Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 321

Kiến trúc cổ điển của thời đại giang hồ xen lẫn vào nhau rất tinh tế, Dương Thần tìm bóng dáng kia, sau khi xuyên qua hai ngõ nhỏ, trước mặt là tường bao quanh vườn cây.

Vì đang là mùa đông, đa số cây cỏ đã héo rũ, những chiếc lá vàng rơi trên mặt phiến đá và mái ngói đã trải qua bao năm tháng tang thương, trên bức tường loang lổ lộ ra một số nhánh cây.

Qua nhiều năm tháng, những cây Tùng La Hán Tứ Quý được trồng rất nhiều trong sân, chăm sóc chu đáo làm cho chúng ngay gần đến mùa đông cũng xanh tốt.

Sân trước tảng đá trên đường nhỏ cũng có khách du lịch khác, không biết nơi này không phải là nơi du lịch, hoặc là không ai nói cho biết.

Làm cảm xúc trong lòng Dương Thần cuộn trào chính là lần này hắn không để vuột mất bóng dáng ấy.

Thấy được bóng dáng mặc váy màu xanh lam, đẩy cửa gỗ đầu tiên của sân, im lặng tiến vào.

Dương Thần tiến đến cửa, trên mặt cửa gỗ không biết đã trải qua bao nhiêu năm lịch sử đã có rỉ sét loang lổ, nhưng vật liệu gỗ có mầu đậm và cảm xúc, làm cho người ta cảm nhận được một tòa nhà quý tộc cổ trang nghiêm.

Lúc hiểu được bản thân muốn gặp con người kia, có thể ở ngay trong này, khoảng cách gần trong gang tấc, Dương Thần đột nhiên do dự.

Bước chân dừng ở cửa, hai tay Dương Thần hung hăng rất nhanh đánh thành quyền, hít sâu một hơi mới chậm rãi đẩy cửa ra.

Đập vào mắt, trong sân là một hòn núi giả và nước đang róc rách chảy, nước chảy cho thấy bốn mùa không đóng băng, chảy nhỏ giọt vào một ao nhỏ. Xung quanh ao là những cây rậm rạp nhưng được tu bổ thường xuyên, bao quanh bốn phía một tòa nhà cổ.

Thiết kế xinh đẹp mà không mất đi khí thế, giữa vẻ đẹp và tĩnh mịch có thể cảm nhận được uy nghi của một phủ tướng quân xưa.

Nhưng tất cả trong mắt Dương Thần cũng không có gì hấp dẫn, bởi vì ánh mắt Dương Thần từ khi bắt đầu vào cửa, cũng tập trung vào khuôn mặt đang từ cửa tòa nhà bước ra.

Váy tung bay lên, một đôi chân trần trắng như tuyết như ẩn như hiện, thướt tha như một gốc cây hàn mai, một mái tóc đen trong gió lạnh ôm lấy khuôn mặt, vẫn giống như trước đây trong trẻo nhưng lạnh lùng im lặng.

Trong mắt cô vẫn như vậy không một tia gợn sóng.

Khuôn mặt đã lâu không thấy, dáng người đã lâu không thấy, hơi thở đã lâu không thấy, Dương Thần trong lúc nhất thời si ngốc đứng ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Sau đó, nhiều hình ảnh phức tạp, nhưng ngọn sóng mãnh liệt cuộn trào không dứt, trong nháy mắt đưa Dương Thần quay lại với quá khứ....

.....

Trong băng tuyết ngập trời, những cây tùng bách hàng năm chôn trong đống tuyết lớn bao trùm bốn phương tám hướng, trong không trung âm u những lông ngỗng bay bay.

Thiếu niên trang phục gọn ghẽ có một cánh tay băng bó đang không ngừng chảy máu đỏ tươi, ngã dựa vào một gốc cây đại thụ, bước chân trước trên tuyết đã bị máu nhiễm đỏ.

Môi thiếu niên trắng bệch, sắc mặt xanh mét, chỉ có khí thế âm độc sắc bén trong mắt không mất đi, nhưng mất qua nhiều máu và nhiệt độ không khí ngày càng lạnh, hơn nữa chiến đấu ròng rã ba ngày mệt mỏi, cuối cùng khó có thể gắng gượng được nữa.

Tuyết mênh mông bát ngát, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng sói tru.

Lúc này hơn mười người mặc áo choàng màu tuyết cầm trong tay súng hạng nặng của quân đội ngồi trên hai chiếc xe thiết giáp, dừng trên sườn núi cách đó không xa.

Thiếu niên hiểu, đây là đám người trong số kẻ thù đuổi giết mình, bộ đội đặc chủng huấn luyện bí mật trong tuyết Bắc Âu, hàng năm ở núi Tuyết Lâm chiến đấu với bọn họ, am hiểu về chiến đấu trên tuyết hơn bất kì ai.

Một tên từ “tuyết hồ” nhảy xuống khỏi xe thiết giáp, lên đạn,phương thức chạy vô cùng nhanh nhẹn lại vô cùng phức tạp, trong rừng cây bắt đầu tản ra lục soát.

Thiếu niên thở ra một hơi như sương trắng, màu đỏ tươi trong mắt lại xuất hiện mạnh mẽ.

Đây đã là lượt kẻ thù thứ mười lăm mà hắn gặp, mười bốn lượt kẻ thù trước, toàn bộ bị hắn một mình chém giết tiêu diệt, cuối cùng hắn cũng bị thương không nhẹ.

Đạn của đối phương được xử lý đặc thù, miệng vết thương khó có thể nhanh khép lại, thậm chí liên kết lại cũng cực kỳ khó khăn, máu không ngừng chảy ra, cũng có nghĩa thể lực không ngừng giảm xuống, dần mất đi sự sống...

Nhưng hắn chưa muốn chết!

Trong ống tay áo thiếu niên có một lưỡi dao dài trượt xuống lòng bàn tay, trong tay hắn chỉ còn vũ khí này!

Đúng lúc này, một quân sĩ tuyết hồ cách đó không xa,đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn!

Trên cổ quân sĩ kia bị một vũ khí sắc bén tạo ra một vết rách, máu bắn tung tóe, ngã rầm xuống trong tuyết!

Phía sau hắn, xuất hiện một thiếu nữ duyên dáng, toàn thân thiếu nữ mặc một bộ quần áo rằn ri màu tuyết, chỉ có một mái tóc đen dài, trong tuyết có vẻ thật chói mắt!

Không đợi một quân sĩ khác tiến lên tấn công thiếu nữ, thiếu nữ đã dùng cây cối xanh tốt xung quanh, như tia chớp liên tục vây quanh.

Khi xuất hiện, con dao ngắn trên tay có thể rạch ra vết máu trên cổ họng binh sĩ tuyết hồ, giống như điệu múa chết chóc, giống như mê người lại trí mạng!

Sau khi cả một tiểu đội bị tiêu diệt, thiếu nữ bước đến trước mặt thiếu niên, không nói lời nào, cũng không chăm sóc thiếu niên, mà nắm lấy tay thiếu niên xoay người, cõng lên lưng.

- Không phải đi rồi sao, tại sao còn trở về....

Trên cánh tay thiếu niên vẫn chảy máu, đặt trước ngực thiếu nữ dần dần ẩm ướt.

Thiếu nữ phi nhanh chạy trốn, nhưng cũng không thở hổn hển, không hề có tình cảm lạnh giọng trả lời:

- Quay lại cứu anh!

- Lần này tôi phụ trách cản phía sau, nhiệm vụ là như vậy, cô không cần cứu tôi.

- Anh trong rừng mưa đã cứu tôi, tôi nợ anh.

Thiếu nữ nói.

Khóe miệng thiếu niên hơi giương lên:

- Cô để tôi xả nỗi khó chịu, tôi cho cô mạng sống, đó là giao dịch.

- Đúng vậy, đó là giao dịch công bằng, nhưng tôi còn nợ anh một điều gì đó....

- Cái gì?

- Là anh cho tôi biết, tôi còn có thể tin tưởng người khác, ít nhất có thể tin anh....

Thanh âm thiếu nữ rất yếu ớt, hoàn toàn lạnh như băng, trong cánh đồng tuyết, giống như bay lơ lửng trong làn gió.

....

Giữa đêm mùa hạ.

Trên đường nhỏ tắc nghẽn giao thông, cảnh huyên náo xa hoa trụy lạc khiến từng người đi đường có vẻ nóng nảy.

Trên tầng năm tầng thượng của một tòa nhà nhỏ, khóe miệng thiếu niên ngậm điếu thuốc lá rẻ tiền, ánh mắt sương mù nhìn đường phố mù mịt khói xe, nơi đó, có người đánh nhau, có người quản lý đô thị đuổi người bán hàng rong, có người đâm xe cãi nhau, muôn hình muôn vẻ như một thế giới khác.

Thiếu niên vừa mới học hút thuốc không lâu, nhưng rất nhanh liền thích loại cảm giác này, luồng hơi nóng bỏng dũng mãnh tiến vào phổi, khiến hắn trong thời gian ngắn đại não tỉnh táo hơn, cảm giác được bản thân tồn tại.

Đột nhiên một bóng dáng quỷ mị bay xuống tầng thượng, chậm rãi đi tới chỗ thiếu niên.

Thiếu niên quay người lại, nhìn cô gái một thân váy màu xanh lam, tóc đen buông dài bay bay,một kiều nhan đã thành thục không ít cũng giống như một con rối gỗ không hề tức giận.

- Gặp mẹ cô rồi sao?

Thiếu niên cười hỏi.

- Gặp rồi.

Thiếu nữ thản nhiên đáp.

- À, trăm nghìn cay đắng tìm lâu như vậy, cuối cùng bị cô tìm được rồi.

Thiếu niên có chút tò mò hỏi:

- Có nói cho cô tên thật không? Sẽ không phải tên thật của cô cũng là Thập Thất chứ?

Trong con ngươi xanh của Thập Thất không có bất kỳ cảm xúc dao động, nhìn không trung mờ tối nói:

- Tôi không có tên, hơn nữa, tôi giết bà ta rồi.

- Ai?

- Người phụ nữ sinh ra tôi.

Thập Thất nói.

Thiếu niên ho khan vài tiếng, hắn bị sặc vì lời nói này, có chút buồn bực hỏi:

- Cô thật vất vả tìm được mẹ mình, sao cô lại giết bà ấy?

Thập Thất lẳng lặng trả lời:

- Bà ta là một kỹ nữ, lúc tôi tìm thấy bà ta, bà ta đang làm việc. Tôi hỏi bà ta cha tôi là ai, bà ta nói mỗi ngày bà tiếp nhiều khách như vậy, không nhớ rõ. Bà ta nói, bởi vì trước kia có người thích trả tiền chơi phụ nữ có thai, nên mới để tôi lại. Tuy nhiên vì bà ta không có tiền tiêu, cho nên không cần tôi, thẳng thừng đem tôi ném ở ven đường, cho nên cũng không đặt tên.

Bà ta hỏi tôi có tiền hay không, tôi nói không có, bà ta nói tôi có muốn cùng bà ta làm loại công việc này, bà ta già rồi, muốn tôi kiếm tiền nuôi bà ta...

Thiếu niên phủi tàn thuốc, trầm mặc một lát:

- Cô không cảm thấy mình nóng nảy quá sao?

- Bà ta sống như vậy, thà chết đi cũng được, ít nhất không phải lo tiền, không phải lo già đi, so với sống còn hạnh phúc hơn.... Anh biết, tôi giết người, sẽ không có đau đớn.

Thập Thất nói xong, xoay người lấy điếu thuốc hút đã tàn một nửa trên tay thiếu niên, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo:

- Tôi nói cho anh, Thập Tam, đừng ở trước mặt tôi hút thứ này, tôi ghét nhìn thấy cái dạng này của anh!

Nói xong, thiếu nữ xoay người rời đi, chỉ có trong nháy mắt khi xoay người, một ánh sáng trong suốt rơi xuống.

Nhìn bóng dáng như quỷ mị tiêu tan trong bầu trời đêm, Thập Tam ai oán... Cười cười, lại từ trong túi quần lấy ra điếu thuốc, châm lên.

- Cô bé ngốc, cô sẽ chán ghét, so với không có cảm tình thì tốt hơn....
Bình Luận (0)
Comment