Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 476

Ra khỏi đài truyền hình, Dương Thần đứng ở bãi đất trống của bãi đổ xe, ngửa đầu nhìn lên bầu trời…

Hoàn toàn như trước đây, mờ mịt nhìn không thấy một chút màu lam.

Tiếng bước chân hơi dồn dập ra từ phía sau, khóe miệng Dương Thần nở ra nụ cười, xoay người lại, đón lấy Lâm Nhược Khê cùng bước ra theo mình.

Vì Lâm Nhược Khê bước đi hơi nhanh, những sợi tóc hơi rối, sắc mặt hơi phiếm hồng, nhìn thấy vẻ mặt Dương Thần đầy vẻ quái lạ, mới đột nhiên giật mình, hồi nãy mình luôn lo lắng hắn có bị những kích động quái quỷ gì không, nên vội đi ra theo sau, ý nghĩ này lại giãi bày quá mức.

- Anh...Anh cười cái gì.

Lâm Nhược Khê cố khiến mình tỏ ra vẻ lạnh lùng một chút.

Dương Thần cũng không đi vạch trần ra cái gì, khẽ thở dài:

- Có thể anh không thể xem đến hết chương trình, chút nữa Tuệ Lâm dự giải kết thúc, thay anh chúc mừng cô ấy, hiện giờ anh phải xử lý chút việc gấp.

Lâm Nhược Khê lẳng lặng một lát gật đầu:

- Biết rồi.

Dương Thần nhếch miệng cười:

- Thật là bà xã ngoan của anh.

Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, không nói gì, được nghe Dương Thần nói một câu cười đùa như vậy, cô sẽ không sợ người này làm những vụ việc gì điên cuồng.

Thật ra Dương Thần cũng không muốn làm những gì điên cuồng, chỉ đột nhiên nghĩ đến Dương Liệt đến Trung Hải, nó sẽ không đến một mình, bằng không, nó không khỏi quá gan lì, dù sao lần trước còn bị mình đánh đến nổi chút nữa tắt thở, nếu nó dám đến, còn chủ động khiêu khích, tất nhiên có điều gì trông cậy vào.

Xem ra Dương Liệt, người có khả năng mà hắn trông cậy chỉ có thể có một người —— Dương Phá Quân.

Theo dự đoán, Dương Liệt cho rằng, mình sẽ có điều kính nể đối với Dương Phá Quân, chắc hắn không biết, lúc trước xảy ra sự việc trong trại quân đội, chắc Dương Phá Quân sẽ không nhắc đến sự việc, mà lúc trước cầm súng còn chưa giết chết được mình.

Như vậy, dựa theo logic mà xem, Dương Phá Quân không ở cùng với Dương Liệt, hiện giờ ông ta sẽ đi đâu…

Nghĩ đến hàng loạt dự việc, Dương Thần lái chiếc xe BMW, chạy nhanh theo hướng về nhà, nếu không có bất ngờ xảy ra, Dương Phá Quân rất lâu không có động tĩnh, sau khi thất bại trong đợt tuyển cử, việc đầu tiên nghĩ đến là, phải đến tìm Quách Tuyết Hoa mới phải.

Dù sao, đối với Dương Phá Quân mà nói, vinh quang của Dương gia là sự việc vô cùng quan trọng, mà nữ chủ nhân Quách Tuyết Hoa lại luôn ở bên ngoài, đây phải là sự thật khiến hắn khó lòng chấp nhận, tối thiểu, hắn khẳng định không muốn Quách Tuyết Hoa với người con trai phản lại mình ở cùng nhau.

Đi vào khu dân cư yên lặng, chiếc xe chậm rãi ngừng trước một ngôi nhà lớn, Dương Thần vừa bước xuống xe, liền nhận thấy một chiếc xe quân đội màu xanh rêu đã đậu ở trước cổng lớn.

Nhưng, khiến Dương Thần cảm thấy may mắn chính là, trên chiếc xe Jeep quân dụng, Dương Phá Quân và hai cận vệ, mới vừa xuống xe.

Dương Phá Quân không mặc quân phục như thường lệ, mà là bộ đồ thường ngày với jacket màu xám nhạt, nhìn qua so với lúc trước bớt đi vài phần lòng hăng hái, nên nghĩ, sự thất bại trong tuyền cử lần này, đối với người luôn hướng tới quyền lực và luôn xã thân vì nó của người đàn ông mà nói, là một đả kích cực lớn.

Đang lúc Dương Thần nhìn thấy mấy người đồng thời, Dương Phá Quân dĩ nhiên cũng nhìn thấy Dương Thần xuống xe cùng lúc.

Trong huyết thống là hai người cha con, nhưng lại không chút vui mừng khi gặp mặt như giữa những người thân, ngược lại, không ai bảo ai, sắc mặt đều có vài phần lạnh nhạt, thậm chí trên khuôn mặt Dương Phá Quân, còn có vài phần tức giận.

Dương Thần chậm rãi bước đến cánh cổng lớn, ngăn trước mặt Dương Phá Quân, cũng không nói lời nào, chỉ có điều ánh mắt nhìn nhau với Dương Phá Quân không chút nhượng bộ.

Đối với Dương Thần hoàn toàn không thấy sự hiện diện của mình, trong lòng Dương Phá Quân tức giận, cũng đã biết mình không có bản lĩnh gì manh động trước mặt người trai trẻ này, sắc mặt hơi vặn vẹo nói:

- Mày không có lý do gì, ngăn cản tao gặp vợ mình.

- Ông tổng tuyển cử thất bại, bà ấy cũng không đến gặp ông, hẳn ông hiểu rất rõ, bà ấy không muốn gặp lại ông.

Dương Thần thản nhiên nói.

- Mày...

Dương Phá Quân cứng lưỡi một hồi, quả là gã hết sức căm tức bản thân mình gặp phải cảnh ngộ như thế Quách Tuyết Hoa chẳng màng đến hỏi han, cho nên càng không kìm được muốn tới gặp Quánh Tuyết Hoa đề hỏi ra lẽ.

Dương Phá Quân giận đến nổi ngứa cả răng, bóp bóp quả đấm nói:

- Tao muốn đi đâu, gặp ai, không phải mày có thể quản.

- Đây là nhà của tôi, tôi chỉ không muốn để cho người không muốn gặp bước vào mà thôi.

Dương Thần trả lời.

- Nhà của mày? Hừ.

Dương Phá Quân lạnh lùng nói:

- Nhà này là của mày, theo tao được biết, tất cả tài sản của mày, đều là của Lâm Nhược Khê.

- Lâm Nhược Khê là người phụ nữ của tôi, cho nên tất cả những thứ này đều là của tôi.

Dương Thần hồn nhiên nói, dùng quả đấm mình không sợ, dùng miệng nói, mình không sợ. Ưu điểm lớn nhất của mình là không biết ngượng.

Hiển nhiên Dương Phá Quân đối với cách đối đáp không biết ngượng này cảm thấy không làm sao được, trong lòng lại rất khó hiểu, vì sao mình mới vừa đến đây, Dương Thần cũng lại về đến đây cùng lúc nếu biết được là Dương Liệt đến không sớm không muộn, mà lại trước lúc ấy đi gặp Dương Thần, phỏng chừng lại tức giận đến chết khiếp.

Chẳng qua, mình đã đến đây rồi, dù sao vẫn không thể như vậy mà trở về, nếu mình thật sự làm như vậy, mặt mũi sự mất hết.

Dương Phá Quân trừng mắt hung tợn nhìn Dương Thần, chìa tay hỏi cận vệ bên cạnh.

Cận vệ liền hiểu ý đưa ra một cái điện thoại, trao vào tay Dương Phá Quân.

- Gặp hay không, không phải do mày định đoạt.

Dương Phá Quân nói trầm một câu liền bấm số điện thoại liên hệ.

Rất hiển nhiên, trước lúc đến đây, Dương Phá Quân đã tra được số điện thoại của nhà này.

Dương Thần mỉm cười trêu tức, đưa nhẹ tay lên dùng ngón tay búng một cái vào điện thoại của Dương Phá Quân.

"Cạch "

Điện thoại di động bị một luồng sức trực tiếp bắn bay, rớt xuống đất vỡ tan tành.

Dương Phá Quân và hai cận vệ lập tức toát ra mồ hôi lạnh cũng chưa kịp có phản ứng.

Chiêu thức tùy ý khí kình đích xác này của Dương Thần, đối với hắn mà nói như chơi trò chơi thoải mái, nhưng đối với Dương Phá Quân bọn quân nhân mà nói, lại là muốn cũng không thể được, mặc dù biết trong nước có một số cao thủ về võ thuật, bình thường đều có vẻ hư vô mờ mịt.

Hiện giờ, Dương Thần chỉ tùy tiện búng một cái, khiến bọn họ nghĩ đến là với ngón nghề võ thuật này nếu vừa rồi nhắm vào đầu hoặc một bộ phận của cơ thể, chẳng phài là việc giết người cũng trong nháy mắt sao?

Cái lần trước trong doanh trại quân đội, thật sự đã thấy được thực lực của Dương Thần, hôm nay lại một lần nữa vẫn khiến cho Dương Phá Quân mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

- Mày...Mày tưởng, mày võ nghệ cao, tao sẽ sợ mày sao? Trước mặt quân đội, bất cứ cao thủ võ lâm nào chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn.

Dương Phá Quân nổi giận gào thét nói.

Dương Thần chìa đôi tay:

- Tùy ông nghĩ thế nào, tôi chỉ cân nhắc, nếu các người không đi tôi có nên phải phá bỏ bốn cái bánh xe của chiếc xe các người.

Dương Phá Quân một tay chỉ vào Dương Thần tức đến nổi sắc mặt trắng bệch, nhưng nói không ra lời.

Ngay lúc này, ở khúc quẹo không xa, một chiếc xe Lincoln loại dài màu trắng hướng nơi này đi tới, loại xe thế này ở nước Hoa Hạ thuộc loại rất hiếm, tuyệt nhiên không phổ biến như các nước phương tây.

Đang lúc xe Lincoln dừng đậu sát bên cạnh xe của Dương Phá Quân, sắc mặt Dương Thần có phần nặng nề.

Dương Thần thật sự chẳng biết lại là người của bên ngoài nào, nhưng đối với hắn mà nói, ai tới cũng vậy thôi, chỉ cần là quấy rối, tấy cả phải được đá đít không còn một mảnh.

Hai người cận vệ mặc vest dẫn đầu bước nhanh xuống xe, tiếp theo liền mở cửa xe ở khoang giữa.

Một người mặc bộ đồ tây Armani màu trắng, đeo cặp kính râm thời thượng, người thanh niên tóc chải vuốt bóng loáng, ngón tay kẹp điếu xi gà, chậm rãi từ trong xe bước xuống.

Phía sau người thanh niên, đi theo sát là một ông lão tóc xám bạc mặc y phục quản gia, trên khuôn mặt có không ít nếp nhăn, dáng điệu khom lưng, có vẻ rất là cung kính.

- Ồ, nhìn xem, xem là ai đấy, này không phải...Mới vừa thất cử không bao lâu, mất đi bà vợ, nghe nói còn đứa con hoang...Dương Tư Lệnh sao?

Giọng cục mịch của người thanh niên hơi giống tiếng kêu của con vịt trống, nói ra những lời nhưng lại khiến cái trán Dương Phá Quân nổi gân xanh.

Dương Thần nhíu nhíu mày, giọng điệu của người đàn ông này, tựa như hoàn toàn không xem Dương Phá Quân ra gì, nên biết, Dương Phá Quân là ông tướng nắm quyền trong tay, vả lại Dương gia là một trong tứ đại gia tộc của Hoa Hạ, cho dù Dương Phá Quân thất cử trong ủy viên thường vụ, cũng chưa đến mức mặc cho người ngoài tùy tiện châm chọc.

Hơn nữa, người thanh niên này lại biết được Quách Tuyết Hoa rời bỏ Dương Phá Quân, mà tiếng "Con hoang'' trong miệng anh ta không ai cả, chính là mình.

Như vậy xem ra, hình như quan hệ Dương gia với mình, cuối cùng cũng không biết nguyên do gì, không thể che đậy được, tối thiểu, một số người ở tầng lớp trên, đã phải biết chuyện thất cử của Dương Phá Quân, đoán là cũng có liên quan đến cái này.

- Nghiêm Bất Học, Nghiêm gia các người sở dĩ là Nghiêm gia, vì có ông nội ngươi Nghiêm Thanh Thiên và người anh của ngươi là Nghiêm Bất Vấn, ngươi đừng làm càn, bằng không, lão ta cho ngươi một phát.

Dương Phá Quân nghiến răng, gần như là nói khàn khàn.

Dương Thần đột nhiên bừng tỉnh trở lại, thì ra kẻ này lúc trước luôn tặng hoa cho Christine, đề nghị được gặp mặt là Nghiêm Bất Học này, nhị công tử của Nghiêm gia.

Dựa theo cách nói của Lâm Nhược Khê, Nghiêm gia hiện giờ, trên thanh thế, so với tứ đại gia tộc lâu đời không thua chút nào, sau khi Nghiêm Thanh Thiên trở thành phó chủ tịch quân ủy, thực lực của Nghiêm gia tăng lên rất nhiều, hơn nữa khoa học nghiên cứu cấp cao gần như là cộng vào Nghiêm Bất Vấn với tài sản trời phú kia, cho nên, cũng có thể lý giải cái dáng điệu gàn dở của nhị thiếu gia Nghiên Bất Học này.

Hôm nay đột nhiên đến đây, có thể là vì Christine từng đem cái chuyện không cho gặp đẩy trách nhiệm qua cho mình, cho nên đến tìm mình cũng không chừng.

Ngoài miệng Dương Phá Quân nói “Cho ngươi một phát’’, nếu ông ta thật sự có bản lĩnh, có gan đâu cần phải nói câu vô nghĩa như vậy.

Câu nói vừa rồi, hoàn toàn đủ lý do, khiến Dương Phá Quân rút súng.

Nghiêm Bất Học tuy là nhị thế tổ, vừa nhìn bộ dáng đã nhìn ra, cũng là loại nhân vật lăn lộn nhiều, làm sao mà không biết Dương Phá Quân thật sự đâu dám làm gì anh ta, nên cười ha há nói:

- Dương Tư Lệnh ơi, ngươi muốn bắn tôi? Thôi được tôi có cần phải để anh tôi cho ngươi mượn trái bom nguyên tử để xài? Ha ha...

Sắc mặt Dương Phá Quân vô cùng khó coi, nhưng cũng không thể nói ra được gì.

Trong lòng Dương Thần có đôi phần bất nhẫn, người đàn ông này, dù sao cũng coi là bá chủ một vùng, nay lại bị người khác ức hiếp, lại không làm được gì, có thể thấy, tranh dành quyền thế giữa các chính đảng, là tàn khốc cỡ nào, cho dù là ông lão Dương Công Minh tài giỏi như vậy, cũng không thể đảm bảo những người phía dưới luôn ở sau lung.

Đến nổi Dương Phá Quân cũng phải bị Nghiên Bất Học kẻ không ra gì làm cho nhục nhã, không cần nói đến người được cậy vào của phía dưới Dương gia.

Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chính cái gọi là Phong Thủy lần lượt thay chuyển, ai cũng không thể đảm bảo một gia đình được vinh quang mãi, với vai trò lãnh tụ của gia tộc, nhiều lúc, thật sự là vì một sĩ diện, mà không từ mọi thủ đoạn...

Trong lòng Dương Thần cảm xúc bùi ngùi với thứ có thứ không, nhưng không ngờ, cái thằng Nghiên Bất Học kia vừa mới hạ nhục Dương Phá Quân xong, cảm thấy chưa hả dạ đã nhắm vào hắn...

- Ai? Nhìn ngươi bộ dạng tệ thế này, có chút giống với lão Dương a, chẳng lẽ gần đây lan truyền khá nóng hổi ở Yến Kinh, cái thằng con hoang của Dương gia ấy?

Nghiên Bất Học vừa ngậm xi gà, như cười như không mà nhìn đánh giá vào người Dương Thần.
Bình Luận (0)
Comment