Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc

Chương 45

“Ý gì?” Thanh niên kia cười, sau đó có một người ở đằng sau cao giọng lên, châm biếm nói: “Em cô không có tiền, chạy đến chỗ chúng tôi mượn tiền, mỗi ngày mượn một ít một ít, giờ nó dồn thành một đống rồi! Nói thế thôi chứ cũng không nhiều đâu, cô ta thiếu nợ chúng tôi 20 vạn”

20 vạn.

Vân Thi Thi ngẩn người, thở cũng gấp hơn, mở to mắt, không thể tin nhìn đám thanh niên trước mặt.

Cô còn tưởng Vân Na vì không được chọn nên mới nổi loạn, chạy ra ngoài chơi bời không về nhà, cô cũng không nghĩ nhiều, dù có lo lắng cho Vân Na nhưng cô nghĩ là thế nào thì Vân Na cũng phải tìm về nhà thôi.

Thế nhưng mọi chuyện có vẻ đi theo chiều hướng tệ hơn cô nghĩ,, Vân Na không những không về mà còn tìm đi mượn tiền xã hội đen, ngay cả thuốc phiện mà Vân Na cũng dám đụng vô, bây giờ số tiền mượn lên đến 20 vạn.

Hai mươi vạn… dù cho cả cha cô, Vân Nghiệp Trình có bán cả nhà cũng không đủ để trả nợ.

Cô đứng yên tại chỗ, cả người cứng đờ như đá, thanh niên đứng bên cạnh thì không ngừng kêu ca: “Không có tiền còn mạnh miệng, đúng là không biết điề! Bây giờ cô nói đi, số tiền kia phải thế nào đây? Chẳng lẽ phải để đại ca ta tự mình đến đòi thì cô mới chịu trả sao?”

Tên Cường thấy tên kia nhắc mình, tay đang ôm một cô thân hình gợi cảm. Tên đó thả tay ra, dập tắt điếu thuốc đang hút, cười nói: “Người em không tỉnh lại, vậy thì chị phải trả tiền cho em chứ đúng không?”

Vân Thi Thi sợ hãi nói: “Tôi… tôi không có tiền”

Đừng nói 20 vạn, dù là hai vạn, hai hai ngàn cô cũng không có!

Tên thanh niên thất vọng trừng mắt lên nhìn: “Không có tiền sao? Anh Cường, cô ta bảo mình không có tiền trả nợ kìa!”

“Hai mươi vạn, không phải là con số nhỏ.”

Tên Cường nghe thế thì nở nụ cười dâm loạn.

“Không có tiề, vậy thì trả bằng cái khác cũng được!”

Thanh niên kia lập tức hiểu ý, cúi đầu cười cười, đánh giá nhìn cô từ đầu đến chân, còn gật đầu hài lòng.

“Nhìn cô cũng không tệ đâu, hay là cô đến hầu hạ anh Cường vài ngày đi, số nợ kia sẽ được xoá! Cô cũng biết đấy, được phục vụ anh Cường là cơ hội hiếm có của cô đó, nếu là người khác, một cọng tóc cũng chẳng được anh Cường chú ý nữa là!”

“Không” Vân Thi Thi lập tức từ chối.

Tên thanh niên kia giận dữ cười, nhẹ nhàng vỗ gương mặt nhỏ của cô, chỉ về phía tên Cường nói: “Nè, cô cũng nên biết tốt xấu một chút đi, có biết anh ấy là ai không hả, là Lão Đại của cái quán bar này đó, cô dám không nể mặt anh ấy sao? Muốn chết à?”

Tên thanh niên đè cô ngồi xuống ghế, tên Cường liền ôm chầm lấy cô, một tay ôm cô, một tay cầm ly Whiskey để phục vụ rót đầy, đem cái cốc đến trước mặt cô.

Cô nhìn ly rượu, tên Cường nhìn cô nói: “Uống cạn ly này.”

Vân Thi Thi nhìn rượu trong ly, trong lòng cảm thấy hoảng sợ không thôi.

“Tôi… tôi không biết uống rượu...”

Đừng nói là Whiskey, dù là bia cô cũng không uống được. Cơ thể cô vốn rất mẫn cảm, chỉ cần một ngụm là say ngay, chứ đừng nói là uống cạn một ly. Nhưng thật sự, từ trước đến nay cô chưa từng uống một ngụm rượu hay bia nào cả.

Tên Cường cười một tiếng, mày rậm nhăn lại: “Sao? Chẳng lẽ cô không thể nể mặt thằng Cường này uống một ly sao?”

“Tôi thật sự không biết uống rượu” Vân Thi Thi sợ hãi run lên cầm cập, cô thật sự không biết uống rượu.

“Rượu mời không muốn, muốn uống rượu phạt chứ gì!”

Tên Cường thấy cô nhất quyết không chịu uống, liếc mắt nhìn tên thanh niên kia một cái. Mấy tên đứng đó cũng ngầm hiểu, tiến lên giữ chặt người cô, mở miệng cô ra, mạnh mẽ đổ hết rượu vào miệng cô.

Từng ngụm, từng ngụm Whiskey chảy vào trong cổ họng, vị rượu xộc thẳng lên mũi, mùi cồn nồng đậm, cô cũng không kịp phản kháng, bất thình lình bị đổ rượu vào miệng, mặt cô lập tức đỏ lên, nước mắt chảy ra.

Không biết sức lực lấy từ đâu, Vân Thi Thi đẩy tên thanh niên kia ra, ly rượu rớt xuống đất vỡ thành mảnh nhỏ.

Cô liều mạng ho khan, ôm bụng ho sặc sụa, còn ói ra vài giọt rượu, trong miệng rất hăng, rất nóng, như đang bị lửa thiêu đốt vậy.

Bình Luận (0)
Comment