Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 199

Từng chữ từng chữ trong lời nói của cô gái rất sâu sắc, dường như bao hàm vô số những chuyện chua cay đã qua, người nghe cũng phải xúc động.

Dương Thần nhíu mày, hỏi dò:

- Diệp Nhi, em trước kia có phải…..?

Vừa mới hỏi liền bị Mạc Thiện Ny giơ tay đánh cho một cái.

- Nói cái gì vậy. Làm sao có thể hỏi con gái nhà người ta như thế được chứ.

Mạc Thiện Ny bất mãn nói, đưa tay nắm lấy tay của Diệp Tử:

- Diệp Nhi, không thích thì đừng nói gì cả, coi như chị chưa hỏi.

Diệp Tử cười miễn cường, nhìn Mạc Thiện Ny với ánh mắt biết ơn, nói:

- Chị Mạc đừng trách anh Dương. Không sao đâu, em chưa từng bị họ ức hiếp.

Mạc Thiện Ny thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

- Làm chị sợ muốn chết. Nếu thực sự như vậy, chị nhất định sẽ giúp em đi kiện.

Diệp Tử buồn thiu, hạ giọng nói:

- Là mẹ em.

- Cái gì?

Mạc Thiện Ny vừa rồi còn rất vui vẻ liền sững lại tại chỗ, Dương Thần cũng có chút kinh ngạc.

Diệp Tử cười chua xót, nói:

- Đó đều là những việc đã qua rất lâu rồi. Lúc đó, mẹ em cũng ở trên chuyến tàu này, bị một số người cưỡng hiếp, sau đó…..sinh ra em.

Lời nói của Diệp Tử trầm hẳn xuống, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh. Bất hạnh như vậy, nhưng cũng chỉ kể như chuyện bình thường của người khác, chẳng liên quan gì đến mình.

Mạc Thiện Ny không kìm nổi nước mắt, ôm lấy Diệp Tử:

- Em và mẹ em, nhất định sống rất khổ sở.

- Em không khổ sở. Mẹ có em thì không thể lấy chồng được nữa, giống như một bà lão ở trong nhà. Một mình nuôi em khôn lớn, em cảm thấy có lỗi với bà.

Diệp Tử cuối cùng cũng khóc nức nở, nước mắt thấm đẫm cả áo:

- Trước kia, mẹ đưa em đi vào trong thị trấn bán một ít đồ trong núi, em biết bà rất vất vả. Bởi vì, mỗi lần bà ngồi trên chuyến tàu này đều nhớ đến những việc trước kia. Buổi tối không cách nào ngủ được, chùm chăn khóc, không để em nghe thấy. Cho nên em kiên quyết chỉ một mình đi bán, cho dù bán được ít hơn, nhưng trong lòng em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.

Không khí trong toa có vẻ nặng nề, Dương Thần bèn hé hé cửa kính ra, để gió núi thổi vào, mới thoải mái được chút ít.

Thân thế của Diệp Nhi khiến Mạc Thiện Ny nghĩ đến quá khứ u ám năm đó. Hai người phụ nữ đều trở nên trầm tư, không nói thêm điều gì, cứ như vậy cho đến trạm cuối cùng.

Nhà ga ở trong thị trấn nhỏ này rất đơn sơ, có một phòng tương đối rách nát chuyên bán vé, bên ngoài trạm là một bác quản lý trật tự, thật ra chẳng giống nhà ga chút nào.

Bởi vì nơi đến cũng như vậy, cho nên Diệp Tử bị Mạc Thiện Ny kéo tay, cùng đi đến ga ấp Côn Sơn.

Trên thực tế, nếu như không gặp được hai người Dương Thần, Diệp Tử muốn đi bộ đến đêm khuya để trở về nhà trong núi. Bởi vì vé tàu mặc dù rẻ nhưng cũng là đồng tiền mồ hôi xương máu của cô, cô không nỡ tiêu.

Lúc này đã nhá nhem tối, thị trấn nhỏ ở vùng biên giống như trước khi sắp mưa to, sắc trời u ám, không khí có vẻ hơi ngột ngạt, khó chịu.

Mặc dù trời đã bắt đầu tối, nhưng Mạc Thiện Ny đã nói với mẹ cô rằng tối nay sẽ về đến nhà, do vậy không dừng lại để qua đêm ở trong thị trấn nhỏ này. Ba người ăn bánh trà và bánh trứng ở một quán ăn nhỏ bên lề đường, Diệp Tử dẫn đường đến một một cái lều nhựa, nền xi măng cạnh nhà ga.

Trong lúc đợi tàu để về, Diệp Tử có vẻ hơi thấp thỏm lo lắng, cuối cùng không chịu được đành lên tiếng:

- Chị Mạc, em vẫn muốn về nhà, bữa tối cũng đã ăn của anh chị rồi, không thể lại nhận thêm vé tàu của anh chị nữa.

Vé tàu chỉ mất có 5 đồng, giá của một tờ ngân phiếu bình thường ở Trung Hải, đối với một cô gái chưa tròn 20 tuổi, khó có thể nhận ân tình to lớn này.

Mạc Thiện Ny giả vờ tức giận, nói:

- Có phải không thích đi về cùng anh chị không?

- Không…..không phải, chỉ là em cảm thấy hơi ngại.

Diệp Tử thấp giọng nói.

Mạc Thiện Ny liền giơ tay ra nhéo vào mặt Diệp Tử một cái:

- Nhìn thấy em, giống như chị nhìn thấy chị của năm đó. Mặc dù lúc đó chị chưa lớn bằng em, nhưng vẫn cảm thấy rất thân thiết, không nên cảm thấy băn khoăn ngại ngùng gì cả. Hãy coi chị như là chị của em đi, là chị thì nên chăm sóc em.

Diệp Tử bặm môi, nói không ra lời, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi đợi hơn một phút thì có một chiếc xe buýt nhỏ cũ rích chầm chậm tiến vào nhà ga. Ba người lên xe, Dương Thần nhận nhiệm vụ xách đồ, hành lý của hai người phụ nữ này đều một mình hắn xách.

Người trên xe rất ít, cả tài xế ngồi vào mới chỉ có 5 người. Một chiếc xe buýt có thể chứa khoảng hai mươi mấy người thì có tám người lên xe để đi đường vòng qua núi đến ấp Côn Sơn.

Bởi vì trên đường còn một vài điểm dừng, vì vậy chiếc xe thỉnh thoảng lại dừng lại. Nhưng cứ như vậy cũng đã qua hơn hai tiếng đồng hồ. Khi sắp đến ấp Côn Sơn, cũng có đến mười mấy người rồi.

Chiếc xe đi qua ngọn núi nhỏ cuối cùng, sắp vào đến ấp Côn Sơn.

Đúng lúc này, mây đen kéo đến, chớp xanh cả bầu trời, từng đợt sấm rền vang giống như muốn nổ tung cả đất trời.

Dường như trong nháy mắt, mưa to trút xuống, khiến cho cả ngọn núi đều ngập trong nước mưa.

Đoạn đường gập ghềnh khó đi, nhiều năm chưa tu sửa, trở nên lầy lội vô cùng, khiến cho tốc độ của xe cũng chậm đi nhiều.

Nhìn thấy mưa rơi ào ào không ngừng ở bên ngoài, Mạc Thiện Ny liền ôm lấy Diệp Tử. Cô gái lúc này đang có vẻ lo lắng. Dù sao cô đến được Côn Sơn ấp thì vẫn phải đi bộ qua hai ngọn núi nữa mới về đến nhà.

- Không sao, cùng lắm tối nay ở nhà chị. Trời tối như vậy, một cô gái đi đường trong đêm khuya, lại còn mưa nữa, quá là nguy hiểm.

Mạc Thiện Ny an ủi nói.

Diệp Tử vội lắc đầu:

- Chị Mạc à, không được đâu. Bao nhiêu năm như vậy, khó khăn lắm chị mới trở về nhà thăm thím, một người ngoài như em không thể quấy rầy hai người được, hơn nữa mẹ của em chắc cũng đang lo lắng.

- Nếu muộn như vậy mà em vẫn cố về, mẹ em mới lo lắng. Trời mưa như thế này, đường sẽ rất trơn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì sau này mẹ em sẽ phải làm sao chứ? Nghe lời chị, ở nhà chị đi.

Mạc Thiện Ny cương quyết nói.

Diệp Tử muốn từ chối, nhưng nhìn ra bên ngoài, trời càng lúc càng mưa to, đành nói:

- Nếu như trời tạnh mưa, em sẽ vẫn về nhà.

Ban ngày, trời nắng, nhiệt độ cao, buổi tối sau khi đón nhận một trận mưa rào xuống, không khí trở nên hầm hập, may mà trên đường xe cộ không có nhiều. Sau khi chiếc xe buýt gian nan lắm mới tới được ấp Côn Sơn thì dừng lại, cuối cùng cũng bình an vô sự.

Dương Thần xuống xe trước, mở chiếc ô mà Mạc Thiện Ny mang theo, đỡ hai người phụ nữ xuống. Bởi vì mặt đất rất lầy lội, dễ bị ngã, do vậy phải cẩn thận hơn bình thường.

Sau khi xuống xe, Mạc Thiện Ny mới phát hiện ra chỉ có một chiếc ô để che cho cả ba người, mưa thì vẫn rơi không ngừng, ba người không thể co người lại để vừa một chiếc ô, không cách nào khác nhìn về phía Dương Thần.

Dương Thần hiểu ý, cũng không ngại ướt át bẩn thỉu, nhét chiếc ô vào trong tay Mạc Thiện Ny:

- Cô và Diệp Nhi hãy cầm lấy ô, tôi xách hành lý, ưu tiên nữ, dù sao thân thể tôi cũng cường tráng, bị ngấm nước mưa cũng không sao.

- Nhưng…..

- Nhưng cái gì, để cho Tiểu Thiện Thiện của tôi bị ngấm nước mưa, tôi không nỡ lòng nào. Còn để cho Diệp Nhi bị ngấm nước mưa, cô còn không bóp chết tôi mới là chuyện lạ.

Dương Thần nói giỡn.

Mạc Thiện Ny đỏ bừng mặt, trong lòng vui sướng, cũng không nói thêm điều gì.

Diệp Tử nhìn sự thân mật giữa hai người, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ.

Ba người đi men theo một con đường hẹp quanh co, giẫm lên cỏ dại và đá, tiến vào trong ấp Côn Sơn, Dương Thần đi theo ở phía sau, cầm theo túi hành lý to. Con đường như vậy đối với một người bình thường sẽ rất khó đi, nhưng đối với Dương Thần, ngoài việc bị nước mưa làm cho khó chịu ra, thì việc đi trên đường này và đi trên một con đường bằng phẳng cũng chẳng khác nhau là mấy.

Dần dần, ngôi làng trong núi đã hiện ra, sương mù bao phủ chung quanh, nhà cao nhà thấp không bằng nhau, hiện rõ phong cách của người dân tộc. Đây là nơi mà nhiều dân tộc cùng sống chung với nhau, cho nên có rất nhiều màu sắc và rất đa dạng.

Mạc Thiện Ny đã mười mấy năm không trở về nhà, nhưng cô cũng không cần nghĩ xem nhà mình nằm ở vị trí nào. Cho dù trong làng đã có những thay đổi không nhỏ, bởi vì có người sẽ dẫn đường cho cô.

Ở đoạn cuối của con đường uốn khúc này, dưới mưa có một người cầm một chiếc ô đen, nghển cổ nhìn xem có bóng dáng của ai không, dần dần mới nhìn ra có ba người đang ở phía trước đi tới.

Bước chân của Mạc Thiện Ny dừng lại, giống như nham thạch bị hóa đá, sững người tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng ở trước mặt, mắt vội mở to ra.

Cái bóng dáng ở trước mặt đó dường như cũng nhìn thấy gì đó, từ xa hô lên một tiếng:

- Là Ny Tử phải không?

Giọng nói của người phụ nữ này không phải tiếng phổ thông, nhưng lại khiến cho Mạc Thiện Ny không kiềm chế được cảm xúc của mình, liền quăng ngay chiếc ô sang một bên, bất chấp bùn đất đá sỏi gập ghềnh ở trên đường, bất chấp trời còn đang mưa rất to, thậm chí còn quên luôn cả Diệp Tử nhỏ bé ở bên cạnh còn cần ô để che, cô liền chạy như bay về phía trước.

- Mẹ!!!!!!!!!

Niềm vui sướng của chim non quay về tổ đã nhuộm màu cho bức tranh trong đêm mưa thêm hấp dẫn.

Không ngờ trời mưa to như vậy, lại còn tối nữa, mẹ của Mạc Thiện Ny- Mã Quế Phương ra tận cổng làng đón. Xem ra không phải chỉ đợi có một lúc, thương xót cho tấm lòng người mẹ đợi con dưới mưa.

Khi Dương Thần và Diệp Tử cùng đi lên phía trước, Mạc Thiện Ny đã ôm chầm lấy mẹ Mã Quế Phương của mình, khóc không thành tiếng.

Mã Quế Phương không giống như Mạc Thiện Ny quăng ô đi, bà vẫn đưa tay ra mở ô cho Mạc Thiện Ny. Những nếp nhăn già nua trên mặt bà có thể thấy được sự xinh đẹp của bà khi còn trẻ, nước mắt chảy xuống, cũng không biết đâu là nước mắt, đâu là nước mưa nữa.

Mã Quế Phương mặc một bộ quần áo bằng vải dệt màu hồng được cắt xén tỉ mỉ, ôm đứa con gái đi đôi giày thể thao thời thượng. Hai sắc thái này vốn không thể hợp nhau, nhưng lúc này lại hiện lên thật hài hòa.

Dương Thần cầm chiếc ô bị Mạc Thiện Ny ném xuống đất, che cho mình và Diệp Tử. Thực ra hắn che hay không che cũng không khác nhau là mấy, toàn thân đều đã ướt sũng, không một chỗ nào khô.

Đợi hai mẹ con Thiện Ny ôm nhau thắm thiết xong thì đã qua mười mấy phút, hai người tách nhau ra, cùng lẳng lặng nhìn nhau, không nói gì, chỉ cười như đã hiểu ý nhau, hiển nhiên là hai người đều biết, có muốn nói gì cũng không thể nói ra được.

Mã Quế Phương lau nước mắt, nhìn Dương Thần và Diệp Tử cười ngượng ngùng:

- Nhìn hai mẹ con cô xem, đã quên mất là có hai cháu nữa. Cháu chính là con rể Dương, Ny Tử gọi điện cho cô có nói qua về cháu, cháu trông thật tuấn tú.

Tuấn tú? Hình như là lần đầu tiên có người khen mình đẹp trai, chẳng lẽ là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt? Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên.

Dương Thần không ngờ mẹ vợ lại thoải mái với con rể mình như vậy, nhưng hắn cũng là người mặt dày, cứ cười ha hả.

Nhưng lúc này Mạc Thiện Ny lại lườm hắn một cái.

Thấy Mã Quế Phương đang nhìn Diệp Tử với ánh mắt hoài nghi, Mạc Thiện Ny liền giải thích:

- Mẹ, đây là một em gái ở thôn Nam, cùng đường trở về với bọn con. Con thấy trời vừa tối, lại còn mưa nữa, nên muốn cô ấy tá túc ở nhà chúng ta một đêm. Cô ấy tên Diệp Tử, cứ gọi cô ấy là Diệp Nhi cũng được.

Mã Quế Phương hiểu ra, ngay lập tức nắm lấy tay Diệp Tử:

- Cô bé đừng ngại, cùng với thím trở về nào. Cơm tối đã chuẩn bị xong cả rồi.

- Cảm ơn thím.

Diệp Tử có chút ngượng ngùng, cười nói.

Mạc Thiện Ny nắm tay mẹ, bốn người cùng bước về nhà. So với lúc đầu, Mạc Thiện Ny đã vui vẻ lên nhiều, đó là niềm vui khi được gặp người thân. Điều này khiến cho Dương Thần có chút thèm muốn.

Nhưng Mã Quế Phương thỉnh thoảng lại quay đầu lại cười với Dương Thần một cái, hơn nữa càng nhìn càng thích. Điều này khiến cho Dương Thần bắt đầu run lên, còn chưa mua quà tặng mẹ vợ, chẳng lẽ bà đã phát hiện ra mình “trong sạch, hiền lành, tốt bụng, lương thiện”, so với những người đàn ông trong sạch khác còn trong sạch hơn nhiều, vì vậy mới nhiệt tình với mình như thế.
Bình Luận (0)
Comment