Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 456

Thái Vân Thành ở đầu dây bên kia dường như không tỏ ra ngạc nhiên chút nào,

cười hả hả, nói:

- Điều này chẳng có gì đáng chúc mừng cả, không phải là người đứng ở vị trí này

thì mãi mãi không thể biết được đây là 1 công việc như thế nào. Theo bác, công việc mất

nhiều công sức để nịnh hót nhất trên thế giới này, chính là làm tướng quân Viêm Hoàng

Thiết Lữ.

- Tôi không ở vị trí đó nên không muốn lo nhiều, ông có nói thì tôi cũng chỉ biết

nghe chơi thôi. Nói đi, người mà các ông yêu cầu huấn luyện, địa điểm, thời gian.

Dương Thần nói thẳng.

- Bây giờ là giờ ăn trưa, chúng ta cũng không cần phải gấp gáp gặp mặt, cứ đợi

đến 2 giờ trưa đi, gặp ở cái nơi bị cậu phá tung lên thành 1 đống đổ nát đó nha.

Thái Vân Thành nói.

Dương Thần do dự 1 hồi, nói:

- Không lẽ chính là căn cứ mẫu hạm không có mẫu hạm đó sao?

- Không sai, chỗ đó đã được xây dựng đơn giản, trở thành căn cứ địa huấn luyện

đặc biệt.

Lúc chiến đấu với Ares, cũng là lúc giải ấn, đã làm cho căn cư địa bí mật trong

lòng núi rắn chắc nứt ra 1 cái lỗ lớn, đổ sụp xuống thành 1 đống hoang tàn, không ngờ,

Viêm Hoàng Thiết Lữ lại dựa vào đó xây dựng thành 1 mục đích khác.

Tuy nhiên khu vực đó nằm ở vịnh, khí hậu thay đổi nhiều, sóng lớn hay đánh vào

bờ, lại bí mật và hoang vu, đích thực rất thích hợp làm nơi huấn luyện đặc biệt.

Sau khi nói chuyện xong với Thái Vân Thành, Dương Thần trở về bàn ăn, mỉm

cười với Lâm Nhược Khê và An Tâm đang im lặng:

- Bàn chút công chuyện, sao bọn em không nhân lúc anh không ở đây nói chuyện

vậy, để vun lấp tình cảm đó chứ.

- Có cần phải như vậy không?

Lâm Nhược Khê liếc hắn 1 cái.

An Tâm trề môi, nhấp 1 ngụm nước chanh, giờ đây cổ đã khiếp sợ Lâm Nhược

Khê, ngoài áp lực là kẻ thứ ba ra, giờ lại thêm 1 chuyện Lâm Nhược Khê cứ lôi cổ đi chơi

ném búp bê. An Tâm vốn là con người tinh nghịch quậy phá, bản tính lại hiếu động, vậy

mà cũng không chịu nổi sự cuồng nhiệt đối với trò chơi thi thố của Lâm Nhược Khê.

An Tâm cảm thấy, nếu không phải Dương Thần đến để ngăn cản, thì Lâm Nhược

Khê sẽ lôi cổ chơi ném con rối cả ngày mất.

Hơn nữa, càng làm cho An Tâm tủi thân hơn, chính là cổ vẫn chưa dám trở mặt

với Lâm Nhược Khê, dường như khí thế của người phụ nữ này đã áp đảo mọi thứ của mình,

điều này khiến An Tâm cảm thấy khó xử.

Dương Thần cũng bị làm cho đơ người 1 hồi, ngại ngùng mỉm cười nói:

- Em xem em kìa, người nhà cùng ăn cơm thì phải thong thả 1 chút, đừng có nói

mấy lời làm người khác sợ như vậy.

- Em có sao nói vậy.

Lâm Nhược Khê nói.

Thấy Dương Thần như muốn nói gì đó nữa, An Tâm vội vàng đưa chân ở dưới bàn

đá Dương Thần, ánh mắt ra hiệu Dương Thần đừng nói nữa.

Dương Thần không ngờ An Tâm lại sợ Lâm Nhược Khê đến như vậy, đồng thời

nhún vai, nói sang đề tài khác:

- Một hồi Lâm Nhược Khê đưa An Tâm về nha, chiều nay, anh có chút việc phải

làm.

Động tác nhỏ của An Tâm với Dương Thần, Lâm Nhược Khê đã thấy hết, cũng

không biết tại sao, trong lòng hơi xót xa, dường như… mình là người vợ, còn không thân

mật hơn người tình bé nhỏ của hắn… trước giờ bản thân chưa từng làm bất cứ động tác

nhỏ nào đối với hắn.

Nhìn thấy điệu bộ hiểu ý nhau không gì sánh được của Dương Thần và An Tâm,

Lâm Nhược Khê mới ăn được 1 nửa phần bò bít tết thì không còn tâm trạng gì để ăn nữa.

- Em ăn no chưa vậy?

Lâm Nhược Khê bỗng hỏi An Tâm, ánh mắt lạnh như nước mùa thu.

An Tâm “ừ” 1 cái, vừa há miệng được 1 nửa, đang định đưa miếng thịt bò chín 5

phần vào miệng, nghe thấy Lâm Nhược Khê hỏi như vậy, nhìn thấy ánh mắt thấu xương

của Lâm Nhược Khê, kìm không được tay run run làm rơi miếng thịt bò xuống.

- Em… em ăn no rồi.

An Tâm liền định thần lại chuyện gì đang xảy ra, để dao và nĩa xuống rồi nói.

Dương Thần nhíu mày.

- Sao bỗng nhiên đùng 1 cái thì ăn no rồi, món này không ngon hả?

An Tâm giả vờ mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

- Em vốn vĩ ăn ít lắm, hơn nữa gần đây luôn phải lên tivi, nên cần phải giữ cho cơ

thể gọn gàng mới được.

Lâm Nhược Khê đứng dậy, cầm chiếc bóp GUCCI màu trắng.

- Không còn chuyện gì nữa thì đi thôi, chiều nay chị có cuộc họp.

- Ừ…

An Tâm liền đứng dậy, vẫy tay chào Dương Thần, rồi đi theo Lâm Nhược Khê bước

ra khỏi nhà hàng.

Dương Thần ngồi ở chỗ đó lẻ loi một mình, mỉm cười lắc đầu, hắn đâu phải không

biết Lâm Nhược Khê đang nghĩ gì, chỉ là ở lập trường của mình mà nói, thuận theo tự

nhiên giả vờ hồ đồ có lẽ sẽ tốt hơn.

Ít nhất thì An Tâm và Lâm Nhược Khê cùng nhau làm việc, sớm muộn gì cũng sẽ

quen, sau đó sẽ nảy sinh tình cảm khác.

Nhìn món bò bít tết ăn dư của 2 người phụ nữ, Dương Thần dồn qua hết dĩa của

mình, há miệng thật to ăn tiếp…

2 giờ chiều, Dương Thần lái chiếc xe BMW của mình, chậm rãi và đúng giờ đi đến

địa điểm đã hẹn với Thái Vân Thành, đúng là gần lối vào của căn cứ mẫu hạm lúc trước.

Trải qua sửa chữa, bên ngoài nơi này trở thành 1 doanh trại để cho binh sĩ đóng

quân, người thường sẽ không cảm thấy bên trong đó có gì đặc biệt.

Lúc Dương Thần đến cánh cửa lớn ở ngoài doanh trại, 1 chiếc xe Jeep Grand

Cherokee màu đen cũng chạy đến, bước từ trên xe xuống, là Molins và 1 thành viên nữ tên

là Eydlin của tiểu đội Hải Ưng.

- Minh Vương, chúng tôi thực sự phải làm loại công việc không có chút gì khiêu

chiến này sao?

Molins rầu rĩ gã đầu, mỉm cười với Dương Thần nói:

- Tôi cảm thấy nhìn chằm chằm vào thiết bị quan sát còn có ý nghĩa hơn là huấn

luyện cho đám người kém cỏi này.

Dương Thần đưa tay đánh 1 cái vào trán của gã da trắng.

- Cậu chưa gặp người ta thì đã nói người ta kém cỏi rồi.

- Ha ha.

Hôm nay, Eydlin cao to mặc 1 chiếc áo da màu đen có hình ngọn lửa, nghiễm

nhiên đây là trang phục đầy mê hoặc của đặc công.

- Đội trưởng Molins chỉ là không nỡ rời xa mấy cô bạn gái Hoa Hạ ở trong quán

rượu.

Molins xấu hổ ho 1 cái.

- Thực ra đó chỉ là 1 phần rất nhỏ của nguyên nhân, chủ yếu là tôi đã từng thấy

sức chiến đấu của Long Tổ, kể cả thành viên chính quy của Long Tổ cũng kém hơn chúng

tôi 1 chút, tôi thực sự không có hứng thú dạy lính dự bị của Long Tổ lắm.

- Nếu mà họ cùng đẳng cấp với các cậu, thì đây là giao lưu, chứ không phải huấn

luyện.

Dương Thần lắc đầu nói:

- Sở dĩ cậu không có hứng thú với công việc này, chính là vì đội viên của Hải Ưng

đều là siêu tinh nhuệ được tìm kiếm và chọn ra trên khắp thế giới, khi các cậu gia nhập

vào Hải Ưng thì thực lực đã được công nhận, vì vậy mà dĩ nhiên cậu không có hứng thú với

những kẻ yếu. Nhưng cậu phải biết, không phải ai cũng có cơ hội đánh nhau với bọ cạp

độc ở sa mạc Trung Đông, không phải ai cũng có cơ hội chiến đấu ác liệt với bày sói ở

cánh đồng tuyết Bắc Âu.

Molins gật đầu, hiển nhiên cũng chấp nhận cách nói như vậy.

- Hơn nữa, các cậu không huấn luyện bọn họ, không lẽ thực sự muốn tôi đích thân

hàng ngày đến đây để quản bọn họ sao?

Dương Thần trừng mắt nhìn Molins.

Molins liền cúi đầu xuống.

- Dĩ nhiên không thể để Minh Vương đích thân ra mặt, tôi rất là vinh hạnh đươc

cống hiến sức lực.

Cũng vào lúc này, 1 chiếc xe việc dã chống đạn màu xanh lá mực chạy ra từ phía

xa của Dương Thần, Thái Vân Thành cùng với tiểu đội Long Tổ số 1 bước xuống xe.

Hải Khiếu vẫn như hồi trước đeo cặp mắt kiếng kim tuyến, mặc bộ đồ tây như dân

văn phòng, áo sơmi trắng có thắt cà vạt, điệu bộ như 1 người có học thức, hoàn toàn nhìn

không giống tổ trưởng của tiểu đội Long Tổ số 1.

Thái Vân Thành trong trang phục như Lâm Chí Quốc hồi trước, vì cơ thể cao to

hơn Lâm Chí Quốc 1 chút, lại còn trẻ hơn nhiều, cho nên điệu bộ uy nghi rạng rỡ, thực sự

có chút phong độ.

- Ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh, 2 người này chính là thành viên tiểu đội Hải

Ưng mà Dương Thần nhắc tới.

Thái Vân Thành bước về phía trước, đơn giản bắt tay với Dương Thần, rồi chủ

động bắt tay với Molins và Eydlin.

Hải Khiếu đi theo ở phía sau, mỉm cười gật đầu chào hỏi Dương Thần, dù sao thì

Dương Thần cũng đã từng cứu tiểu đội Long Tổ số 1, 2 người xem như là đã quen biết từ

lâu, cũng lâu rồi không gặp mặt.

Molins và Eydlin đúng là có trách nhiệm, thân mật dùng tiếng Trung chào hỏi Thái

Vân Thành, đồng thời tự giới thiệu.

- Không ngại khi tôi để thành viên của Hải Ưng đến để huấn luyện lính dự bị chứ?

Dương Thần mỉm cười nói.

- Đương nhiên là không ngại.

Thái Vân Thành nói:

- Hải Ưng là 1 trong 2 đoàn lính đánh thuê hùng mạnh nhất thế giới, bất cứ 1

thành viên nào cũng có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, tương đương về thực lực cá

nhân, đám tân binh này khiếm khuyết quan trọng nhất chính là kinh nghiệm, tôi rất vui khi

cậu đã rộng rãi để cho Hải Ưng đến giúp đỡ. Huống chi, thực lực của cậu không thích hợp

là huấn luyện viên của bọn họ, vì thực lực của cậu và bọn họ chêch nhau quá nhiều, sẽ

khiến cho bọn họ cảm thấy ám ảnh trong lòng.

Lời nói này làm cho Molins và Eydlin cảm thấy toàn thân nhẹ như muốn bay lên,

bắt đầu hơi thích công việc này.

Dương Thần cũng cảm thấy gã này đúng là khéo ăn nói, thầm nghĩ gã Thái Vân

Thành này thực sự khác xa Lâm Chí Quốc, nếu nói gã giống 1 tướng quân, thì gã lại càng

giống 1 nhà ngoại giao, đồng thời về mặt khí phách, dường như cũng lớn hơn rất nhiều.

Kế tiếp, Hải Khiếu ở phía trước dẫn đường, còn Dương Thần dẫn đầu Molins và

Eydlin vừa bàn bạc chi tiết của lần nhiệm vụ này, vừa tiến vào căn cứ.

Nguyên là căn cứ mẫu hạm bị thần uy của chủ thần Dương Thần và Ares phá hủy

thành 1 đống tro tàn, cho nên công việc dọn dẹp cũng đơn giản rất nhiều, chỉ cần dọn

sạch đám rác rưởi đó, rồi đem 1 số quăng xuống biển, thế là có 1 địa hình bằng phẳng

rộng lớn.

Ở bờ biển, xây đắp không ít các bức tường bùn đất hình mê cung, theo nguyên lý

của khoa học, làm cho sức đánh của hải triều suy yếu thành 1 mức độ khác, xem ra chính

là dùng để luyện tập tấn công.

Vì thời gian không nhiều, nên công trình kiến trúc được xây dựng phần lớn có kết

cấu bằng gỗ, nhưng dù sao cũng là căn cứ huấn luyện tạm thời, chỉ cần trú tạm được là

được, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Ở 1 hướng khác của căn cứ, là sân huấn luyện súng ống đạn dược dùng để tập

bắn, ở đó không xa còn có bãi biển rộng lớn không 1 bóng người, cực kỳ thích hợp cho

huấn luyện dã chiến.

Lúc này, đám người của Dương Thần cuối cùng cũng nhìn thấy các đội viên lính dự

bị của lần huấn luyện lần này, đang chạy về ở phía xa bãi biển.

Nhìn sơ qua, 2 cánh quân cũng chỉ có 20 mấy người, số người có thể nói là ít đến

đáng thương, dù sao thì đối với dân số khổng lồ của Hoa Hạ, mà chỉ có 20 mấy người lính

dự bị, đúng là keo kiệt quá trời quá đất.

- Đừng cảm thấy ngạc nhiên, 23 người này được chọn lọc kỹ càng từ hàng ngàn

siêu tinh nhuệ mà ra đó, trong số bọn họ, người có thể vượt qua bài test thực chiến cuối

cùng, thì được gia nhập vào Long Tổ.

Thái Vân Thành có chút bùi ngùi, nói:

- Những trận chiến gần đây, làm cho chúng tôi nhận ra, sức chiến đấu của Long

Tổ còn cần phải nâng cao hơn nữa, tuy rằng… chúng tôi nắm trong tay át chủ bài cuối

cùng, nhưng dù sao đó chỉ là gián điệp của chúng tôi, với tư cách là tướng quân của Viêm

Hoàng Thiết Lữ, tôi không hy vọng tôi là kẻ bất tài. Cho nên, sau khi tôi lên nhậm chức, đã

tiến hành 1 cuộc chọn lọc đặc biệt, vốn vĩ có 60 mấy người, nhưng đã bị tôi loại bỏ 40 mấy

người rồi.

Dương Thần mỉm cười nói:

- La Mã cổ không phải xây dựng trong 1 ngày, gấp gáp quá thì sẽ không tốt, có

phải là hạt giống tốt hay không, phải đợi coi xong rồi mới tính tiếp vậy.

Lúc này, 23 tên lính dự bị cuối cùng cũng đã đều bước chạy về sân huấn luyện,

đồng thời xếp thành 2 hàng thẳng đứng, nghiêm nghị đối mặt với đám người của Dương

Thần.

Tất cả đội viên đều mặc chiếc áo tay ngắn màu trắng đơn giản và chiếc quần dài

thể thao màu xanh lá mực, chân mang giày lính bằng vải, xem ra tinh thần tràn trề.

Trong số 23 người, phần lớn đều là đàn ông, nhưng khi ánh mắt của Dương Thần

nhìn đến đội viên đứng ở cuối, liền sững sờ tại chỗ, há hốc miệng, muốn nói gì cũng bị kẹt

lại trong họng, vẻ mặt hơi nhăn nhó.

- Sao em lại ở đây?
Bình Luận (0)
Comment