Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 746

Bị Stern nhắc đến, Christine lặng lẽ thở dài.

Bây giờ cô ta đang ôm chặt thân thể của Dương Thần, một cảm xúc chân thật nhất, tuy rằng sức khỏe Dương Thần đang hồi phục một cách thần tốc, nhưng cơ thể quả thực lại không cảm thấy có một chút sức lực, tinh thần lực yếu đi, căn bản đã không có thể nào thi triển pháp thuật không gian, và nguyên khí cũng bị kiệt quệ, giống như là người chưa từng tu luyện vậy.

- Hi vọng tu luyện của hắn sẽ hồi phục…Nếu như hắn tỉnh lại mà phát hiện cơ thể mình không còn một chút năng lượng nào, không biết sẽ phải chịu sự đả kích lớn như thế nào.

Christine u buồn nhíu đôi mày phượng lại, nhưng không nghĩ ngợi nhiều nữa, đưa ánh mắt ra hiệu từ biệt với anh em Stern, sau đó xoay người lập tức quay về Bắc Mỹ.

Nhìn thấy Christine rời khỏi, Stern ôm lấy Alys nói:

- Ta biết là ngươi phản cảm đối với việc luyện công pháp Hoa Hạ của Dương Thần, và cho rằng đấy như là một sự bất kính với thần tộc chúng ta. Nhưng việc gì ngươi phải như vậy, chuyện đã qua lâu như vậy, cũng nên quên nó đi thôi.

Sống vui vẻ trên trần gian, nhìn hậu sinh chúng ta không ngừng sinh sôi nảy nở, nhân loại của Hoa Hạ cũng không biết tổ tiên của họ có xung đột với chúng ta, họ vô tội, trước kia khi kí “Chư thần minh ước” đã quyết định là ứng xử tốt với tinh cầu này, thì đây chính là nhà của chúng ta, việc gì phải để ý Hades tu luyện công pháp của trái đất, hay là lĩnh hội sâu hơn Quy luật không gian đây.

- Apollo, đừng cho mình là đúng, nếu như ta còn muốn phục hưng thần tộc thì sẽ không lựa chọn làm một đầu bếp.

Poseidon quay lưng đi, nhìn về phía mặt biển bao la đầy ánh trăng.

- Chỉ là ta đang bảo vệ phần vinh quanh cuối cùng trong trái tim ta, còn về tên trẻ tuổi kia, ta vốn không có dự định phá hoại hắn, chuyện này không liên quan đến ta, chỉ là tu luyện của hắn mà đến bản thân hắn còn không hiểu, mới dẫn đến Cửu Thiên Thần Lôi Kiếp.

Stern cười mặn chát, lắc đầu:

- Tùy ngươi, chúng ta đi.

Nói xong, bóng của hai anh em họ lóe sáng, và biến mất trong màn đêm.

Poseidon lẳng lặng đứng sau một lúc lâu, mới bước một bước rồi biến mất trên mặt biển.



Trung Hải

Đã là rạng sáng, ánh trăng mờ nhạt, mọi thứ đều rất yên tĩnh.

Trong phòng ngủ tầng hai của một ngôi biệt thự, ánh trăng xuyên qua ban công rớt xuống bậu cửa sổ, rải trên mặt đất, khúc xạ chiếu vào một thân hình xinh đẹp đang co ro bên giường.

Người phụ nữ mặc một bộ váy ngủ bằng chất liệu tơ tằm, tóc xõa trước mặt, ôm hai chân, ngồi trên mặt sàn lạnh ngắt, không ngừng run rẩy.

Trên tay người phụ nữ đang cầm một chiếc di động, màn hình huỳnh quang sáng lên, phản chiếu một khuôn mặt trắng ngần xinh đẹp nhưng lại trông rất thê lương khiến người khác phải thương tiếc.

Không biết là đã bao nhiêu lần cùng gọi cho một số điện thoại. Mười lần? Mười năm lần? Một trăm lần? Hay còn nhiều hơn nữa?

Mạc Thiện Ny không biết, cô cũng không muốn nhớ là bao nhiêu lần nữa.

Cô chỉ nghe thấy rất rõ bên tai ngoài tiếng “ tút, tút” ra thì chẳng có tiếng gì nữa.

Đã mấy tiếng trôi qua, từ khi hắn vội vàng cúp máy, đến bây giờ, lúc này giống như là ngồi trên đống lửa vậy,khiến cho Mạc Thiện Ny rơi nước mắt, cố nén lại, rồi lại khóc…

Vẫn còn đang nghĩ, người đàn ông này chắc chắn là có việc gì vội, cho nên nhất thời không thể nghe điện thoại, nhưng nửa tiếng sau, một tiếng sau, lưu tâm chú ý đến phòng bên, không có ai ra ngoài, người đó chắc chắn phải ở trong phòng mới đúng.

Nhưng...Sao lại không nghe điện thoại của cô.

Lẽ nào hắn không biết, cô có chuyện vẫn chưa nói xong, cần nói với hắn sao.

Tại sao lại đúng lúc cảm thấy cô đơn không ai bên cạnh, thì ngay cả tiếng nói của hắn cũng không còn xuất hiện bên tai?

Mạc Thiện Ny khóc rưng rức, làm thế nào để kiên trì chống chọi lại đây, khi mà phát hiện ra tình cảm không dứt ra được, lại bị đối phương ngay cả đối mặt cũng không muốn. Dây thần kinh mẫn cảm của người phụ nữ không thể nào đè nén được nữa…

Cũng không biết là khóc được bao lâu, gần như là đã khóc cạn cả nước mắt, Mạc Thiện Ny yếu đuối nằm trên giường, tâm thần tiều tụy, cuối cùng vẫn bị kiệt sức làm cho ngủ thiếp đi…



Yến Kinh.

Trong căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự dưới lòng đất, ánh đèn màu trắng khiến cho khắp không gian sáng như ban ngày.

Đầy các loại dụng cụ khoa học tiên tiến, và các ống nghiệm cực lớn, liên tiếp bày trong gian phòng chính, Nghiêm Bất Vấn vẫn mặc một chiếc áo choàng trắng, ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm màn hình hiển thị.

Trên màn hình hiển thị là các loại số liệu phức tạp, đủ để các chuyên gia nghiên cứu hóa sinh trên thế giới phải hoàn toàn phát điên, số liệu nghiên cứu vượt xa toàn bộ các nghiên cứu thời đại, ngoài bản thân Nghiêm Bất Vấn ra, cứ cho người khác đến nghiên cứu mấy năm thì cũng không chắc là đã nhìn ra tí gì.

Trong lúc Nghiên Bất Vấn đang cẩn thận tập trung suy xét một số vấn đề, thì một bóng đen nhẹ nhàng, như đi trong một lỗ hổng trong không trung, từng bước nhè nhẹ xuất hiện phía sau người đàn ông.

Nghiêm Bất Vấn cảm thấy một luồng khí hàn lạnh tản ra từ đáy tim, một cảm giác bị ép bức mà không có cách nào kháng cự, từ từ từ phía sau xâm nhập vào cơ thể hắn ta, khiến cho cơ thể hắn ta rơi vào một trạng thái đông cứng…

Từ từ xoay người, Nghiêm Bất Vấn cuối cùng cũng nhìn thấy người phụ nữ không mời mà đến xâm nhập vào phòng thực nghiệm bí mật.

Mái tóc đen dài buông đến hông, một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà hắn ta mong nhớ ngày đêm, một bộ váy tơ tằm màu đen cao quý, để lộ ra đôi chân trắng nõn nà, một đôi mắt sâu thẳm như sao buổi sớm, nhưng lại không có chút tình cảm nào đang nhìn hắn ta.

- Cô… Sao cô lại đến đây…

Trong lòng Nghiêm Bất Vấn trỗi dậy một niềm vui mừng khôn tả, tuy rằng cơ thể không nghe theo sự sai khiến, nhưng vẫn cố gắng chỉnh sửa lại đầu tóc, ánh mắt không phút nào rời khỏi dung nhan người phụ nữ đó.

Ánh mắt của người phụ nữ, chầm chậm nhìn xung quanh, hàng loạt các đỉnh chóp và đáy thủy tinh ống nghiệm công nghiệp cực lớn.

Nếu như có một người xuất hiện ở đây, nhất định sẽ kinh hãi không hiểu gì.

Bởi vì, những dung dịch sinh hóa trong ống nghiệm đều là những thân thể trần truồng của các nam thanh niên trưởng thành.

Và những nam thanh niên này đều giống nhau như đúc.

Khắc Long! Hơn nữa là nhằm vào một mình Khắc Long!

Bên dưới mỗi ống nghiệm khổng lồ ấy đều có một màn hình hiển thị, hiển thị tâm dẫn cũng như các loại chỉ tiêu của cơ thể Khắc Long, biểu thị trạng thái sức khỏe của mỗi cơ thể Khắc Long.

Nghiêm Bất Vấn thấy ánh mắt của người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào cơ thể Khắc Long, rất đắc ý nói:

- Thế nào, tôi không làm cô thất vọng chứ, Dương Thần nhất định sẽ muốn người phụ nữ lạnh lùng đó quay đầu lại, liếc nhìn hắn một cái.

- Tôi đã từng nói với anh, trước khi chưa ra lệnh cho anh thì không nên động gì đến Dương Thần, anh hình như… nghe không hiểu những lời tôi nói.

Ánh mắt Nghiêm Bất Vấn hơi trốn tránh nói:

- Tôi chỉ là…dùng thể thực nghiệm…thử xem trạng thái vận hành sau khi dung hòa Thần Cách của Quy luật không gian...

- Hừ.

Người phụ nữ đó khinh thường nói:

- Nghiêm Bất Vấn, đừng có giở trò khôn lỏi trước mặt tôi, anh muốn kiểm tra thử vận hành của Quy luật không gian thì có rất nhiều cách, việc gì phải đi tiêu diệt hết Hạm đội nước Mỹ mà Dương Thần vừa tiếp xúc qua.

- Tôi…Tôi chỉ là…

Nghiêm Bất Vấn vẫn còn đang muốn giải thích, nhưng vẫn chưa đợi hắn ta nói xong, thì đã phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Dường như người phụ nữ đó vẫn chưa làm gì, nhưng hai chân của Nghiêm Bất Vấn như là bị dập nát, bắn ra vô số các tia máu.

Hai xương đùi đều bị vỡ vụn, nửa chiếc áo choàng trắng nhuốm đầy máu đỏ.

Nghiêm Bất Vấn mềm oặt ngã trên sàn. Cơn đau thống thiết khiến cho khuôn mặt hắn ta cắt không còn giọt máu.

Trên sàn, máu đỏ lênh láng.

Người phụ nữ đó không thèm liếc nhìn lấy một cái.

- Đây chỉ là chút trừng phạt nhỏ dành cho anh, dẫu sao anh cũng có thể tự chữa khỏi cho mình, coi như là cho anh một bài học để anh nhớ.

- Vâng… Vâng…Tôi… tôi biết sai rồi.

Nghiêm Bất Vấn toát mồ hôi lạnh, khó khăn nói, ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ, nhưng vẫn có chút không cam tâm.

Mặc kệ hắn ta chữa trị thân thể mình như thế nào, trước mặt người phụ nữ này, hắn ta cũng chỉ giống như một con kiến không có chút tác dụng.

Người phụ nữ đó thong dong bước đi đến chỗ những chiếc ống nghiệm kia, ánh mắt lóe lên vài tia sáng kì lạ, nhếch mép nở một nụ cười khiến người khác phải suy nghĩ, đẹp nhưng đầy tà ý, đủ để bất cứ ai say như điếu đổ cũng không tỉnh ra được.

- Nghiêm Bất Vấn…anh nên nhớ rằng, tôi giao nhiều Thần Cách cướp được từ trên Thần khí giao cho anh không phải là để cho anh chơi đùa, nếu như anh không chờ đợi tôi chuẩn bị xong mà đã là lãng phí đi các Thần Cách này, vậy thì chắc chắn một điều là tôi sẽ rất tức giận.

Người phụ nữ đó xoay mạnh người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nghiêm Bất Vấn nằm trong vũng máu.

- Tôi nói cho anh biết, trên thế giới này có rất nhiều người thông minh, nếu như anh tự cho rằng mình có giá trị và quan trọng với tôi, vậy thì anh sớm mà bỏ ý nghĩ đó đi. Tôi có thể đào tạo ra anh, thì cũng có thể trong nháy mắt hủy diệt anh, nếu như anh còn không không suy nghĩ cẩn thận mà đối phó với Dương Thần, cuối cùng lại đánh rắn động cỏ, thì anh không cần tiếp tục làm thí nghiệm nữa, tôi sẽ tìm người thay thế anh.

Nghiêm Bất Vấn bàng hoàng phủ phục dưới chân người phụ nữ, cũng không thèm đếm xỉa gì đôi chân đang không ngừng chảy máu, ra sức dập đầu…
Bình Luận (0)
Comment