? Nói con biết đi!

- Thật ra, cha con đầu tư cổ phiếu thất bại, thiếu nợ công ty Ngô Gia rất nhiều tiền, giờ họ cần tiền mở chi nhánh, nhưng chúng ta hiện giờ đã gần như phá sản, không còn cách nào xoay sở được, họ thương lượng với chúng ta, gả con cho con trai của Chủ tịch Ngô thì họ sẽ coi số nợ đó như là sính lễ, lại còn lo hết cho đám cưới, con gái, cha mẹ biết như vậy thật bất công với con, nhưng xin con hãy cứu lấy Phương gia, xin con!... Ngọc Vân...

Lâm Tiểu Vũ lúc này đang hoang mang cực độ, sau khi nghe Du Ngọc vừa khóc vừa nói xong, cô cũng cảm động mà khóc theo, ôm lấy Du Ngọc, Phương Văn thở dài, trầm giọng nói:

- Con gái à, nếu con không đồng ý, cha mẹ cũng không trách con, là lỗi của cha, cha thật vô dụng, không thể lo được cho hai mẹ con...!

Nghe ông nói vậy, Tiểu Vũ cảm thấy rất đau lòng, cô thực sự tin mình là Phương Ngọc Vân nên nghĩ rằng mình có trách nhiệm phải báo hiếu, nhưng thật ra cô mới làm con họ có vài ngày thôi mà! Cô nhìn hai người rồi cúi đầu nói:

- Không, cha đừng nói vậy, con sẽ đồng ý kết hôn!...

- Con...con đồng ý thật sao?-bà Ngọc hỏi.

- Vâng, ba mẹ không cần lo lắng gì đâu, chỉ cần có thể giúp nhà mình, con sẽ làm tất cả!

Tiểu Vũ mỉm cười, Du Ngọc cũng thôi khóc, bà nhìn sang chồng, ước gì Ngọc Vân cũng hiểu chuyện như cô gái này thì tốt quá, bà nắm tay Tiểu Vũ, chân thành nói:

- Cám ơn con, cám ơn con nhiều lắm con gái ngoan của mẹ!

- Con gái, thiệt thòi cho con rồi!

- Không đâu cha, con sẽ ổn mà! Con nghĩ...con nên đi chuẩn bị một chút, phải không mẹ?

- Phải phải, đi, mẹ giúp con!

Hai mẹ con vui vẻ lên lầu, Phương Văn nhìn xa xăm ra phía cửa, nhấp một ngụm trà thơm, môi nở một nụ cười hài lòng.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết tất cả mọi thứ cũng gần trưa, Tiểu Vũ ngồi trong phòng hồi hộp nắm chặt tay, bỗng chuông cửa kêu lên, bà Du Ngọc ra mở cửa, ""đàng trai"" tới rồi!

Đàng trai sang đây cả ba người, chủ tịch Ngô Gia Hưng, phu nhân Lý Lam, cậu con trai Ngô Gia Hào. Tiểu Vũ trong vai Ngọc Vân cùng ba mẹ chào hỏi đàng trai xong, phu nhân Lý Lam cứ nhìn cô chằm chằm khiến cô rất lo lắng cùng căng thẳng, không dám ngẩng đầu, tay nắm chặt gấu váy. Sau một hồi ngắm nghía, phu nhân Lý Lam che miệng cười rất quý phái, nói:

- Tiểu thư Phương gia, thật là thùy mị dịu dàng, nhút nhát thế kia, đúng là mẫu con dâu tôi đang tìm kiếm nha!

Sau đó hai bà mẹ rất tự nhiên mà bàn tính, hai ông bố rất tự nhiên mà đánh tháo ra ngoài chơi cờ, hai nhân vật chính của chúng ta lại ngồi im thin thít, Tiểu Vũ lén nhìn người con trai đối diện, ngũ quan đẹp đẽ, khuôn mặt cương nghị, rất cuốn hút, vóc người cao ráo, phong thái chững chạc, lịch thiệp được thừa hưởng từ chủ tịch, thật là một chàng trai ngoại hình hoàn hảo, nếu tính cách cũng tỉ lệ thuận với vẻ ngoài thì đây quả là một cực phẩm nam nhân nha.

Cô cảm thấy, mình đã bị tiếng sét ái tình rồi!

Nhưng mà, người kia thì có vẻ như không có hứng thú với chuyện hôn sự này, trên mặt viết rõ ba chữ: TÔI KHÔNG THÍCH. Thậm chí còn không thèm liếc qua ""vợ tương lai"" một cái, Tiểu Vũ bĩu môi bất mãn, tên này khinh người, thật sự quá khinh người rồi. Anh không lên tiếng phản đối, đương nhiên là đã đồng ý tôi làm vợ anh, sau này, Phương Ngọc Vân tôi nhất định làm anh yêu tôi! Sau đó sẽ từ từ mà hành hạ anh he he he!

Khóe môi Tiểu Vũ cong lên đầy gian xảo, có lẽ ai đó đã nghe mùi nguy hiểm, ánh mắt di chuyển rồi dừng lại nơi Tiểu Vũ làm nụ cười trên môi cô hóa đá. Anh không phải là không muốn phản đối, thực ra anh đã kịch liệt phản đối. Nhưng mà mẫu thân đại nhân nhà anh lấy tính mạng ra mà đe dọa anh, nếu anh không lấy vợ thì bà sẽ chết cho anh xem, không còn cách nào khác, anh đành nghe theo thôi. Anh vốn dĩ không muốn đến, nhưng lại bị ép buộc đến đây, lại thấy nụ cười nham hiểm của Tiểu Vũ, anh nén tiếng thở dài vào trong, không biết cô gái này sẽ giở trò gì đây.

Tiểu Vũ bị anh nhìn thì ngẩn ra vài giây, sau khi định thần lập tức thu lại ý cười, xấu hổ quay đi chỗ khác, Ngô Gia Hào nhìn cô như vậy có chút buồn cười, khẽ cong khóe môi một chút. Lại còn xấu hổ, cô là sói đội lốt cừu hay là cừu con đây?

Hai vị phu nhân đã nói đến chuyện Ngọc Vân bị thương tạm thời mất trí nhớ, Lý Lam phu nhân nhìn Tiểu Vũ đầy trìu mến, nói rằng không sao cả, bà sẽ chăm sóc cô như con gái ruột, sẽ giúp cô nhanh nhớ lại.

Hai người quyết định bảy ngày sau tổ chức lễ cưới vì lý do công việc của Ngô Gia Hào rất bận rộn. Cả hai đều không có ý kiến gì, còn bà Du Ngọc thì khỏi phải nói, vui mừng trong lòng nở hoa tung tóe rồi. Nhận thấy hai nhân vật chính vẫn chung thủy không nói gì, sau khi ăn bữa cơm thân mật xong hai bà mẹ liền đẩy cặp đôi này ra vườn để nói chuyện.

Lúc này ánh nắng trưa ấm áp, gió hiu hiu mát mẻ, Tiểu Vũ và Gia Hào ngồi đối diện nhau trên ghế đá trong mái đình nhỏ trong vườn, ánh nắng xuyên qua kẽ lá lại bị gió thổi làm cho nhảy nhót lấp lánh, tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn, vô cùng hữu tình. Lâm Tiểu Vũ ngồi ngắm cây ngắm nắng ngắm đình, lát sau cảm thấy vô cùng buồn ngủ, lại liếc sang khúc gỗ đối diện, anh ta nhìn xa xăm đâu đó, cô mặc kệ, chỉ biết anh ta không nhìn cô, cũng không muốn nói chuyện với cô, Phương Ngọc Vân cô cũng chẳng biết chuyện gì để mà nói với anh ta cả. Cô bĩu môi lườm Gia Hào một cái đầy chán nản rồi trườn người ra bàn đá, gối đầu lên tay ngáp một cái, mi mắt sụp xuống, chỉ phút sau cô đã ngủ ngon lành. Lúc này ""khúc gỗ"" mới chuyển động, anh ta nhìn chăm chú Tiểu Vũ như đang nghiên cứu một sinh vật lạ, sau đó, lấy điện thoại ra và bấm bấm - vài tấm hình đã xuất hiện trong điện thoại. Sau đó anh hài lòng đi vào nhà, viện cớ công ty có việc nên phải về gấp.

- À mà Ngọc Vân nó không vào với con sao?-Du Ngọc hỏi anh. Gia Hào vẻ mặt lạnh lùng, nhìn về phía vườn đáp nhẹ:

- Không ạ, cô ấy vẫn còn trong vườn.

Sau khi nhà Ngô Gia về rồi, Du Ngọc ra đình nhỏ ngoài vườn, trên trán bỗng xuất hiện vài vạch đen, cảm thán:

- Thật là, cô gái nhỏ, chỉ con mới ngủ nổi trong cái không khí lãng mạn như vậy a!

Và cuộc gặp gỡ chồng tương lai của Ngọc Vân đã kết thúc lãng xẹt như vậy á!

__________________

_______________________

Hết chương 2.
Bình Luận (0)
Comment