Cô Vợ Thế Thân

Chương 9

Sau kì trăng mật, Tiểu Vũ và Gia Hào về biệt thự Ngô gia. Chủ tịch Ngô và Lý Lam phu nhân ra tận cổng đón hai vợ chồng. Tiểu Vũ bước vào phòng của hai người, cô thấy chiếc chăn đã được thay mới. Cô xoay người nhìn Gia Hào, tủm tỉm cười nói:

- Anh nhìn xem, có chăn mới đắp rồi này!

Gia Hào trêu cô:

- Cô đem đi cắt đôi nữa đi!

- Tôi đem đi thật đó! - nói rồi cô đến ôm cái chăn lên, Gia Hào vội bước đến giằng lại, bỗng anh vấp phải chân vali và rồi ngã lên người Tiểu Vũ, đè cô xuống giường. Tiểu Vũ giật mình, định thần lại hét lên:

- Á á anh làm gì vậy?

- Làm gì? Tôi là chồng cô thì cô nghĩ tôi sẽ làm gì? - Gia Hào cố tình trêu cô nên vòng tay ôm cô chặt hơn, giọng nói trầm trầm cùng hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến Tiểu Vũ run rẩy bối rối, cố giãy giụa, tim đập như đánh trống hội.

- Buông...buông tôi ra!!!

Gia Hào bỗng bật cười buông cô ra, Tiểu Vũ ngồi bật dậy lùi vào góc giường phòng thủ. Anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng như dâu tây của cô đang bị cái chăn che lại, trêu chọc:

- Cô yên tâm đi tôi đùa thôi. Tôi không có hứng thú với cô đâu!

- Tối...tối nay tôi...tôi ngủ sofa!

- Không cần, ngủ như hôm bữa được rồi. Đừng có nhìn tôi như thú dữ thế!

Gia Hào nói xong thì thản nhiên mở vali ra sắp lại đồ đạc, Tiểu Vũ dè dặt nhìn anh rồi cũng mở vali của mình, cô lấy cái đồng hồ Gia Hào mua cho ra ngắm nghía, sau đó trân trọng cẩn thận đặt lên đầu giường. Gia Hào liếc thấy, chỉ là một món quà nhỏ thôi mà, có cần phải nâng niu như thế không? Giang Bích Nguyệt không thích những món đồ đơn giản như vậy, cô nói rằng nó không hợp với đẳng cấp của cô. Anh cũng không tiếc gì mà mua cho cô dây chuyền đá quý cao cấp, lắc tay đặt từ nhà thiết kế nổi tiếng,... Gia Hào bây giờ tự hỏi: "Đẳng cấp của con người là gì? Một người thấy vui vẻ hạnh phúc vì một món quà nhỏ bé là hạ cấp, còn người chỉ nhận những món quà sang trọng đắt tiền mới là cao cấp sao? Điều đó có ý nghĩa gì chứ?"

Anh buột miệng hỏi Tiểu Vũ:

- Cô thích nó lắm à?

Tiểu Vũ vẫn không rời mắt khỏi món quà, gật đầu vui vẻ nói:

- Phải, tôi rất thích nó!

- Tại sao? Nó vô cùng bình thường mà?

Tiểu Vũ quay sang mỉm cười với anh:

- Bình thường thì sao? Nó rất đẹp, hơn nữa lại là anh mua cho tôi, à, tôi cũng có cái này tặng anh!

Rồi cô loay hoay tìm trong vali lấy ra một cái hộp rất đẹp đưa cho Gia Hào.

- Gì thế? - Anh nhận lấy hơi nheo mắt nhìn cô, Tiểu Vũ ngượng ngùng nói:

- Tôi hi vọng anh không chê!

Anh nhìn cô mau chóng chuồn lẹ ra ngoài, tò mò mở hộp. Trong hộp là một cái cravat màu đỏ sậm. Gia Hào mỉm cười nâng cravat lên xem, ừm, không tệ! Quà tặng không phải là thứ thể hiện đẳng cấp, mà là sự quan tâm của người tặng với người được tặng. Miễn người được tặng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc với món quà đó thì giá trị của nó không còn quan trọng nữa.

..................

Hôm sau hai người về thăm nhà của Ngọc Vân, vì cô không liên lạc được với vợ chồng ông Phương nên vô cùng lo lắng, ba mẹ chồng cô cũng không có tin gì của họ từ sau khi lễ cưới kết thúc. Gia Hào cùng cô đứng trước cổng, thấy cửa đã bị khóa ngoài. Một người trong khu đi ngang qua thấy hai người bèn nói:

- Hai vợ chồng ông Phương không có ở nhà đâu, con gái lấy chồng rồi nên họ cũng đi du lịch rồi.

Tiểu Vũ thở phào, thì ra là đi du lịch. Nhưng sao không nói với cô một tiếng chứ?

- Dạ cháu cảm ơn cô!

- Không có gì! - người đó đi tiếp, Gia Hào giờ phải đến công ty, anh bỗng hỏi cô:

- Cô có muốn đến công ty không?

- Tôi được đến đó sao?

- Không muốn đi à?

- Không có, tôi đi chứ!

Gia Hào và Tiểu Vũ đến công ty, công việc đang chờ đợi anh. Lục Nam vừa nhìn thấy anh thì nhào đến ôm chầm lấy:

- Trời ơi sếpppppp!!!!!! Sếp đi vắng có một tuần mà em thấy dài như là một trăm sáu mươi tám giờ vậy đó!

Mặt Gia Hào tối lại, đứng im như tượng. Bỗng Lục Nam nhìn qua vai Gia Hào thấy vợ người ta đang kinh ngạc nhìn mình, vội buông ra, thẹn thùng cười:

- A, xin lỗi xin lỗi, tôi không biết sếp phu nhân cũng đến! Thật thất lễ! Chào cô!

Tiểu Vũ ngượng ngùng chào:

- Không sao, chào anh!

Gia Hào vẻ mặt bình thản dẫn cô lại bàn tiếp khách.

- Ngồi đây đợi tôi. Có muốn ăn gì không?

- Không cần đâu tôi đợi anh được rồi.

- Ừm, lát tôi đưa em đi ăn trưa.

Tiểu Vũ thoáng ngạc nhiên nhìn anh, anh xưng với cô là...em? Tiểu Vũ nhoẻn cười gật đầu, anh gọi điện thoại nội bộ cho một nhân viên, lát sau người đó mang lên cho cô một tách trà và một chiếc bánh ngọt.

Lục Nam trố mắt nhìn Gia Hào, rồi nhìn về phía cô gái nhỏ nhắn đang vừa chơi game vừa ăn bánh nghĩ thầm, không lẽ cô gái bé nhỏ này đã thay thế được vị trí của Giang Bích Nguyệt rồi sao?

Gia Hào sang phòng anh trai để bàn giao lại công việc như trước. Lục Nam đi theo và ôm về thêm một đống văn kiện.

Gia Hào đang xem lại các tài liệu thì có tiếng gõ cửa, một cô gái ngoại quốc phương Tây bước vào. Là người đã đón hoa cưới của Tiểu Vũ, Lục Nam ngay từ lúc đó đã chú ý đến cô nhưng lại bận đi tiếp khách giúp Gia Hào, hôm nay mới gặp lại. Cô ấy bước đến chỗ Gia Hào, tự nhiên ngồi xuống ghế trước mặt anh, nói tiếng Trung rất sành sỏi:

- Chào Ngô Tổng!

- Cậu đến đây làm gì? - Gia Hào nhìn cô một cái rồi lại chăm chú vào xấp giấy trên bàn.

- Tớ đến làm việc đấy, cậu hỏi vậy có ý gì hả? - cô gái hơi bất mãn nhìn anh.

- Vậy sao? - Gia Hào nghi hoặc nheo mắt lườm cô, cô gái này chưa bao giờ thực sự nghiêm túc làm việc cả.

- Đương nhiên! Hôm ở tiệc cưới tớ đã nói với bác Ngô rồi, bác ấy đã đồng ý. Tớ về thu xếp chuẩn bị hồ sơ mới nộp sáng nay đấy.

- Vậy à! Để xem cậu nghiêm túc được bao lâu! - Anh ném cho cô một cái nhìn thách thức.

- Cậu!!!...- cô cau mày, đôi mắt xanh lam trừng Gia Hào, bỗng quay sang bộ ghế tiếp khách bên kia tấm kính thì ngạc nhiên - Ơ..kia là vợ cậu mà! Sao vậy, mang vợ đến công ty luôn à?

- cô nheo mắt trêu anh. Gia Hào lườm cô:

- Nói linh tinh! Tiện đường nên đưa cô ấy đến một lát.

- Đáng yêu thế! Tớ muốn làm quen nha!

- Đừng có đùa quá trớn đó.

Cô gái ấy làm mặt qủy với anh rồi bước qua khung kính ngăn ngồi đối diện Tiểu Vũ. Lục Nam hỏi anh:

- Gia Hào, ai vậy?

- Bạn của tôi ở Luân Đôn.

Lục Nam không hỏi nữa, hai người chuyển sang nhìn hai cô gái qua tấm kính trong suốt. Cô gái ngoại quốc mở lời trước:

- Chào cô, tôi là Jessica Williams bạn học cũ của Henry, à, ý tôi là Gia Hào, cứ gọi tôi là Jessica. Cô là vợ của Gia Hào à?

Tiểu Vũ tắt điện thoại đặt trên bàn, chào lại:

- Chào Jessica, phải, tôi là Phương Ngọc Vân vợ của Gia Hào. Rất vui được gặp...chị! - Tiểu Vũ cười tươi đưa tay ra bắt tay với Jessica, Jessica cười híp mắt:

- Ôi!... Đáng yêu quá! Ngọc Vân bao nhiêu tuổi rồi vậy?

- Em hai mươi tuổi.

- Vậy xưng chị em cho thân mật, chị hai mươi sáu tuổi rồi!

- Dạ, chị Jessica!

Hai người nói chuyện vô cùng hợp nhau, lát sau Jessica phải về nên tạm biệt Tiểu Vũ, bước ra thấy Lục Nam, bốn mắt nhìn nhau, Jessica đưa tay ra:

- Chào anh, tôi là Jessica Williams, thật thất lễ, giờ mới chào anh!

- À không sao! Chào cô Williams, tôi là Lục Nam.

- Henry những lúc ở Luân Đôn đều nhắc đến anh đó!

- Vậy sao! - Lục Nam ngại ngùng cười cười, Jessica cúi người gần anh nói nhỏ:

- Nhưng mà, toàn nói xấu thôi!

Lục Nam đen mặt, Jessica nhanh chóng ra khỏi phòng, còn tủm tỉm cười rất đắc ý.

Sau đó ở trong phòng làm việc, cái gọi là "lục đục nội bộ" trong truyền thuyết đã xảy ra. Gia Hào gầm gừ:

- Jessica, cậu đúng là thích đốt nhà người khác!

............................

Giờ nghỉ trưa, Gia Hào như đã nói chuẩn bị đưa Tiểu Vũ đi ăn trưa. Lục Nam làm bộ bi thương cảm thán:

- Thôi rồi, sếp giờ đã có người đi ăn cơm chung, chỉ còn mình mình ngồi ăn sao mà buồnnnnn quá điiiii!

Tiểu Vũ nghe vậy che miệng cười, cô nói với Gia Hào:

- Hay là để Lục Nam đi chung luôn đi!

- Không cần đâu, cậu ta diễn trò đấy. - Gia Hào lạnh lùng nhìn Lục Nam.

- Cậu thật là nhẫn tâm!!! - Lục Nam phẫn nộ nói. Sau khi hai người ra khỏi phòng Tiểu Vũ mới hỏi:

- Sao anh biết Lục Nam diễn trò?

- Khỉ tôi nuôi, đương nhiên biết nó múa thế nào.

Tiểu Vũ phì cười, Lục Nam mà biết Gia Hào xem mình là thú nuôi chắc chắn sẽ sốc lắm.

Hai người vừa đi xuống đại sảnh thì có một giọng nói ngọt ngào gọi tên Gia Hào. Anh và Tiểu Vũ cùng quay lại, Gia Hào bỗng chốc ngây người kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp đang đi về phía hai người, Tiểu Vũ nhìn biểu cảm của anh, có thể thấy quan hệ giữa hai người này không bình thường.

- Đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ? - đôi môi đỏ mọng mỉm cười duyên dáng, bộ váy body màu đỏ hàng hiệu tôn lên từng đường cong quyến rũ trên cơ thể, mái tóc màu hạt dẻ dài đến thắt lưng gợn sóng bồng bềnh, từng bước chân tự tin trên đôi giày cao gót, sắc đẹp và sự quyến rũ của cô gái này ngay cả Tiểu Vũ cũng đổ gục.

- Nguyệt Nguyệt? Là em sao? - Gia Hào khóe môi run run gọi tên cô, cái tên ba năm nay anh chưa một lần gọi thành tiếng.

- Em đây, anh không nhận ra em nữa sao?

Cô ta thân mật ôm cánh tay của Gia Hào. Ánh mắt anh nhìn cô ấy thật ấm áp, Tiểu Vũ đoán chắc rằng cô gái này chính là bạn gái cũ của anh. Và quan trọng là: anh vẫn còn yêu cô ấy. Tiểu Vũ đoán không sai, cô gái đó chính là Giang Bích Nguyệt. Cô cảm thấy mình giờ chỉ là người thừa. Nhưng rồi cô lại nghe giọng Gia Hào lạnh nhạt như khi nói chuyện với cô:

- Em về đây làm gì?

- Chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi! Em có chuyện muốn nói với anh! - Giang Bích Nguyệt kéo Gia Hào đi, anh suýt quên Tiểu Vũ để đi với Bích Nguyệt, chợt xoay qua thấy cô liền khựng lại, gỡ nhẹ tay Bích Nguyệt ra, kéo Tiểu Vũ lại cạnh mình, nói:

- Anh xin lỗi, khi khác đi, hôm nay anh đưa vợ đi ăn trưa rồi.

- Vợ?!? Anh...đã kết hôn sao? - Bích Nguyệt sửng sốt, cô vừa từ Mỹ trở về, không hề hay biết anh đã kết hôn - với cô gái này?

- Phải, cô ấy là Phương Ngọc Vân. Ngọc Vân, đây là Giang Bích Nguyệt, bạn anh. - Gia Hào rất tự nhiên giới thiệu với cô, Tiểu Vũ gật đầu với Bích Nguyệt:

- Chào chị!

Chị? Thật nực cười! Bích Nguyệt nhìn Tiểu Vũ đánh giá từ đầu đến chân, rút ra nhận xét: thật là quê mùa! Người như vậy sao xứng đáng làm vợ Gia Hào? Chắc chắn anh chỉ đùa thôi, anh giận cô vì đã chia tay với anh nên mới cố tình làm vậy để trả thù cô chứ gì!

- Hào, đừng đùa, đây không phải thật đúng không?

Gia Hào nhìn Bích Nguyệt, trả lời chắc chắn:

- Là thật, anh không đùa. Anh đi trước đây, tạm biệt!

Nói rồi anh ôm vai Tiểu Vũ đi ra ngoài, để lại Bích Nguyệt đứng đó cắn môi tức giận, cô thầm nghĩ: "Đồ ngốc, thứ quê mùa như cô không xứng đáng làm vợ Gia Hào, người phụ nữ của anh ấy trước kia là tôi, bây giờ và cả sau này cũng phải là tôi!

Hai người đến một nhà hàng, Tiểu Vũ thấy Gia Hào không được tự nhiên, mất tập trung thì nhẹ nhàng nói:

- Lúc nãy sao anh không đi với cô ấy đi? Người ta có chuyện muốn nói với anh mà!

- Cô ăn đi, đừng xen vào chuyện của tôi.

Tiểu Vũ thức thời im lặng ngồi ăn. Cô nhìn thần sắc của anh, cảm thấy quan hệ của hai người có gì đó không giống bạn bè bình thường. Sau khi ăn trưa xong Tiểu Vũ được tài xế của công ty đưa về tận biệt thự, cô ủ rũ lên phòng gieo mình xuống giường. Cô biết lúc nãy là anh giả vờ thân mật, cô nghĩ, cứ phải diễn xuất mãi thế này cô sẽ thành diễn viên chuyên nghiệp mất.

Gia Hào vốn không yêu cô, nay xuất hiện một Giang Bích Nguyệt xinh đẹp lại còn hình như có ý muốn quyến rũ anh, nếu như vậy, không biết anh có muốn ly hôn với cô không?

______End chương 9______
Bình Luận (0)
Comment