Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 298

Nghe được việc “kinh khủng” mà Tuệ Lâm đề nghị, Lâm Nhược Khê giơ thẳng tay ngăn lại:

- Được rồi, em rất ưu tú, chị có chút khâm phục em rồi.

Đây là lời nói thật, Lâm Nhược Khê trong lòng cảm thấy, chính mình năm hai mươi tuổi tốt nghiệp thạc sĩ, lại tiếp nhận công ty quốc tế giải trí Ngọc Lôi, đã là rất rất giỏi, núi còn có núi cao hơn, người cũng có người cao hơn, đừng thấy em họ Dương Thần ngại ngùng xấu hổ, thật muốn mang vinh dự đó để mọi người xem, có khi hù chết cả bao nhiêu người luôn.

- Vậy chị thấy, em nên làm việc gì thì được ạ?

Tuy rằng Tuệ Lâm không phải lần đầu tiên sống cuộc sống thế tục, nhưng thật sự muốn nói tìm việc, nhưng thật ra lần đầu tiên, huống chi không quen với dân Trung Hải, không có chủ kiến gì.

Ý nghĩ đơn giản trong đầu Tuệ Lâm, bà nội sẽ không oán giận Lâm Nhược Khê, không phải cô quan tâm, Lâm Nhược Khê theo huyết thống mà nói chính là chị của mình, đây cũng là lần đầu tiên gặp Lâm Nhược Khê, Tuệ Lâm liền biểu hiện lí do thân mật.

Tuệ Lâm cảm thấy, chỉ cần bản thân biểu hiện tốt, nghe lời. Kể cả Lâm Nhược Khê có biết mình là cháu gái của “kẻ thù” cũng sẽ nhận mình.

Lâm Nhược Khê thấy Tuệ Lâm thấy có chút ỷ lại, có chút không ngờ, dường như cô gái này không phải thân thích của Dương Thần, ngược lại là thân thích của mình.

- Chị thấy với những tài nghệ này, nếu để lãng phí thì thật đáng tiếc, nếu như em thích…

Lâm Nhược Khê nhìn về phía Dương Thần đang ăn uống:

- Em có thể đến công ty của người anh họ này, trước tiên học một chút kiến thức về âm nhạc và vũ đạo. Cân nhắc về sau làm ngôi sao ca nhạc, minh tinh màn ảnh. Nếu không thích biểu diễn ca hát, nhảy nhót. Cũng có thể đến tổng công ty của bọn chị, chị sắp xếp cho em cùng với một chị họ Mạc ở bộ Tài chính cùng làm việc, làm trợ lý của chị ấy, để chị ấy dạy em phải làm việc thế nào.

Tuệ Lâm còn thực sự suy nghĩ một chút, thật cẩn thận hỏi:

- Chị, em thích ca hát và đánh đàn, không thích nhảy nhót diễn trò, cũng có thể làm ngôi sao ca nhạc được sao?

- Có thể, tuy nhiên âm nhạc thịnh hành khác với âm nhạc cổ điển, em còn phải theo giáo viên học tập theo hệ thống.

Lâm Nhược Khê nói.

Tuệ Lâm lại nghĩ đến cái gì, hỏi:

- Vậy có phải là giống mấy cô gái trong ti vi, chỉ mặc chút đồ, đứng trên sân khấu hát?

Lâm Nhược Khê khó để lộ ra một chút ý cười, hình như sự thuần khiết cuốn hút cô, cũng khiến tâm tình cô thả lỏng rất nhiều:

- Không nhất định, phong cách của mỗi người là khác nhau. Nếu em không thích trang phục gợi cảm, có thể dùng sự thuần túy của em chinh phục người khác. Rất nhiều ca sĩ ngoại trừ ca hát, cái gì cũng không làm nhưng mọi người vẫn rất thích các cô ấy.

- Vậy em sẽ vào công ty của Anh họ…Dương ạ.

Tuệ Lâm thích thú nói.

- Trước đây lúc em ở cùng bà nội. Bà nội chỉ cho em hát mấy bài cổ. Thật ra em rất thích mấy bài thịnh hành. Mãi mà chẳng có cơ hội học hành hẳn hoi.

Lâm Nhược Khê cười nói:

- Em có thể dùng thời gian một năm để học trước, em còn trẻ, nếu cảm thấy không thích hợp đến lúc đó làm hậu trường hoặc làm việc khác đều được.

- Sẽ không đâu, chỉ cần em muốn làm, em khẳng định sẽ làm rất tốt, những giấy chứng nhận này, đều là do chính em cố gắng mà có được!

Tuệ Lâm có vẻ rất tự tin.

Lâm Nhược Khê gật gật đầu, nhìn Tuệ Lâm ánh mắt ngạc nhiên hơn vài tia đặc biệt yêu quý.

Dương Thần vốn dĩ muốn hỏi cẩn thận một chút Tuệ Lâm có thật hay không hiểu về hàm nghĩa của “ca sĩ”. Dù sao trước kia đã có biết bao ngọn núi trụ vững, nhìn thấy bộ dạng cười nói của Lâm nhược Khê và Tuệ Lâm, trong lòng đầy ấm áp, cảm giác này như hết thảy đều không sao cả. chỉ cần các cô cảm thấy vui vẻ là tốt rồi.

Máu mủ tình thâm, tuy rằng Tuệ Lâm không dám nói ra thân phận của mình, Lâm Nhược Khê cũng không biết Tuệ Lâm chính là em ruột mình, đơn giản là một lần giao lưu, dường như làm hai cô gái đều cảm nhận được có liên kết gì đó, dễ dàng vô cùng thân thiết lên.

Cơm nước xong, Tuệ Lâm rất nhu thuận đi the vú Vương vào bếp rửa bát đũa. Việc này làm cho Tuệ Lâm trong mắt Lâm Nhược khê. Cô gái lần đầu tiên gặp đã cảm thấy yêu mến.

Đột nhiên nhớ đến ngày nào đó mình cùng Dương Thần còn thương lượng về việc em họ bà con xa đến sống, còn đáp ứng một sự việc khác, Lâm Nhược Khê nghiêm mặt nhắc nhở Dương Thần:

- Hiện tại em để Tuệ Lâm ở đây, anh không được quên chuyện anh đáp ứng em đón Trinh Tú ở cô nhi viện.

Dương Thần đang ngậm tăm xem ti vi, nghe xong gật gật đầu:

- Biết rồi, nhưng chọn một ngày thích hợp đi! Sau vài ngay nữa thì nói.

Lâm Nhược Khê lạnh giọng nói:

- Anh không quên là tốt rồi, nếu không muốn cứ việc nói thẳng, em mang Trinh Tú trở về đỡ phải lãng phí thời gian.

- Đừng không tin anh như vậy, lời anh đã nói ra khẳng định sẽ thực hiện.

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê đột nhiên trong lòng đau xót…

Nói được thì làm được sao? Như vậy cũng là nói, nửa năm sau là xác định chắc rồi?

Đột nhiên càng thêm phần ghét Dương Thần, Lâm Nhược Khê trừng mắt hung tợn nhìn hắn, chạy phăng phăng lên tầng, dùng sức đóng cửa lại.

Dương Thần ngây mắt nhìn cảnh tượng này, không rõ mình lại chọc giận nữ nhân như thế nào.

Từ sau khi trở thành giám đốc của Ngọc Lôi, Dương Thần cũng khó làm được việc mỗi ngày tuyệt đối có thời gian mang điểm tâm đến ban Quan hệ xã hội. Cho nên thương lượng với các đồng nghiệp nữ hạ trọng trách xuống, trở thành ngẫu nhiên mang một hai lần.

Mà ngày đầu tiên Tuệ Lâm vào công ty, Dương Thần đương nhiên được mang theo cô đi cùng, cho nên ở nhà Tuệ Lâm và Lâm Nhược Khê ăn xong điểm tâm. Liền do Dương Thần đưa Tuệ Lâm đến công ty.

Trước khi xuất phát Lâm Nhược Khê nói với Tuệ Lâm:

- Hôm nay để người này đưa em đi, về sau thì đi cùng xe với chị, dù sao cũng ngay đường đối diện, rất gần.

Tuệ Lâm cũng không hỏi nhiều mà đáp ứng luôn. Tuy rằng không rõ vì sao Lâm Nhược Khê yêu cầu như vậy, nhưng có thể được cùng một chỗ với Lâm Nhược Khê, Tuệ Lâm xem ra rất vui vẻ. Từ nhỏ, người thân bên cạnh chỉ có Vân Miểu sư thái, hơn nữa, phần lớn thời gian không thể kêu bà nội, chỉ có thể kêu sư phụ, đột nhiên có thể cùng người chị cùng một thế hệ cùng sống và làm việc. Suy nghĩ đơn giản này làm Tuệ Lâm thấy vô cùng hạnh phúc.

Trên đường lái xe đến công ty, Tuệ Lâm vài phần co quắp ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Dương Thần một cái, bên cạnh con người này tướng mạo bình thường, nhưng trên thực tế lại là người đàn ông kinh khủng, Tuệ Lâm có vài phần thích, lại có chút sợ hãi.

Dương Thần thấy Tuệ Lâm muốn nói lại thôi, cười quái nói:

- Cô lại nhìn tôi như thế, tôi sẽ hiểu lầm là cô thầm thương mến tôi đấy.

Tuệ Lâm khuôn mặt đỏ bừng, lập tức lắc đầu giống như cái trống lắc:

- Không phải, không phải, chỉ là em có điều thắc mắc.

- Vấn đề gì? Nói thẳng ra, lòng dạ đàn bà như kim đáy bể, cô muốn tôi tìm kim nơi đáy bể rộng kia, không phải muốn làm khó tôi sao.

Dương Thần bĩu môi nói.

Tuệ Lâm do dự một lát mới hỏi:

- Vì sao chị hình như… rất ghét anh Dương..

Suy nghĩ thật lâu, Tuệ Lâm mới cảm thấy gọi “anh” Dương Thần rất thích hợp, gọi “anh rể” Tuệ Lâm có dự cảm sẽ làm cho Lâm Nhược Khê không vui.

Dương Thần cười khổ nói:

- Vấn đề này rất phức tạp, tôi cũng không biết vì sao chị cô chỉ toàn là không vừa mắt. Nếu nói nguyên nhân, hình như là tôi nói với cô ấy nửa năm sau sẽ ly hôn, mà bắt đầu hết sức lạnh lùng. Ồ đúng rồi, bên ngoài tôi có phụ nữ, bị cô ấy bắt gặp.

Tuệ Lâm như thể là nghe được cái gì nổ tung:

- Ly hôn, vì sao… Vì sao anh Dương Thần lại ly hôn với chị.

Đột nhiên, Tuệ Lâm nghĩ đến lúc trước Vân Miểu sư thái nói chuyện muốn cho cô đên làm vợ Dương Thần, chẳng lẽ Dương Thần muốn ly hôn để tái hôn cùng mình?

Vừa nghĩ đến vậy, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn giống như bị nhiễm son. Đôi mắt long lanh nước tràn đầy phức tạp và khẩn trương.

Dương Thần nói đến hai chữ “ly hôn”, tâm tình cũng khó mà kìm nén nặng trĩu, cũng không chú ý đến sự khác thường của Tuệ Lâm, thản nhiên nói:

- Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện không phải thích và không thích có thể làm thành. Hai chữ duyên phận rất mờ ảo, nhưng rất trọng yếu, tôi nghĩ rằng tôi với cô ấy không có duyên phận. Tôi cũng xác định không phải người đàn ông tốt, lúc chị cô muốn lấy tôi làm chồng, tôi cũng nói như thế này. Nói thật, đến tận bây giờ tôi vẫn không biết cô ấy đối với tôi có tình cảm hay chỉ là trách nhiệm. Tóm lại, chia tay đối với hai người mà nói đều là lựa chọn không tồi… Không liên lụy đến cô ấy, mà cũng phải phóng cho mình…

Tuệ Lâm nghe xong, có một tia nhỏ mất mát, cái hiểu, cái không hiểu “ồ” lên một tiếng.

- Đúng rồi.

Dương Thần tò mò hỏi:

- Vì sao cô lại muốn làm việc ở Trung Hải?

Tuệ Lâm ngượng ngùng nhẹ giọng nói:

- Bà nội nói, Bà chưa nói có thể trở về nơi trước kia. Em nhất định phải ở đây chờ, hơn nữa phí sinh hoạt cũng không cấp, cho nên, em đành phải tự thân vận động.

Đến giải trí Ngọc Lôi, Tuệ Lâm đi cùng khiến bao ánh mắt đổ dồn vào Dương Thần. Tuy Tuệ Lâm không xinh đẹp như Lâm Nhược Khê, nhưng lại nhu mì hiền thục, nhìn rất dịu dàng.

Dương Thần dẫn thẳng Tuệ Lâm đến gặp Triệu Đằng. Triệu Đằng vừa nhìn thấy Tuệ Lâm bèn hỏi:

- Giám đốc Dương, vị này là bạn gái của giám đốc sao?
Bình Luận (0)
Comment