Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 616

Thiên Long và Diệp Tử bị Dương Thần gọi ra chẳng kiêng nể như vậy cũng là bất đắc dĩ.

Vốn dĩ, bọn họ dự định im lặng quan sát, chỉ cần Dương Thần không bị áp bức quá đến nỗi gây thương vong thì bọn họ sẽ không ra tay.

Nếu Dương Thần đi đến đồn cảnh sát, bọn họ trực tiếp đến đó đưa Dương Thần ra là xong việc, sẽ không có nhiều chuyện liên lụy.

Nhưng bây giờ, Dương Thần lại quyết định giải quyết mọi việc ngay tại chỗ, đã vậy lại còn thể hiện rõ thái độ, nếu không ra thì hắn sẽ đích thân động thủ lôi ra…

Thiên Long cùng Diệp Tử tự hỏi, bọn họ muốn tự mình thoát khỏi trực cảm của Dương Thần cũng là không thể chứ đừng nói đến việc trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Thế nên để khỏi mất mặt chẳng thà ngoan ngoãn đi ra.

Hai người nói là giám sát Dương Thần, ở một mức độ rất cao, chẳng qua là giúp Dương Thần giải quyết một vài phiền phức để không gây nên những phiền toái lớn. Muốn hạn chế Dương Thần chỉ có thể nói là nằm mơ.

Cục diện bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều không biết Thiên Long và Diệp Tử nên cũng không rõ vì sao bọn họ có mặt ở đó, Dương Thần vì sao lại biết bọn họ trốn ở đó.

Lưu Minh Ngọc lại không hề cảm thấy ngạc nhiên, cô biết Dương Thần có rất nhiều khả năng kì lạ, có thể đoán được hai người này là ngầm bảo vệ Dương Thần dù sao thì Dương Thần có thân thế nhà họ Dương cũng có thể coi là đoán đúng vài phần.

- Các ngươi là ai?

Viên cảnh sát kia bất mãn hỏi.

Thiên Long cũng không nói gì lấy từ trong túi áo ra một quyển sổ nhỏ bìa da màu xanh đen, trên mặt quyển sổ có dấu chạm nổi bằng sắt hình búa liềm giao nhau trang trọng mà kín đáo.

Quyển sổ để trước mặt viên cảnh sát, y nheo mắt nhìn, y không nhận ra huy hiệu trên đó nhưng nhìn thấy dòng chữ bên dưới thì nét mặt bỗng nhiên cứng đờ.

Mọi người nhận ra vẻ mặt viên cảnh sát trong phút chốc bỗng như hóa đá đều tò mò không biết Thiên Long lấy ra thứ gì, nhưng Diệp Tử lại chặn ngay tầm mắt không để cho người khác nhìn thấy.

Mấy viên cảnh sát đứng sau, cùng với cả viên cảnh sát tay cầm cuổn sổ đều trợn mắt kinh ngạc, khó có thể tin được.

- Cục… cục… An ninh …Quốc gia?

Viên cảnh sát líu ríu thốt ra mấy chữ không còn chút khí lực nào, cả người toát mồ hôi hột.

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là có phải bản thân đang nằm mơ hay không? Chưa nói đến cái dấu này chính mình cũng không biết là thật hay không, ngay cả mấy chữ này, cũng giống như nội dung trong nghìn lẻ một đêm, vậy không lẽ là giả? Ngay lập tức, y lại phủ quyết ngay suy nghĩ đó của bản thân, thứ này làm giả? Còn cứng đầu là chết như chơi, ngươi có cứng đầu cũng không thể cứng hơn được với cơ quan nhà nước.

Ai không có việc gì đi làm giấy tờ của cục An ninh Quốc gia đến để giúp bản thân giải nạn? Chẳng thà nói rằng cha là vị quan to nào đó cho người ta còn dễ tin một chút. Cách hai người này xuất hiện lại đặc biệt rất giống gián điệp, xem ra đúng là nhân viên ngầm của Cục An ninh Quốc gia.

Thiên Long thấp giọng hỏi:

- Có cần mở ra để kiểm tra không?

Viên cảnh sát sửng sốt lắc đầu cười cầu hòa:

- Đương nhiên là không cần không cần. Thủ trưởng, tôi tin ngài.

Nhân viên An ninh Quốc gia đi tới địa phương gọi là thủ trưởng cũng không có gì quá, phản ứng của viên cảnh sát này xem ra cũng nhanh.

Thiên Long thu lại giấy chứng nhận nhẹ nhàng cất vào túi áo. Tuy rằng Viêm Hoàng Thiết Lữ là một bộ phận đặc biệt của Cục An Ninh Quốc gia nhưng dù sao cũng là trong hệ thống đó, vì vậy giấy chứng nhận này vẫn có tác dụng đối phó với một số người, cầm giấy chứng nhận của Viêm Hoàng Thiết Lữ thì cũng chẳng có tác dụng gì.

- Sự an toàn của ông Dương đây không trong phạm vi cai quản của các ngươi, sự việc hôm nay coi như chưa từng xảy ra, lui đi.

Thiên Long nói thẳng.

Viên cảnh sát hơi do dự, vì y được người khác ủy thác tới, sự việc thay đổi như vậy không nằm trong dự tính của y, đang định nói gì đó lại nhìn thấy sắc mặt Thiên Long lạnh băng bèn vội hành lễ “Tuân lệnh”.

Viên cảnh sát quay đầy lại khoát tay:

- Rút.

Nhìn thấy sự tình kết thúc như vậy, một đám người cảm thấy không thể tưởng tượng được, hai người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào, vì sao mà viên cảnh sát mới nhìn thấy họ đã thay đổi nhanh vậy, ngay cả ánh mắt nhìn Dương Thần cũng khác, Dương Thần thực sự là nhân viên của Ngọc Lôi không? Làm sao có thể có khả năng gọi những người này đến hỗ trợ?

Sắc mặt Chu Khang Vũ trở nên u ám, nghiến răng giận dữ nhưng không dám hành động tùy tiện. Gã còn trẻ như thế đã có vị thế như vậy thì chắc chắn sẽ không đánh mà không có nắm được phần thắng, thân phận của đôi trai gái này không rõ ràng, Dương Thần lại có vẻ kì quái, gã quyết định điều tra rõ ràng rồi tính.

Quyển Mao Lang cùng đám người còn sợ hãi tránh ở một bên, bọn họ nhìn thấy cảnh sát cũng phải sợ đôi trai gái này nào dám thò đầu ra.

Không ngờ cảnh sát muốn đi rồi Dương Thần lại không chịu.

- Đứng lại, ai bảo các người có thể đi được rồi? Phạm nhân còn chưa bắt nữa kìa.

Mọi người vừa nghe đến vậy đều không nói gì nhìn về phía Dương Thần, người này đúng là có thù phải báo mà.

Đám cảnh sát cứng người nhìn Dương Thần rồi lại nhìn Thiên Long không biết phải nghe ai.

Thiên Long cười khổ sở đi tới bên cạnh Dương Thần thấp giọng nói:

- Dương Thần thôi đi, anh cũng không tổn thất gì, thêm một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện.

Dương Thần cười nói:

- Tôi rất nể mặt các anh nhưng chẳng đâu vào đâu cả, các anh làm tôi bị hàm oan, hơn nữa, người phụ nữ của tôi cũng tức giận rồi, các anh có biết phụ nữ tức giận thì sẽ như thế nào không? Sẽ có nếp nhăn, đây là tổn thất rất lớn đấy.

Diệp Tử ở bên nghe vậy mắt trợn ngược:

- Anh Dương, cái lí do gì vậy? Sao phải tính toán so đo với những người này.

Dương Thần lắc lắc ngón tay hấp háy mắt nói:

- Cả Trung Hải này hắc đạo chỉ có hai hội Hồng Kinh và Thanh Long, vai trò chủ đạo chỉ có Hồng Kinh, tên Quyển Mao Lang này ở đâu tới vậy? Việc này cần phải làm rõ. Còn nữa, là ai khiến cho bảo vệ coi như không thấy gì? Ai ngầm thông báo cho cảnh sát? Nếu xâu chuỗi những sự việc này thì sự việc không chỉ đơn giản là ngáng chân ta như vậy. Gã này, hoặc nói là những gã này, có thể liên quan đến cảnh sát, quan chức và hắc đạo, hơn nữa còn làm đồn cảnh sát khu Đông hạ độc thủ thì liệu có thể là quan viên nhỏ hoặc bọn tiểu hắc đạo sao?

Thiên Long và Diệp Tử đưa mắt nhìn nhau, bọn họ thực sự không nghĩ được nhiều như vậy, nếu theo như Dương Thần nói thì đằng sau sự việc này rõ ràng là có một tấm màn đen che phủ.

Dương Thần ngáp một cái, hướng về phía Quyển Mao Lang đang khúm núm khẽ ngoắc ngón tay.

Quyển Mao Lang sắc mặt tái nhợt, nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Dương Thần, coi như gã ta đã biết đây mới là đại ca, coi như bọn chúng gặp vận hạn rồi.

- Ngươi là người của tổ chức nào, như ta được biết hội Hồng Kinh không có “nghiệp vụ” này.

Dương Thần tin rằng thủ hạ của Sắc Vi không đến nỗi phải dùng những lời lẽ nặng nề, có thế nào đi chăng nữa cũng không thu phí bảo kê.

Quả nhiên, Mao Lang nhỏ giọng nói:

- Tôi, tôi là người của hội Bach Lang…

Trong mắt Dương Thần thoáng giật mình, khu vực này đã là sát biên giới tỉnh Tô rồi, mơ hồ về phạm vi thế lực có thể lí giải được, hơn nữa trên đầu người ta cũng không dán giấy, đi trên đường ai biết được hắn là người của bang hội nào?

Nhớ tới Sắc Vi bị người hội Bạch Lang đánh đến nội thương, trong mắt Dương Thần hiện lên một tia sát khí, nhưng chỉ một giây sau nhân vật nhãi nhép này không cần thiết phải đem ra để Sắc Vi trút giận.

- Là ai sai ngươi tới đây vu cáo hãm hại ta?

Mao Lang vừa nghe vậy quỳ sụp xuống khóc lóc:

- Đại ca tha mạng cho em, em không hề biết chuyện gì cả.

- Ngươi cho rằng nói như vậy ngươi có thể không liên can gì sao?

Thiên Long cũng kịp thời phản ứng lại, sự việc không thể đơn giản như vậy. Cục An Ninh Quốc gia vốn có trách nhiệm đảm bảo ổn định xã hội, cũng phải đảm nhiệm chức năng giám sát, anh ta cũng muốn điều tra rõ ràng xem đằng sau chuyện này còn có con cá to cỡ nào.

Đám bạn học ở phía sau Lưu Minh Ngọc đều hào hứng xem trò hay, bọn họ không ngờ bạn trai Lưu Minh Ngọc thoạt nhìn có vẻ vô lại vậy mà cũng có thân thế không tầm thường, xem ra còn có vẻ đẳng cấp hơn Chu Khang Vũ nữa.

Triệu Hải Lệ kinh ngạc nhất, Dương Thần làm cô rung động hết lần này đến lần khác, nhưng nghĩ mãi thì cũng bình thường. Lưu Minh Ngọc dù sao cũng là hoa khôi ở trường đại học, cô gái xinh đẹp như vậy làm sao có thể tùy ý kiếm một người bạn trai kém cỏi? Vì vậy, chị em tốt như lúc này chỉ thấy ngưỡng mộ và cảm thấy may mắn thôi.

Sắc mặt Chu Khang Vũ khó coi nhất, anh ta chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng nếu đi như vậy thì có vẻ giống như chạy trốn nên chỉ đành xem tiếp.

Mao Lang nước mắt nước mũi lem nhem nói:

- Đại ca, em thực sự không biết, chỉ là nghe lệnh chủ nhân, yêu cầu em ở đây phối hợp diễn xuất với cảnh sát, những việc khác em đều không biết gì cả.

- Ngươi…ngươi nói nhăng nói cuội gì?

Viên cảnh sát bị chỉ điểm thiếu chút nữa té ngã ra đất mặt đỏ tía tai liên hồi hét lớn nói:

- Thủ trường ngài đừng nghe y nói bừa. Vừa lúc tôi đi tuần ở đây thì nhận được thông báo của Cục trưởng nên mới tới đây.

Lời vừa thốt ra khỏi miệng viên cảnh sát bèn lấy tay bịt miệng mình.

Thông báo của Cục trưởng? Một vụ án nhỏ như vậy mà cần Cục trưởng đích thân thông báo?

Gần như tất cả mọi người đều nhận rõ chuyện này có người đứng sau lưng dựng nên. Thiên Long và Diệp Tử đều là nhân viên tư pháp của quốc gia, thấy không ưa nhất loại công chức lạm dụng chức quyền, hai người đưa mắt nhìn nhau cảm giác sự việc này không thể kết thúc đơn giản như vậy, dù sao thì cũng đã nhiều người nhìn thấy như vậy, nếu truyền đi ra ngoài thì có thể trở thành bôi nhọ cơ quan nhà nước.

Lưu Minh Ngọc lúc này cũng nghĩ ra nguyên nhân vì sao Dương Thần muốn mình gọi điện thông báo cho cảnh sát, có vẻ như Dương Thần muốn làm rõ mọi việc, làm cho mình được phen lo lắng vô ích liền không kìm chế được đưa mắt lườm Dương Thần.

- Sự tình bây giờ cũng đã rõ ràng phần nào rồi, có người không chỉ câu kết với hội Bạch Lang mà còn câu kết với cảnh sát, người này có thể đổi trắng thay đen à.

Dương Thần quay đầu nhìn Chu Khang Vũ mặt đang xanh lét cười tủm hỏi han:

- Trưởng ban Chu, ngài nói xem người nào có khả năng như vậy?

- Việc… việc này tôi cũng không biết, hề hề.

Chu Khang Vũ gượng cười nói.

- Vậy trưởng ban Chu cảm thấy người như vậy nên bắt lại trừng trị nghiêm minh không?

Dương Thần lại hỏi.

Chu Khang Vũ suy ngẫm hồi lâu khóe miệng co giật miễn cưỡng gật đầu cười:

- Nên.
Bình Luận (0)
Comment