Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 727

Sắc mặt Đường Uyển phức tạp mà cùng Lâm Nhược Khê nhìn nhau một lúc, cười thản nhiên,

- Rất vui khi thấy Lâm tổng có tự tin như vậy, như thế đương nhiên rất tốt.

Lâm Nhược Khê tựa như nói:

- Thực ra chị Đường không cần gọi em là Lâm tổng, con gái Đường Đường của chị sau này nếu lấy Viên Dã, như thế tương đương với chúng ta là thông gia rồi, đến lúc đó cứ gọi Lâm tổng Lâm tổng nhiều không thích hợp lắm, em nghĩ, bây giờ cứ gọi chị em đi, nhưng chỉ là hình như chị lớn hơn bọn em một bậc, như thế có bất lịch sự không?

Đôi tay của Đường Uyển dưới mặt bàn siết chặt, trong lòng không thoải mái.

Lời nói của Lâm Nhược Khê nghe thì nhã nhặn, nhưng rõ ràng nói đúng ra, chị là bề trên, đừng có cảm thấy trẻ thì quên mất vai vế của mình, có một số chuyện làm ra sau này có thể khó coi đây.

Đường Uyển cũng chua xót khôn kể, bởi vì lời nói của Lâm Nhược Khê tuy bộc lộ tài năng nhưng cũng trúng vào chỗ hiểm của cô.

Quả thực, trước mắt, tình cảm của Đường Đường và Viên Dã sau một kiếp nạn sinh tử đã rất chắc chắn rồi, cô xác định sẽ làm mẹ vợ của Viên Dã, đến lúc đó tương đương là thông gia với nhà họ Dương.

Viên Dã là em họ Dương Thần, nếu như cô và Dương Thần có mối quan hệ đó, đó chẳng phải là không ra gì sao?

Miễn cưỡng nén xuống nỗi buồn phiền này, Đường Uyển thấp giọng nói:

- Sao có thể, thế thì chị gọi em là em Nhược Khê nhé, chị đây từ trước đến nay không quan tâm cái gì là luân lí vai vế cả, năm đó cả Yến Kinh chê cười chị, chị dùng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm sinh con gái chị ra, đến bây giờ cũng đã từng này tuổi rồi, thêm nữa cũng không để ý.

Khóe miệng Lâm Nhược Khê kéo nhẹ một chút

- Đúng đấy, em cũng rất khâm phục suy nghĩ linh hoạt của chị Đường, sau này có thời gian đến nhà em chơi nhé, dù sao thì sau này cũng là thông gia, qua lại sớm chút cũng không sao mà. Ồ, đúng rồi, mẹ chồng em cũng rất chú trọng bảo dưỡng nhưng không làm tốt như chị Đường đây, đến lúc ấy chị Đường có thể trao đổi với mẹ em, bề trên nhất định rất vui vẻ.

Nếu không phải Đường Uyển biết đây là toan tính của Lâm Nhược Khê thì sớm đã đập bàn giận dữ rời khỏi đây.

Người phụ nữ này không hổ là núi băng khiến cho đối thủ trên thương trường khiếp sợ, bề nổi chỉ là một góc của núi băng, còn đại đa số tẳng băng vẫn còn đang chìm dưới biển.

Đừng có thấy cô ta bình thường rất ít xuất hiện trong các hoạt động, phát ngôn đều là do Mặc Thiện Ni và Lưu Minh Ngọc phụ trách, dường như không nói lời nào, nhưng thực sự động tay, từng câu từng câu một giày vò người khác.

Nói qua nói lại, cô cùng mẹ Dương Thần Quách Tuyết Hoa là một bậc!

Sự tủi thân trong lòng Đường Uyển đã không có cách nào hình dung được, nhưng tất cả chỉ có thể nhẫn nhịn, bởi vì nếu như tức giận thì sẽ tương đương với lời nói của Lâm Nhược Khê.

Nếu như cô cãi nhau cùng Lâm Nhược Khê, Dương Thần sẽ nghĩ như nào? Lẽ nào sẽ vì mình cô mà ly hôn với Lâm Nhược Khê? Điều đó là không có khả năng, dù gì Lâm Nhược Khê cũng chỉ nói mấy lời nghe có vẻ khách sáo mà thôi, khả năng duy nhất chính là …áp lực trong nhà, không dám tiếp cận cô quá nhiều.

Lâm Nhược Khê xem thấy không chênh lệch lắm, rút hai tờ một trăm tệ từ trong ví ra để trên mặt bàn, đứng lên nói:

- Em còn phải đi chợ mua đồ ăn, khó lắm mới ở nhà cùng ông xã, còn muốn thể hiện một chút nên không ngồi lâu được, lần uống trà này em mời nhé, tuy biết chị Đường sẽ không để ý chuyện tiền này, nhưng dù gì cũng là tấm lòng của bề dưới.

Nói xong, Lâm Nhược Khê cười tao nhã, xoay người xuống lầu.

Đường Uyển nhìn hai tờ một trăm tệ trên bàn, nghiến răng, viền mắt ướt át, lẩm bẩm nói:

- Đều là do cái tên chết tiệt Dương Thần, lấy đứa nào không lấy lại đi lấy một đứa khó đối phó như vậy, tức chết mất thôi!

Mà Lâm Nhược Khê đi xuống dưới lầu, sau khi trấn tĩnh trở về xe, đóng cửa xe, thở phào một hơi.

Vỗ vỗ ngực, Lâm Nhược Khê cảm thấy yếu ớt, vừa mới cùng Đường Uyển đấu khí thế cũng không phải những lời nói ung dung, nhưng cũng may cuối cùng cũng không thua.

Khởi động xe, Lâm Nhược Khê vẫn cảm thấy hơi có lỗi với Đường Uyển, dù sao cô và chị ta ngoại trừ tình cảm của Dương Thần ra thì vẫn là bạn tốt.

Nhưng nghĩ đến Đường Uyển và Dương thần có mối quan hệ kia, Lâm Nhược Khê liền lắc lắc đầu, gạt đi tình cảm áy náy, cười tự giễu

- Thôi đi, vốn dĩ không phải người phụ nữ có lòng dạ Bồ Tát, chuyện xấu làm rồi thì làm đi, âm hiểm độc ác các kiểu cũng không phải là lần đầu tiên, nếu đã không quản được người đàn ông kia, thì để phụ nữ cách xa một chút, lúc nào cũng có thể mà.

Nghĩ nghĩ, Lâm Nhược Khê lái xe, liền đi về phía siêu thị lớn trên đường về nhà.

Tuy muốn mua đồ ăn, nhưng Lâm Nhược Khê cũng không muốn vào chợ mà chọn một siêu thị cao cấp.

Dù gì thì mùi vị và vệ sinh của thức ăn trong chợ không phải cô có khả năng dễ dàng chấp nhận được, hơn nữa bị một đám người nhìn chằm chằm, thì cả người cũng sẽ không tự nhiên, tương đối mà nói, trong siêu thị thoải mái hơn.

Đợi đến khi mua xong hai túi đồ ăn về nhà thì cũng đã mười giờ rồi, dù sao cũng là phụ nữ, hễ đi siêu thị là lại lãng phí rất nhiều thời gian.

Dương Thần đang ngồi trong phòng khách xem phim Hàn cùng Quách Tuyết Hoa, tuy không phải nội dung hắn thích, nhưng nếu đã nói với Lâm Nhược Khê ở nhà nghỉ ngơi một ngày, thì tận dụng hết khả năng khiến mẹ hắn vui lòng.

Nhìn thấy Lâm Nhược Khê đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trở về nhà, Dương Thần hiểu ra, cười nói:

- Nhược Khê cưng, lẽ nào cơm trưa hôm nay em nấu?

Lâm Nhược Khê xấu hổ gật gật đầu

- Yên tâm đi, em đã học được rất nhiều, có thể mà.

Dương Thần trêu chọc:

- Khẳng định chưa quên chứ?

Lâm Nhược Khê cho là Dương Thần không tin mình, hơi sốt ruột nói:

- Thực sự là có thể mà, anh không tin cứ hỏi mẹ và vú Vương!

Quách Tuyết Hoa bên cạnh đánh vào tay Dương Thần, cười mắng:

- Được rồi, Dương Thần con đừng bắt nạt Nhược Khê nữa, con bé này tính tình thuần khiết con không biết sao? Nhược Khê, con vào cùng vú Vương đi, một mình con thì làm không xuể đâu.

Lâm Nhược Khê vui vẻ đồng ý, cầm túi chạy vào bếp.

Dương Thần nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của vợ, rã rời cảm thán, nói thật hắn cũng không biết phụ nữ như Lâm Nhược Khê có được coi là thuần khiết không, từ việc làm ăn mà nói thì chính là sự thuần khiết quái lạ! Rất nhiều lúc EQ của cô không cao, chủ ý của cô không xấu, nhưng lời nói thường làm tổn thương người khác. Có lẽ, lúc cô không chịu thua, sẽ biến thành lực sát thương cực mạnh

Quách Tuyết Hoa nhìn Dương Thần đang suy tư gì đó, cười vỗ vỗ vai của Dương Thần, nói:

- Mặc kệ ý nghĩ của Nhược Khê là gì, con bé tình nguyện chân thành đối với con như thế, con cũng nên chân thành đối đãi hết thảy, không phải sao?

- A.

Dương Thần cười khẽ, chấp nhận gật đầu.

Khoảng hai tiếng sau, một bàn đồ ăn trưa phong phú thực sự được nấu ra, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Lâm Nhược Khê đi hai cái găng tay cách nhiệt bưng một đĩa đồ ăn đi ra, Dương Thần vẫn chưa ăn, trong lòng vô cùng ấm áp.

Hôm qua vú Vương còn thấy đôi vợ chồng trẻ không vui mà mỗi người một nơi, hôm nay lại hòa thuận như vậy, rất là vui sướng, còn chạy tới hầm rượu lấy một chai rượu vang Bordeaux quý ra bốn người cùng uống.

Muốn nói đến rượu mà Lâm Nhược Khê có cũng không ít so với xe của cô, nhưng thường ngày cả nhà ăn cơm cũng không có thói quen uống rượu, cũng rất ít hưởng thụ rượu ngon nổi tiếng thế này, cũng là người khác tặng cho cô, cứ như chim tha mồi về tổ cất giữ, cô cũng không nhớ ra.

Trên bàn ăn, dễ dàng nhận thấy Lâm Nhược Khê không yên lòng, cô không để ý ăn bao nhiêu, thỉnh thoảng lấy một chút đồ ăn gắp vào trong bát của Dương Thần.

Khẩu vị của Dương Thần cũng lớn, đồ ăn đến đều không cự tuyệt, ăn ngấu nghiến, tuy có vài món ăn, so với vú Vương làm còn kém xa nhưng Dương Thần cũng biết lúc này nên cổ vũ nhiều hơn, ra sức ăn.

Hai bậc trưởng bối nhìn dáng vẻ của hai đứa, nhìn nhau cười không nói gì.

Sau khi cơm no rượu say, dưới tác dụng của rượu, hai má của Lâm Nhược Khê nhuộm một màu đỏ, nếu như không phải mấy ngày trước cố ý giày vò Dương Thần, đã vài lần làm vợ nhỏ, cô thực sự vẫn không quen động tác quan tâm chăm sóc thế này.

Dọn dẹp bàn ăn, sau khi giúp vú Vương dọn dẹp xong phòng bếp, Lâm Nhược Khê cởi tạp dề, lấy dưa hấu đã mua từ trong tủ lạnh ra, bổ dưa cho vào đĩa, bưng ra giữa phòng khách, muốn cho Dương Thần ăn trái cây sau bữa ăn, có thể nghĩ đến cái mức này, Lâm Nhược Khê cảm thấy cô cũng tiến bộ rất nhiều rồi.

Nhưng mà, vừa đến phòng khách, Lâm Nhược Khê không thấy bóng dáng Dương Thần đâu.

Lẽ nào lại chạy đi tìm người phụ nữ khác rồi? Lâm Nhược Khê nhíu mi, đứng trong phòng khách, trong lòng hơi khó chịu.

Quách Tuyết Hoa từ sô pha đứng lên, vừa cười vừa lắc đầu nói:

- Con bé ngốc này, nghĩ linh tinh cái gì đấy, Dương Thần ở bên ngoài phơi nắng kìa, hôm nay thời tiết khô mát, con ra ngoài cùng nó đi.

Lúc này Lâm Nhược Khê mới phản ứng lại, thầm nói mình đúng là có bệnh đa nghi, nhưng có chút mừng thầm, xấu hổ cúi đầu, bưng dưa hấu đi ra ngoài cửa.

Quách Tuyết Hoa và vú Vương đều uống rượu, sau khi vào cái độ tuổi này thì không còn sức lực, hai người đều biết bọn trẻ đều cần yên tĩnh bên nhau, vì thế nói chuyện rồi lên lầu ngủ trưa.

Bên ngoài phòng, đang là gió mát rười rượi, ánh nắng rực rỡ.

Dương Thần nửa nằm trên một cái khế trúc rộng, nhắm mắt, thả lỏng toàn thân, hưởng thụ một buổi trưa hiếm có.

Một ngày như thế này, hóa ra sau khi bản thân trở về từ cái quốc gia đó, ánh nắng nhàn nhạt, gió ấm áp, không còn nhìn thấy máu tanh, không còn nhìn thấy hắc ám, nhưng hết lần này đến lần khác ít có cơ hội thể nghiệm.

Lâm Nhược Khê bước nhẹ nhàng, hơi rón ra rón rén, dường như không dám quá lớn tiếng quấy rầy Dương Thần nghỉ ngơi, nhưng bưng đĩa cũng không dễ đi vòng vèo, vì thế chậm rãi đi tới bên cạnh Dương Thần, thấp giọng hỏi:

- Ông xã, ăn dưa hấu không?

Dương Thần ngửi thấy mùi hoa nhài thơm ngát, mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn người đẹp bên cạnh,

- Em muốn đút cho anh à?

Lâm Nhược Khê thầm nghĩ, đối xử tốt với anh một chút, lại được voi đòi tiên, thôi đi, ai khiến mình đuối lý nhiều chứ, Lâm Nhược Khê phồng miệng, lấy tăm xiên một miếng đưa đến bên miệng Dương Thần.

- A…Ừ

Dương Thần ăn rồi nhai không nói gì.

Lâm Nhược Khê lo lắng hỏi:

- Có ngọt không? Có phải còn sớm dưa hấu vẫn chưa chín, em cũng không biết chọn, nhìn thấy đắt thì chọn thôi.

Dương Thần lắc đầu, chớp chớp mắt:

- Cho dù là dưa không chín, bà xã đút cho anh ăn thì cũng ngọt.

- Ba hoa

Lâm Nhược Khê vui mừng, xem ra mình làm thế này cũng có tác dụng, Dương Thần cũng không giống như hôm qua đối với cô có cảm giác xa cách.

Dương Thần nhìn kiều lan xinh đẹp trước mặt, tóc của cô nhẹ nhảy múa trong gió, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng bình tĩnh, hắn thực sự vẫn chưa từng thể nghiệm như thế, một người phụ nữ mang đến sự an toàn cho hắn.

Không tự kìm hãm được, Dương Thần vẫy vẫy tay với Lâm Nhược Khê,

- Ngoan, Nhược Khê bảo bối, tiến vào lòng anh nào.

Tay Lâm Nhược Khê cầm đĩa run lên, cũng may không rơi xuống đất, nghe được câu nói của Dương Thần, trái tim nhỏ bé của cô đập nhanh, hơi ngọ ngoạy.

Đây chính là lộ thiên bên ngoài phòng nha, nếu như cô ở trong phòng, bị hắn ôm thì cũng thôi, nhỡ may ngoài cửa có người đi qua, hắn ta lại muốn cô làm chuyện kia thì làm sao đây?

Đột nhiên, trong đầu Lâm Nhược Khê lóe lên những lời mà Trinh Tú nói với cô sáng nay, đúng rồi, cô không phải vừa hay dùng cách mà Trinh Tú nói sao?

Chỉ là…Không biết cô có thể không nữa…
Bình Luận (0)
Comment