Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1642

Mấy ngày sau, trên bầu trời của Hoa Hạ, mây đen che phủ hết tất cả các tia sáng, mặc dù đang là giữa trưa nhưng cũng vẫn quỷ khí dày đặc.

Trên thực tế, chính vào ngày đại trận bị phá đó, khắp mọi nơi trên trái đất có dấu tích của con người đều đã âm u như bây giờ chỉ trong nháy mắt.

Lúc mới bắt đầu, những người trốn tránh băng hàn lạnh thấu xương kia còn chưa biết rốt cục là thiên tai gì mà lại khủng bố như vậy.

Nhưng dần dần mọi người nhận thức được lần này không chỉ đơn giản là hạ nhiệt độ.

Khắp nơi trên thế giới đều lần lượt xuất hiện những “quỷ quái” mà người dân bình thường không dám nghĩ đến!

Những quỷ ảnh, bộ xương khô có hình dạng như ma quỷ chi có trong phim, nhưng lại thực sự xuất hiện trước mắt mọi người!

Có con chi đi qua, lượn đi lượn lại trong rừng sắt thép của thành phố, có con lại đột nhiên cắn người, ăn sạch tình quang của những người bị dọa cho ngất đi, để lại vết máu hoặc một cái xác khô!

Nếu nói đại cầu bước vào thời kì Băng Hà, đã làm nhân loại cảm nhận được cái chết đang đến gần, vậy thì cảnh như là tử thần xuống trần gian này lại khiến mọi người trớ nên tuyệt vọng!

Hơn nữa lúc này đây cho dù là người dân nghèo khổ hay là những phú hào quan to hiển quý kia đều không thể tránh khỏi bị làm hại!

Trước cảnh yêu ma Thái cổ mà con người không hề hiểu biết, nhân loại ngoài chờ chết thì cũng chi còn cách khẩn cầu trời xanh...

Đột biến nhanh đến mức khó mà tưởng tượng được, thậm chí khiến nhân loại, những người cực kì có trí tuệ cũng không kịp suy nghĩ rốt cục đây là chuyện gì?

Các tu sĩ của Huyễn Cảnh bắt đầu từ ngày đầu tiên phát hiện ra yêu ma đã ý thức được tinh hình không ổn.

Đặc biệt là tu sĩ của Hồng Mông, tổ tiên nhiều đời trấn giữ đại trận nhưng không ngờ đến đời này lại xảy ra chuyện thật!

Rất nhanh, những tu sĩ Hồng Mông Liễu Thì Nguyên, Diêm Tú Minh và mấy trăm tu sĩ còn lại phân tán trên đảo, đến khắp nơi trên trái đất để diệt những yêu ma Thái cổ thoát

ra.

Vì thực lực của đa số yêu ma cũng chi ở mức Hóa Thần kì, hơn nữa linh trí khá thấp nên không khó đối phó, có lẽ đây là chuyện đáng vui mừng nhất.

Nhưng quả thực yêu ma quá nhiều, những tu sĩ này phân tán đến khắp trái đất thì gần như là muối bỏ biển.

Cuối cùng những cao thủ Gia Tộc Ẩn Thế kia cũng không thể ngồi yên không để ý, toàn bộ đều đi khắp nơi diệt trừ yêu ma.

Cho dù biết như thế chỉ là trì hoãn sự suy vong của trái đất và nhân loại thì bọn họ cũng chỉ có thể cố gắng hết sức.

Chúng nữ đợi không thấy Dương Thần về, nhìn thấy cảnh này cũng không thể cứ đợi như vậy, kết quả là sắc Vi, Thái Ngưng và những nữ nhân trên Hóa Thần kì cũng đến mọi nơi trên Trái Đất cùng nhau chiến đấu với các tu sĩ Huyễn Cảnh.

Có trong tay rất nhiều pháp bảo Dương Thần tặng nên khả năng chiến đấu của các nữ nhân cũng không hề yếu, cũng không có phiền phức gì lớn.

Nhưng trong các Thái cổ yêu ma cũng có một số công lực khá tốt.

Một số yêu ma linh khí cực cao, giống như bóng ma vậy, có thực lực Hóa Thần kì hoặc ngang với Hóa Thần kì, hơn nữa rất giỏi ra các chiêu quỷ dị, khó lòng phòng bị.

Qua một hai ngày liền có tín mười mấy tu sĩ bị giết, một số tu sĩ bị thương chạy về nhưng cũng rất nhanh liền bị âm độc hạ độc chết.

Cuối cùng không có cách nào, bọn Lạc Thiên Thu thương nghị, nếu phát hiện yêu ma khó đối phó thì đầu tiên sẽ báo cho đảo, do mấy tu sĩ có thực lực mạnh nhất trong bọn họ đến đối phó. ikienthuc.org

Mặc dù không được ổn thỏa lắm nhưng chi e đây là lựa chọn tốt nhất để giảm thương vong.

Toàn bộ thế giới từ kỷ băng hà biến thành Tu La Địa Ngục.

Cho dù anh là người dân bình thường, thành phần tri thức, tiểu thương, phu nhân cao quý, minh tình giải trí...

Mọi người ở đủ các tầng lớp xã hội, bắt đầu đều chết thảm đầu đường hoặc chết trong nhà mình.

Trong tiếng kèn cuối ngày, tất cả những danh hiệu phù hoa cũng không thể coi là bùa hộ mệnh, thứ có thể cứu bọn họ chỉ có sự quan tâm của nữ thần Vận Mệnh.

Bản chất yếu đuối của nhân loại lúc này lộ rõ.

Thành phố tuyến hai nằm ở phía Nam Hoa Hạ.

Biên giới thành phố quỷ khí dày đặc, khắp nơi đều là rác và xe phế thải vứt lung tung.

Thi thể của nhân loại và động vật rơi khắp nơi, siêu thị, chợ trước kia ồn ào là thế mà bây giờ đều chẳng có người.

Trên một con đường tình mịch, một người đàn ông đầu tóc lộn xộn, mặc chiếc áo sơ mi vô cùng bẩn thỉu, trên tay cầm một bình rượu trắng, lắc lư đi qua đường.

Cái kẻ lang thang thoạt nhìn có vẻ say khất này không phải ai khác chính là Dương Thần, người đã đi không mục đích nhiều ngày.

Từ sau khi Mông Tiêu Dao đi, Dương Thần liền không biết đi đường nào.

Sau khi đợi ở quán rượu cả đêm, sang sớm ngày hôm sau, hắn liền ra khỏi quán bar với cái đầu trống rỗng, bắt đầu lưu lạc khắp nơi.

Trong các phố lớn ngõ nhỏ của thành phố, trong các đường đồng mộng nhỏ ở nông thôn, Dương Thần chết lặng nhìn càng ngày càng nhiều yêu ma hoành hành khắp nơi.

Nhưng cho dù là yêu ma tàn sát nhân loại như thế nào, có hút máu hay đánh cắp linh hồn thì Dương Thần đều chết lặng coi như không thấy.

Hết thảy có vẻ không liên quan gì đến hắn.

Yêu ma cũng có thể cảm nhận được cái “kẻ lang thang” này không tầm thường nên theo bản năng mà kính nhi viễn chi (kính trọng nhưng không gần gũi), cũng không trêu chọc Dương Thần.

Không biết đây là thành phố thứ mấy mà hắn đã đi qua, trên đường đi, ngoài việc thình thoảng tìm ít rượu mạnh thì hắn gần như không dừng lại.

Hắn sợ nếu ngừng thì sẽ bắt đầu suy nghĩ mình nên đi đâu, nên làm gì...

Ầm!

Đột nhiên một tiếng nổ truyền đến từ khu dân cư cách đó không xa.

Một trận khói bụi cuốn lên trời, chi thấy một thân ảnh màu xanh lam khó khăn bò lên từ trong đống tường đổ nát.

Sau đó, hai tu sĩ một nam một nữ tay cẩm trường kiếm phi thân đến bên cạnh nam tử mặc áo lam kia, lo lắng hỏi anh ta có bị thương không.

Trên mặt nam tử mặc áo xanh lam kia đầy âm khí tức giận, khóe miệng có một chút máu tươi nhưng lại cắn răng lắc đầu, tỏ ý không vấn đề gì, nhưng nhìn vẻ mặt mà anh ta cố nén thì hiển nhiên không phải như vậy.

Dương Thần đứng ở ngã tư đường nhìn thấy cảnh này, trong con người mờ mịt lộ ra một tia dị dạng, hơi do dự, không khỏi đứng nguyên tại chỗ...

Mà lúc này nữ tu sĩ kia đã chú ý đến Dương Thần, người đứng ở góc phố cách đó không xa, nhất thời có chút lo lắng nhìn về phía Dương Thần hô to

- Đừng có lại đây! Ở đây nguy hiểm lắm! Nhanh chạy khỏi nơi này!

Không đợi nàng kia nói xong, người nam tử ở bên cạnh liền hô to một tiếng:

- Em gái cẩn thận!

Chỉ thấy một quả cầu tròn quỷ vụ lượn lờ to như khí cầu màu đen từ khu dân cư bay về hướng ba người.

Nam tử kia che chắn trước mặt cô, phi kiếm trên tay tạo ra một mồi lửa như trường xà,

quấn lấy nhau, sau khi ngăn chặn được khối tròn màu đen kia liền không ngừng cố gắng đánh tan.

Nhưng mặc dù khối cầu đen đó không ngừng bị tiêu mòn nhưng lại bắt đầu bao phủ cả phi kiếm của người nam với tốc độ nhanh hơn, ngay cả người nam cũng sắp bị nuốt!

- Triệu huynh cẩn thận! Khói này có độc!

Người nam mặc lam phục hô to, bất chấp mình bị thương, cường vận một hơi chân nguyên, chắp tay trước ngực, hô to Phật hiệu!

- Úm! Ma! Ni! Bá! Me! Hồng!

Đám phù chú Phật môn thiếp vàng từ miệng nam tử áo lam thốt ra, mơ hồ có Phật ca

xướng tụng, phạm âm lọt vào tai.

Nam tò hai tay nắm chặt, bỗng nhiên bạo phát, hai nắm tay mang theo lực kim cương phục ma nện vào khối cầu đen kia!

Bùm!

Một tiếng động vang lên, phát ra từ trong khối cầu đen kia, màu đen đột nhiên xuất hiện mấy đường ánh sáng màu vàng, sắp bị đánh tan.

Nhưng vào lúc này, một quái vật có hình thể giống như khói đen biến thành xuất hiện trên chính khối cầu đen đó.

Chỉ thấy quái vật có hai sừng, mồm ngựa râu hổ, hai mắt huyết hồng, thân như con sư

tử ngồi thẳng, đuôi đen, ngắn, nhỏ như vây cá, xấu xí vô cùng.

Quái vật phát ra vài tiếng cười kì dị, chiếc đuôi ngắn nhỏ thô lỗ quật khắp nơi, trực tiếp làm hai nam một nữ tu sĩ này bay đi!

Ba người căn bản không phải đối thủ, tu vi kém xa, tất cả dều phun ra máu ngay tại chỗ, không chi nội thương mà còn trúng độc quỷ dị.

Quái vật đắc ý ngửa mặt lên trời rống to hơn, phun ra khói độc, cả người nhào xuống, giơ một mống vuốt sắc bén màu đen ra nắm lấy cổ nữ tu sĩ kia để hút máu.

Mắt thấy tên yêu ma hắc vụ kia đến gần, nữ tu sĩ sợ đến mức mặt mày trắng bệch, hồn lìa khỏi xác, chi nhắm mắt chờ chết...

- Grừmm!

Cảnh tàn khốc trong dự đoán của ba người không xảy ra, mà lại đột nhiên nghe thấy tên quái vật này phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương!

Bụp!

Một mồi lửa huyết hồng không biết từ lúc nào đã bao vây tên yêu ma hắc vụ nàêu ma không ngừng giãy dụa, gào thét nhưng không thể chống lại sự ăn mòn của mồi lừa huyết hồng này.

Trong chớp mắt giống như bốc hơi vậêu ma đã không thấy bóng dáng.

Càng kì diệu hơn là mồi lửa huyết hồng này lại còn làm độc vật trên người ba người

bốc hơi sạch, trực tiếp giúp bọn họ khôi phục sức khỏe, có thể thấy mồi lửa huyết hồng này là khắc tình của yêu ma.

Ba người ngơ ngác nhìn một màn này, đến cuối cùng, ánh lừa mất đi mới nhìn rõ người nam nhìn như kẻ lang thang xa lạ kia đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.

- Ba người cộng lại mới có khả năng chiến đấu ở mức Quỳ Thủy trung kì... nhưng lại muốn đấu với yêu ma Minh Thủy kì, nếu các ngươi muốn chết thì hà tất phải phiền toái như vậy...

Dương Thần thở dài rồi nói một câu, liền xoay người định rời khỏi.

Hai nam một nữ này chính là anh em Triệu Mộc Dương, Triệu Đình và Lam Phi, người lúc đầu từng có qua lại với nhà họ Tiêu.

Nếu không phải vì niệm tinh trước đó cũng coi như có

chút giao tình thì Dương Thần

thật sự không cần để ý đến sự sống chết của bọn họ.

- Vị huynh đệ kia! Xin dừng bước!

Sau khi hai hàng lông mày hiện lên một tia do dự và suy tư, Triệu Mộc Dương vội vàng đứng lên, tiến lên trước gọi Dương Thần.

Triệu Đình và Lam Phi cũng đứng bật dậy, ơn cứu mạng không phải ơn huệ nhỏ, không dám chậm trễ.
Bình Luận (0)
Comment