Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 471

- Tuy cất giấu tốt, nhưng cái nhìn của tôi, vẫn còn chuẩn xác.

Dương Thần nheo nheo mắt với Đường Uyển, vui cười nói, thì giống như đã thắng trong trò trốn tìm.

Đường Uyển lườm hắn một cái:

- Anh có lòng dạ để cười, ngay cả ở đây cũng có máy nghe trộm, có nghĩa là, nơi đây, thậm chí trong công ty tôi, trong nhà, các nơi khác, đều có máy nghe trộm như thế này?

Dương Thần gật gật đầu:

- Rất có thể.

Đường Uyển đau đớn hít một hơi dài, chờ đợi hỏi:

- Anh sẽ giúp tôi tìm ra hết tất cả thứ đó, phải không?

Dương Thần gãi đầu:

- Được thì được rồi, nhưng có thể tốn không ít thời gian, cái đó…Hãy ăn cơm trưa trước đã, tôi đói bụng rồi.

Đường Uyển đối với người này cũng đành vậy, đây đã là lúc nào mà còn tâm trạng nghĩ đến ăn cơm trước đã.

Đường Tâm ở bên cạnh với vẻ mặt đầy kinh ngạc và kỳ lạ lại lúng ta lúng túng hỏi:

- Chị hai, bạn chị kiếp trước là chim gõ kiến sao, như vậy cũng tìm ra được.

Dương Thần thính giác rất tốt liền lảo đảo, rốt cuộc lại khiến Đường Uyển lộ ra nụ cười hơi hiểu ý.

Đường lão gia ngồi trên xe lăn, ngủ mê mệt, hai cô y tá dưới sự gợi ý của Đường Uyển, đem ông cụ vào trong nhà chăm sóc kỹ càng.

Nhìn thấy ông cụ vào trong nhà, trong mắt Đường Uyển hơi chua xót:

- Tôi còn nhớ lúc nhỏ, ông nội còn đảm nhiệm chức Ủy viên thường trực trong cục chính trị, bà nội lúc đó vẫn còn khỏe mạnh, tuy ông nội rất bận, nhưng lúc về đến nhà người đầu tiên là ôm tôi lên, lúc đùa cợt khiến tôi rất vui tôi cảm thấy, ông nội là người vĩ đại nhất tồn tại trên thế gian này, không có chuyện gì mà ông không làm được, chỉ cần có ông nội, gia tộc Đường gia chúng tôi là một gia tộc tài ba trên thế giới này…

Những tháng ngày đó, dường như mới hôm qua, nhưng…Ông nội đã trở nên không còn được như năm đó nữa.

Nghe Đường Uyển nói ra những câu chuyện này, đôi mắt Đường Tâm lại rưng rưng:

- Chị hai, đừng nói nữa, em lại muốn khóc.

Đường Uyển mỉm cười áy náy:

- Đường Tâm, em còn ở lại đây chăm sóc ông nội không?

- Tất nhiên rồi, em từ Yến Kinh qua đây, chỉ vì được tiếp tục chăm sóc ông nội, chị hai không cần bận tâm với em, hãy cùng với anh bạn này lo bận việc khác, ông nội em sẽ chăm sóc tốt.

Đường Tâm lanh lợi nói.

Đường Uyển yên tâm gật đầu, nhìn Dương Thần một lát, liền ra khỏi sân trước.

Dương Thần vẫy vẫy tay với Đường Tâm, nối gót theo sau, đuổi kịp bước chân Đường Uyển, hỏi:

- Đường Tâm từ trước đến nay đều phụ trách chăm sóc ông cụ sao? Nhìn cô bé còn trẻ. Cô gái trong tuổi này cũng nên yêu đương gì đó, sao làm công việc này.

- Không phải tôi yêu cầu em gái tôi.

Đường Uyển không vừa lòng nói:

- Anh tưởng tôi muốn Đường Tâm như vậy sao, chú tư chỉ có mình nó là con gái, và cũng là đứa em ngoan nhất của tôi, vì từ nhỏ Đường Tâm đã theo ông nội, lại hiền lành, mỗi khi ông nội ngã bệnh, thì luôn bên cạnh chăm sóc, muốn kéo cũng không đi.

Dương Thần gật đầu tỏ vẻ lý giải, lại hỏi:

- Vừa rồi lúc vào trong sân, nghe thấy ông cụ đang la cái gì “Alen’’ là ai? Chẳng lẽ cái tên thường gọi của Đường Hoàng là kêu “Alen’’? Chắc không đến nỗi vậy.

Đường Uyển đột nhiên dừng bước, lặng lẽ một lát, mới nói:

- Ông nội kêu…Là cha tôi, Đường Luân.

- Là bác trai? Tại sao lại kêu tên của bác trai?

Dương Thần buồn bực hỏi.

Đường Uyển quay đầu đi, khẽ nói:

- Có thể không trả lời vấn đề này được không, tôi không muốn nhắc đến.

Dương Thần ngạc nhiên, chưa từng thấy Đường Uyển tránh né một sự việc như vậy, dù sao cũng không thể ép buộc người ta, nên không nhắc đến nữa.

Nhưng, Dương Thần lại vừa phát hiện, dường như Đường Uyển từng nhắc đến chú ba, chú tư của cô ấy, lại không nhắc đến cha mẹ mình, cũng chưa nghe qua cô bé Đường Đường nhắc đến ông bà nội, thật kỳ lạ.

Đáp ứng yêu cầu của Dương Thần, Đường Uyển cho người chuẩn bị bữa cơm trưa thịnh soạn trong phòng ăn của viện điều dưỡng, nhân tiện cũng để cho người của tổ trọng án của đội cảnh sát hình sự đều được ăn bữa cơm trưa.

Cao Hâm dẫn vài cấp dưới rời khỏi, lúc ăn cơm cùng Dương Thần trong một cái phòng, vẫn cảm thấy không tự nhiên, vội vàng ăn xong, liền tiếp tục tiến hành thu nhập trong công việc điều tra.

Đường Uyển lại không có tâm trạng ăn cơm, chưa đợi cho lúc Dương Thần ăn xong, không kìm được liền hỏi:

- Dương Thần, chắc anh có quen biết không ít nhân vật tài ba, có bác sĩ không, có thể giống như giáo sư Andre chữa bệnh cho ông nội tôi?

Cơm trong miệng Dương Thần còn chưa nuốt trôi, nghe thấy vấn đề của Đường Uyển, thiếu chút nữa đã sặc, cười đau khổ:

- Tôi nói Đường Uyển, người này vừa chết, cô lại muốn tìm, còn muốn đi tìm bạn tôi, e rằng chẳng tốt lành đâu.

- Tôi…Tôi cũng không muốn.

Đường Uyển nhíu mày nói:

- Nhưng, bệnh viện tốt nhất trong nước, cũng tìm không ra bệnh của ông nội tôi, đừng nói đến chữa trị, hiện giờ tình trạng của ông nội như vừa rồi anh đã thấy rồi, trong lòng tôi thật sự rất sốt ruột, chỉ có thể ngờ anh giúp cho trót vậy.

Trong thường ngày tất cả đều nắm trong tay của người nữ hào kiệt, đột nhiên nói chuyện với mình trở nên yếu đuối như vậy, Dương Thần vẫn chưa thể thích ứng được, nhìn thấy vẻ mặt mỏi mệt của Đường Uyển từ từ rũ xuống, Dương Thần than nhẹ nói:

- Thật sự tôi có quen biết một người, chuyên về chữa trị bệnh trạng như thế nhưng…Người ta ở nước ngoài, chưa chắc có thể đến Trung Hải liền, vả lại sau khi đến Trung Hải, cũng rất cần thiết chú ý vấn đề an toàn, cho nên tôi cần phải đi liên hệ tư vấn một chút, mới có thể trả lời cô.

Đường Uyển vui mừng quá đỗi ngẩng đầu lên:

- Thật vậy sao? Tốt quá, là chuyên gia của nước ngoài nào, có cần cho người đi đón, tôi quả quyết sẽ không để cho tái diễn sự việc như lần này, tôi sẽ cho rất nhiều vệ sĩ, tuyệt đối bảo vệ an toàn cho bạn của anh.

Dương Thần cười nói:

- Vấn đề an toàn, để cho tôi, người đó đặc thù hơn, đến lúc đó cô sẽ thấy cô hãy ăn cơm trước đi, nếu còn như vậy, bệnh ông cụ chưa chữa khỏi, cô đã ngã trước.

Đường Uyển cũng nhận thấy mình quá kích động, gương mặt thẹn thùng ửng đỏ, lại lộ ra vài phần dễ thương e thẹn hiếm thấy, nhưng cũng nghe theo lời mà cầm đũa lên.

Sắp xếp xong sự việc của viện điều dưỡng, Dương Thần theo lời hứa lúc trước, theo Đường Uyển cùng đi đến trụ sở chính của Phong Lâm.

Đây là lần thứ hai Dương Thần vào đến trong phòng làm việc của Đường Uyển, đúng là, tìm ra một cái máy nghe trộm như đã thấy lúc trước.

Đường Uyển tức giận đến nổi khuôn mặt phát lạnh:

- May là thời gian gần đây, không có bí mật thương mại nào quá lớn, bằng không, hậu quả rất nghiêm trọng.

- Tôi nghĩ ý đồ của đối phương, không phải nhắm vào công ty cô, người có thể sử dụng loại máy nghe trộm này, không phải không biết trọng nhân tài như vậy.

Dương Thần nói.

Đường Uyển cũng chỉ còn cách đành phải nhìn nhận sự thật này, dù sao, đến lúc này, thứ mưu đồ của đối phương, hình như còn lớn hơn thì phải.

Đang lúc Đường Uyển tính dẫn Dương Thần rời khỏi Phong Lâm, về nhà xem có máy nghe trộm hay không, một trợ lý của Đường Uyển lại cuống cuồng đi vào phòng làm việc.

- Chủ tịch, vừa rồi từ phía phòng dịch vụ luật sư có người gọi điện thoại báo tin, sau khi bên Johan Hopkins nước mỹ biết được giáo sư Andre đã tử nạn, cảm thấy vô cùng kinh ngạc và phẫn nộ, bên đó đã cân nhắc đưa ra tố tụng hình sự Quốc Tế đối với chủ tịch tập đoàn Phong Lâm chúng ta, sức ảnh hưởng của Johan Hopkins rất lớn, rất nhiều bệnh viện và nhân vật nổi tiếng đều có quan hệ rất lớn với giáo sư Andre, tiếp diễn như vậy, chúng ta có thể trở thành bị mọi người chỉ trích…

Người trợ lý lo âu nói.

Đường Uyển sớm đã bị tra tấn bởi mọi thứ sự việc khiến cho nổi nóng, nghe thấy tin này, cười lạnh lùng nói:

- Bọn họ muốn thưa kiện thì cứ việc, chẳng lẽ nạn nhân do chúng ta đầu độc sao? Chúng ta là nạn nhân, cái này cũng có thể kết tội lên đầu chúng ta, anh đến nói với luật sư, hầu đến cùng, bao nhiêu tiền cũng được.

Người trợ lý sửng sốt, chưa từng thấy thủ trưởng nổi khùng như vậy, nhưng cũng không dám nói nhiều, vội cúi chào lui ra ngoài.

Dương Thần đi tới vỗ vai Đường Uyển:

- Không cần phải để bụng, vụ này kiện tụng không được.

Đường Uyển ngờ vực quay qua:

- Tại sao, bọn họ đủ khả năng khơi mào vụ kiện này, hơn nữa nếu chúng ta không tìm ra được nguyên nhân, có khả năng chúng ta thua kiện.

- Tôi nói không kiện được, là không kiện được, chỉ có một lý do — là tôi nói.

Dương Thần cười nói.

Rốt cuộc Đường Uyển cũng nở ra nụ cười, liếc Dương Thần một cái:

- Đi, đến nhà tôi.

Dương Thần cảm thấy cả ban ngày này mình trở thành thư ký tạm thời của Đường Uyển, Đường Uyển nói đi đâu thì đi, làm công việc giúp ông chủ.

Lúc đến biệt thự của Đường Uyển, Dương Thần mới nghĩ đến, ở đây tuy mình đến qua vài lần, nhưng vào trong nhà lại là lần đầu tiên.

Vào trong phòng khách của nhà Đường Uyển, trong trang trí ấm áp, tràn đầy hương thơm nhè nhẹ, dù sao là nơi ở của hai mẹ con Đường Uyển và Đường Đường, tất nhiên là sạch sẽ.

Dương Thần nhìn quanh một hồi:

- Đường Đường không có ở nhà.

- Sao vậy, nhớ con gái tôi?

Đường Uyển cười đùa nói:

- Không có, còn ba tháng thì sẽ phải thi cao trung rồi, còn bé đâu dám ở nhà trong giờ đi học, tôi đập nát mông nó.

Dương Thần cười mỉa nói:

- Không cần phải nghiêm túc như vậy, Đường Đường cũng không phải là đứa trẻ, tôi cảm thấy khá hiểu biết.

Đường Uyển gật đầu nói:

- Anh không nói tôi cũng quên, từ khi con bé quen với anh, đích thật đã khôn lớn rất nhiều.

Trong lòng Dương Thần rối rắm một hồi, có thể không khôn lớn lên nhanh được sao, đã trải qua bên bờ vực sống chết, đừng nhắc chi đến hai lần rời nhà trốn đi đó.

Sau một vòng lục tìm trong phòng khách Đường Uyển, Dương Thần lại đi một vòng trên lầu, tuy kết cấu trong nhà hơi phức tạp, tìm kiếm tương đối khó khăn, nhưng Dương Thần dựa vào kinh nghiệm qua nhiều năm, cuối cùng cũng tìm thấy từ trong đèn trang trí và bình hoa giả, tìm ra được hai bộ máy nghe trộm.

Đường Uyển nhìn thấy khi không trong nhà lòi ra hai vật nhỏ, không khỏi nỉ non nói:

- Trong nhà tôi rất ít người, ngoài mấy người thân thân tín trong công ty ra, tôi và con gái tôi luôn ở đây, những máy nghe trộm này, chẳng lẽ là kẻ phản bội trong công ty tôi lắp đặt sao?

- Tôi thì không cho rằng như vậy.

Dương Thần nghịch hai vật nhỏ màu xám bạc trên tay, và nói:

- Nhà cô cũng không phải là căn nhà bảo vệ nghiêm ngặt, không một thiết bị cảnh báo, nếu là người có hội đủ tay nghề mật vụ chuyên nghiệp đến lắp đặt những máy nghe trộm này, nếu muốn vào nhà, trực tiếp mở cửa chống trộm của cô, cũng chỉ là chuyện tích tắc.

Đường Uyển nhíu mày, không hiểu mà nói:

- Nhưng, nếu người đó dám giết người, lại có thủ đoạn lợi hại như vậy, tại sao chỉ giết giáo sư Andre? Giáo sư Andre chết, hậu quả xấu duy nhất trực tiếp, chính là ông nội tôi không được chữa trị kịp thời, đối với người trong gia tộc chúng tôi, cũng không ai được hưởng lợi, đối với xí nghiệp chúng tôi mà nói, cũng không ảnh hưởng lớn, tên đó cần phải như vậy không?

Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Nếu tôi đoán không sai, người đó sỡ dĩ chỉ hạ sát giáo sư Andre, là bởi vì, tên đó cần phải giữ nguyên cục diện hiện nay của gia đình cô, chính là lão gia không thể chữa khỏi, mà hết thẩy của cô, đều có thể bị tên đó nắm giữ, về phần trong Đường gia của các người…

- Mâu thuẫn…

Rốt cuộc Đường Uyển cũng nghĩ ra một mấu chốt thiếu chút nữa bị bỏ qua, hoảng sợ nói:

- Là muốn nội bộ Đường gia chúng tôi không ngừng mâu thuẫn gay gắt thêm nữa?
Bình Luận (0)
Comment