- Tiểu tử thối, ngay cả cái lợi của dì cũng chiếm.
Đường Uyển giả vờ giận.
- Ha ha, chị, dáng người của chị quá đẹp, con trai em nhất định đã tưởng rằng ở chỗ đó của chị cũng có.
Lý Độn cũng không che đậy cái miệng, nói đến nỗi Đường Uyển muốn dán cái miệng anh ta lại.
Nhưng nói cũng không sai, dung nhan của Đường Uyển do quan hệ của tu luyện càng ngày càng mỹ lệ, nhưng vóc người vẫn cuộn trào sóng lớn mãnh liệt, quả thực sẽ khiến cho trẻ con hiểu lầm.
Mấy người nói nói cười cười, vào đến nội sảnh của Lý gia, mặc dù khách khứa rất đông, do tiệc rượu đầy tháng, để có thể lưu truyền được phong tục của gia tộc, vẫn ở trong sân lớn của Lý gia, có thể ngồi vào vị trí trong nội sảnh, cũng chỉ có một vài nhân vật có thân phận hiển hách nhất.
Dáng dấp của Đường Tâm so với lần đầu tiên gặp cô, đã thành thục và thùy mị lên rất nhiều, sinh đứa bé không lâu, khuôn mặt mượt mà khác thường, vóc dáng cũng hơi biến dạng, nhưng xem ra khí sắc vô cùng tốt, được Lý gia chăm sóc không tồi.
Nhận lấy con trai đang đói bụng từ tay chị Đường Uyển, Đường Tâm cũng bất chấp việc ăn cơm, đứng dậy ra sân sau cho đứa trẻ bú.
Tên mặt dày Lý Độn còn muốn đi theo sau nhìn một chút, lập tức bị Lý Mạc Thân ho khan một tiếng kéo lại.
Không khí của hiện trường có vẻ rất vui mừng, mặc dù khách mời tới phần đa mỗi người đều có một mục đích, nhưng ít nhất thì ngoài mặt cũng chỉ là ăn mừng đầy tháng của đứa bé
Gần tới lúc khai tiệc, mọi người vẫn luôn chờ đợi một vị khách mời quan trọng cuối cùng, rốt cục cũng tới.
Ninh Quang Diệu tự mình tới cửa, chỉ đi cùng với vài tên vệ sĩ, từ rất xa đã chào hỏi Lý Mạc Thân, lại cùng hàn huyên rất thân mật với những người thân trong gia tộc khác, có vẻ có chút bình dị gần gũi.
Ngay khi tất cả mọi người để cho Ninh Quang Diệu nói vài câu với Lý Mạc Thân, ai dè Ninh Quang Diệu chưa nói được hai câu, liền đến trước mặt Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê vẫn ôm Lam Lam, hơi nén thấp tầm mắt, nhìn thấy Ninh Quang Diệu đến gần, lại vô cùng căng thẳng, cắn môi.
- Đây có phải là Lam Lam không?
Ánh mắt Ninh Quang Diệu dừng lại trên người cô bé mập, vẻ mặt cưng chiều, dang hai tay ra, khẩn cầu nói:
- Nhược Khê, có thể cho cha ôm một cái không?
Vì hành động này của Ninh Quang Diệu nghiễm nhiên đã thành trung tâm chú ý của toàn hội trường, nên hai câu nói này, cũng lọt vào tai của đa số khách mời.
Trong lúc nhất thời, không ít người đều toát ra một luồng khí lạnh! Ngay cả cha con Lý gia, cũng để lộ chút kinh ngạc.
Tuy rằng Lý gia trấn giữ cục an ninh, sớm biết cha đẻ của Lâm Nhược Khê là ai, nhưng không ngờ, Ninh Quang Diệu lại không giấu diếm mà vui lòng công khai như thế.
Lam Lam mở to đôi mắt đen láy, hơi mơ hồ nhìn Ninh Quang Diệu, hình như không hiểu lắm tại sao bác này lại quen biết mình.
Lâm Nhược Khê trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa Lam Lam cho Ninh Quang Diệu.
- Chà chà.
Ninh Quang Diệu ôm lấy Lam Lam, run lên hai cái:
- Thật nặng quá, con bé này thật biết nghe lời, không sợ người lạ.
Lam Lam nghiêng đầu, hiếu kỳ hỏi:
- Bác ơi, bác tên gì ạ?
- Ông không phải là bác, ông là cha của mẹ cháu, là ông ngoại của cháu.
Ninh Quang Diệu điềm đạm nói
Không khí toàn hội trường vào thời khắc này có vẻ ngưng đọng lại, chưa ai từng nghĩ rằng, đến dự bữa tiệc rượu đầy tháng của trẻ con, lại có thể nghe được nội tình của nhà quyền thế lộ ra như vậy!
Nhìn thấy mọi người trong toàn hội trường cũng không dám thở mạnh, Lý Mạc Thân híp híp mắt, tiến lên phía trước cười ha hả nói:
- Thủ tướng Ninh, thật phải chúc mừng hai cha con ông đoàn tụ, lại vui mừng có một đứa cháu ngoại, nhưng hôm nay là tiệc rượu đầy tháng cháu đích tôn của Lý mỗ tôi, mọi người cũng không nên giành sự nổi bật thái quá.
Chủ nhân của Lý gia hòa giải như vậy, cũng tương đương với việc chỉ hướng gió cho tất cả mọi người trong hội trường.
Đúng vậy, con gái riêng thì sao? Đó cũng là con dâu của Dương gia, thuận theo ý của Thủ tướng Ninh, lại chú ý tới bộ mặt của Dương gia, tóm lại là không có điểm xấu.
Trong lúc nhất thời, không ít người đến chúc mừng, cũng bắt đầu khen ngợi dung nhan tuyệt hảo của hai mẹ con, hùa theo những âm thanh không dứt bên tai.
Lâm Nhược Khê vốn không có hứng thú nghe những lời nịnh hót khó chịu, bị Ninh Quang Diệu nhận một cách công khai như vậy, làm cô nhất thời không thể thích ứng kịp.
Cho dù thế nào, những khách mời quan trọng đã đến đông đủ, tiệc rượu đầy tháng của Lý gia chính thức bắt đầu.
Đường Tâm cho con bú xong, cũng theo ra và ngồi vào chỗ, đối với ơn cứu mạng trước đây của Dương Thần, cô cũng không dám lãng quên, rất trịnh trọng mời Dương Thần một ly rượu.
Ninh Quang Diệu lại không ngừng gắp rau cho Lam Lam, dường như đối với đứa cháu ngoại mới lần đầu tiên gặp này, không còn gì vui hơn.
Cảnh tượng này, khiến Lâm Nhược Khê nhìn vào ánh mắt của cha đẻ, càng ngày càng phức tạp.
Qua ba tuần rượu, chính là thời gian từng bừng náo nhiệt của yến tiệc linh đình, nhưng tại một chỗ ngồi cách mấy bàn tiệc, có người bất chợt vỗ mạnh lên mặt bàn một tiếng “Bốp”!
- Đồ khốn khiếp! Anh dám thử nói lại một lần nữa!
Tiếng rít gào bực tức của một người con trai.
Sự ầm ĩ này, lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh, trong mắt Lý Mạc Thân lộ ra một vẻ giận dữ, đây là trong tiệc rượu đầy tháng của Lý gia, còn có người dám gây chuyện, chính là đơn thuần ỉa vào mặt ông ấy.
- Đứng dậy xem xem.
Lão nhân đứng dậy nghiêm túc, lại hướng về mọi người nói:
- Các vị, để các vị chê cười rồi.
Đám người Dương Thần cũng đứng dậy theo, Dương Thần cảm thấy, âm thanh đó hơi quen thuộc.
Đến bên bàn tiệc đó xem, bất ngờ nhìn thấy, cậu em họ Quách Dược mà hôm qua mới nhận ra, hai tay đang túm cổ áo của người đàn ông mặc âu phục in hoa, người đàn ông đó có mái tóc uốn cong, để râu quai nón, mang phong cách Tây.
Hai người vào giờ phút này đều mặt đỏ tía tai, do uống rượu, cũng do sự nổi giận tạo nên.
- Anh họ, anh tới rồi, tên tiểu tử này vừa mới nói xấu anh và chị dâu!
Quách Dược trong lòng đầy căm phẫn hô lớn.
Dương Thần và Lâm Nhược khê hai mắt nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không biết người đàn ông tóc quăn này, cũng không biết từ đâu dựng lên.
Lý Vân Bằng quan sát hai mắt của Quách Dược, nói:
- Anh là Quách Dược của Quách gia chăng? Trước tiên hãy bỏ tay ra đã.
- Đã nghe thấy chưa? Đồ ngu xuẩn, buông tôi ra!
Người đàn ông tóc quăn khinh thường đẩy ra, đẩy Quách Dược ngã thẳng xuống đất.
Quách Dược liền vội vàng đứng dậy phẫn nộ, ra vẻ còn muốn nhào tới, lại bị cảnh vệ của Lý gia ngăn lại.
- Anh là Lương Chấn của Lương gia chăng? Tại sao anh lại xung đột với Quách Dược?
Lý Vân Bằng liếc mắt một cái đã nhận ra.
Lương Chấn khinh thường nói:
- Tôi chỉ nói vài câu thực lòng mà mọi người đều biết, anh ta liền bừng lên trái tim của một kẻ nô tài, muốn thừa cơ nịnh hót, đơn giản vậy thôi.
Một vài khách khứa cùng bàn, vẻ mặt cổ quái, tựa hồ coi như không nghe thấy những lời Lương Chấn vừa nói.
- Lương gia là thế nào vậy?
Dương Thần bất giác hỏi Lâm Nhược Khê ở bên cạnh.
- Em… Em làm sao biết được.
Lâm Nhược Khê buồn rầu nghĩ:
- Hôm qua em đã xem hết tất cả tài liệu, vài gia tộc họ Lương dường như không có nhân vật số một như vậy.
Nhưng Đường Uyển ở bên cạnh lặng lẽ tới tiếp cận, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói:
- Đó là con thứ của Lương tư lệnh thuộc quân khu tỉnh Quảng Châu, Lương gia đã có hơn trăm năm lịch sử, trước kia là quân phiệt, sau đó vào giai đoạn trước của thời kỳ lập quốc mới chuyển đổi, lại có tình bằng hữu với hoàng thất Anh quốc, vậy nên ở đó có thể coi là nửa chuyên chế, không dễ chọc ghẹo.
- Ồ, thì ra là thế, tiểu Uyển, em quả thực cái gì cũng biết.
Dương Thần giật mình sáng tỏ, lại nhìn về phía Lâm Nhược Khê đang kìm nén bực bội bên cạnh, cảm thấy cực kỳ đáng trêu chọc, cười nói:
- Bà xã, em xem tư liệu của em chưa đủ nhiều, hôm nay về nhà hãy xem hết cả nước đi.
Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn hắn, cảm giác thua Đường Uyển, thật ảo não.
- Nếu là lời nói thật, thực sự mà nói, thì không có cái gì là không thể nói, hôm nay là địa bàn của Lý gia chúng tôi, tuyệt đối sẽ không cho phép vị khách nào chịu nhục. Chi bằng giờ anh nói ra, mọi người sẽ bình luận phân xử.
Chủ trì Lý Vân Bằng nói.
Lương Chấn cười khẽ một tiếng, liếc mắt sang Quách Dược, lại nhìn sang đám người Dương Thần, nói:
- Những thứ khác trước tiên không đề cập tới, dựa vào cái gì, tôi đại biểu cho Lương gia chúng tôi đặc biệt bay từ tỉnh Quảng Châu đến đây, tạo sĩ diện cho Lý gia mọi người, mọi người lại để bản công tử ngồi cùng với những người thuộc gia tộc hạng hai của Yến Kinh này.
- Chẳng lẽ mọi người cho rằng, bốn mươi vạn - ba quân chủng bộ đội của Lương gia chúng tôi là đồ trang trí? Hay là mọi người cảm thấy, chỉ có gia tộc đứng đầu của Yến Kinh mới tài trí hơn người?
Những lời nói này vừa phát ra, sắc mặt của những người ngồi cùng bàn lúc trắng lúc xanh, nhưng những gia tộc hạng hai của bọn họ thật sự không thể sánh kịp Lương gia, đành im hơi lặng tiếng.
- Nếu là những chuyện này, cháu Lương cũng không cần so đo nhiều như vậy, chúng tôi đối đãi với mỗi một vị khách, cũng không phải là qua loa, chỉ có điều suy cho cùng vẫn là yến tiệc tại gia, không có cách nào để bày hết tất cả các bàn tiệc vào nội sảnh, đồng thời cũng không phải là nhìn vào địa vị gia tộc gì.
Lý Vân Bằng nói.
- Chú Lý, đừng nghe anh ta nói lung tung! Vừa rồi anh ta nói xấu anh cả và chị dâu! Nói những lời vô cùng khó nghe! Không tin bác bảo tên tiểu tử này nói lại một lần nữa xem!
Quách Dược tức giận nói.
Nhìn bộ dạng gắng đấu lý của Quách Dược, Dương Thần cũng cảm thấy không thể tin nổi, nếu như đây là diễn kịch, thì diễn quá giống, nếu không giúp anh ta ra tay, cũng thấy có lỗi.
Lương Chấn hừ lạnh một tiếng:
- Bản thiếu gia không phải con rùa rụt cổ, những điều vừa nói, giờ nói lại một lần nữa thì làm sao? Tôi nói đứa con hoang của Dương gia, lấy một cô vợ cũng là con hoang, một cặp trời sinh, điều này chẳng lẽ không phải mọi người đều biết sao?