Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc

Chương 22

Tối nay anh không biết tại sao, trong người phiền muộn mất khống chế. Cho dù trước đây tâm trạng anh có không tốt, đối mặt với mưu mô đầy dẫy của thương trường đi nữa, anh đều rất có tính nhẫn lại, vậy mà hôm nay anh lại buồn phiền, thậm chí cảm thấy mệt mỏi.

Chuông điện thoại di động vang lên.

Mộ Nhã Triết nhận điện thoại, đầu kia truyền đến âm thanh ngập ngừng của Mộ Dịch Thần: "Ba..."

"Ừ, có chuyện gì sao?"

"Ba, ngực con lại đâu... Ngày hôm qua con có một giấc mơ, mơ thấy mẹ..."

Chiếc xe thể thao thoáng đi chậm lại. 

Cửa kính xe hạ xuống, một nhã triết sắc mặt thâm trầm. "Ừ? Mẹ sao?"

Mộ Uyển Nhu?

"Không phải mẹ ấy... con mơ thấy, có một cô gái rất xinh đẹp hiền lành gọi tên một người, nhưng không phải tên con... À, cảm thấy có gì đó không rõ ràng! Chỉ là khi con mơ thấy cô ấy, cảm thấy rất an tâm, rất ấm áp, giống như..."

Giọng nói non nớt hơi ngừng một chút, mộ Dịch Thần không khỏi oán trách nói: "Nhưng mà ba không thích người mẹ bây giờ! Một chút ôn nhu cũng không có, Dịch Thần không thích người mẹ ấy... Ba, con không muốn, người con muốn là người mẹ trong giấc mơ đó..."

Con trai đầu bên kia vừa khóc vừa làm ầm ĩ, vui đùa tùy hứng.

Mộ Nhã Triết bất đắc dĩ, âm thanh ôn nhu có chút bất ngờ: "Ngoan, Dịch Thần đừng buồn, được không? Ba lập tức quay về chơi với con!" 

"Vâng, ba à, là "chúng ta" trở về nha!"

*Ý chỉ Mộ Nhã Triết dẫn "người mẹ" trong mơ của Dịch Thần cùng nhau trở về.

Điện thoại ngắt, đôi môi anh khẽ cong lên, sự ôn nhu ban nãy vụt tắt.

Con người, thật sự có thần giao cách cảm sao?

Bác sĩ nói, Dịch Thần là sinh đôi, vì vậy giữa hai người thường xuyên sinh gia cái gọi là "thần giao cách cảm" ấy. Nhưng mà, ban đầu cô bé kia mang thai quả thực là hai đứa bé, nhưng đến khi sinh thì một đứa đã không còn hô hấp mà...

Nhưng mà sau đó anh đã phái người đi đến bệnh viện tìm các bác sĩ cùng ý tá của ca đẻ đó, tìm lại thân thể của đứa trẻ ấy, muốn đem đi an táng, nhưng tất cả mọi người đều nói thân xác đó đã xử lý xong rồi.

Ban đầu anh còn cảm thấy thương xót. Nhưng mà từ khi Dịch Thần còn nhỏ bắt đầu hiểu chuyện, liền không ngừng nhắc tới, trong mơ cậu mơ thấy mình có một người em trai.

Mí mắt cao rộng, tướng mạo thì cực kỳ giống anh, thậm trí như hình ảnh phản chiếu khi đứng trước gương vậy, giống nhau như đúc.

Anh vẫn cho rằng đó là lời nói vô căn cứ.

Cho đến khi có một lần, nhỏ Dịch Thần sốt cao, đang được bác sĩ của Mộ gia truyền nước, cậu nằm ở trên giường, hôn mê, không ngừng gọi: "Mẹ... mẹ..."

Thân thiết, quyến luyến, hoàn toàn không giống vẻ lạnh lùng của cậu đối với Mộ Uyển Nhu.

Mặc dù ngày thường nhỏ Dịch Thần vẫn gọi Mộ Uyển Nhu là mẹ, nhưng thực ra cậu rất xa lánh, lạnh nhạt với cô ta.

Lúc tỉnh dậy, cậu khóc, Mộ uyển nhu muốn đi tới ôm cậu, nhưng cậu làm loại không muốn.

Một mực khóc: "Dịch Thần có em trai, Dịch Thần có em trai mà, em trai bị bệnh, Dịch Thần phải đưa em ấy đi bệnh viện..."

Nhưng mà, ban đầu đứa trẻ kia không thể giữ lại được, em trai cậu từ đâu tới?

Không ai tin tưởng lời Dịch Thần nói, chỉ coi cậu là đứa trẻ, ăn nói luyên thuyên mà thôi.

Sau đó nhỏ Dịch Thần cũng không nhắc lại nữa.

Chì là từ đó cảm giác của cậu đối với Mộ Uyển Nhu vô cùng hời hợt.

***

Hôm sau, buổi sáng công việc bình thường.

Nhưng đến buổi chiều, một việc không ngờ ập tới, Vân Thi Thi mất việc.

Vốn là thời gian nghỉ trưa, Vân Thi Thi cầm trong tay tài liệu dự án định đưa cho Bộ trưởng, chân trước vừa mới rời đi, chân sau liền có mấy tên thanh niên ăn mặc kiểu côn đồ đến đánh bảo vệ của công ty bị thương, xông vào công ty của cô, hất tung cả một dãy bàn, lớn tiếng gọi tên cô.

Bọn họ xông vào, những người trong đại sảnh đều bị dọa sợ, mấy người đồng nghiệp nhìn những hình xăm chằng chịt trên người bọn họ thì nặn ở góc im re, thở cũng không dám thở mạnh. Nghe nói đây là bọn côn đồ nổi tiếng, hành hoành cả khu vực này, rất có thế lực. Ai cũng không hiểu người hiền lành như Vân Thi Thi làm sao lại chọc phải bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment