Úc Tử Duyệt không ngờ Lăng Bắc Hàn lại gọi tới. Lúc nhìn màn hình điện thoại cô thật sự rất vui mừng, không kịp chờ, nhanh chóng bắt máy sau đó nằm xuống giường.
“Alo......” cô ngọt ngào mở miệng nói vào điện thoại, nhìn chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay trái đang phát ra ánh sáng thuần khiết, nghĩ tới lời nói của bà nội cô dần cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Bà nội tặng cho cô chiếc vòng tay bảo bối của bà chứng tỏ bà rất yêu thương cô?
Bà cụ không có nói rõ nhưng mà trong lòng Úc Tử Duyệt không phải bà cụ cũng rất phúc hắc hay sao?
Lăng Bắc Hàn nghe thấy giọng cô liền cảm giác cô đang vui vẻ, “Chuyện gì mà vui vậy?” Lăng Bắc Hàn cười hỏi, giọng nói đậm vẻ cưng chiều. Chỉ cần cô vui vẻ, anh cũng cảm thấy vui và yên tâm hơn nhiều.
“Bà nội tặng vòng tay của bà cho em?” Úc Tử Duyệt đắc ý nói.
“Vòng tay?” Lăng Bắc Hàn cau mày, vòng tay của bà cụ chỉ có chiếc vòng tay phỉ thúy. Đó là vật do tổ tiên truyền lại. Lăng Bắc Hàn kinh ngạc, có chút không tin bà cụ sẽ tặng bảo bối của bà cho Úc Tử Duyệt.
“Đúng vậy nha, là vòng tay phỉ thúy?” Úc Tử Duyệt cười nói, nhớ tới mẹ cô Tô Mạt Hề cũng có một chiếc vòng tay phỉ thúy truyền lại cho chị Lệ Huyên. Khi đó cô còn cảm thấy tư tưởng “Truyền cho con trai không truyền cho con gái” rất phong kiến, không ngờ mình cũng sẽ có.
Làm con dâu cả nhà họ Lăng, cô có cảm giác rất tự hào.
Úc Tử Duyệt vừa nói như thế, Lăng Bắc Hàn ngược lại rất kinh ngạc, không ngờ bà cụ sẽ thật từ bỏ, “Vậy thì em phải bảo quản cho thật tốt, đừng làm hư, đó là tâm ý của bà!” Lăng Bắc Hàn dặn dò cô.
“A...... đúng rồi, Lăng Bắc Hàn?” Úc Tử Duyệt bỗng chốc nhớ tới chuyện tình của bà Tiếu, giọng lập tức trở nên nghiêm nghị, còn có vẻ tức giận, ngồi dậy dựa vào đầu giường.
“Sao vậy?” nghe thấy giọng cô đột nhiên nghiêm nghị Lăng Bắc Hàn kinh ngạc, cũng không biết mình đã đắc tội gì với tiểu tổ tông này?
“Tại sao chuyện của mẹ anh không nói cho em biết? Anh đúng là không sửa được cái bệnh xấu xa này, chuyện gì cũng gạt em!” Úc Tử Duyệt thở hổn hển nói vào điện thoại.
Nghe cô nói đến việc này, ngược lại Lăng Bắc Hàn thở phào nhẹ nhõm, “Mẹ không cho anh nói bởi vì mẹ cũng cảm thấy chuyện này thật khó nói...” nhớ tới bà Tiếu Lăng Bắc Hàn cau mày, cũng không biết bà ấy đã giải quyết xong hay chưa?
Phá bỏ đúng là đáng tiếc, dù sao cũng là một sinh mệnh nhỏ. Nhưng nếu suy nghĩ lại một người phụ nữ đã hơn năm mươi tuổi thì sinh mạng an toàn là trên hết. Huống chi chính sách bên trên cũng không cho phép...
“Có cái gì mà ngại… Mang thai thật tốt, mẹ với em cùng nhau dưỡng thai, sau đó cùng nhau sinh… Thật thú vị! Lúc đó anh sẽ có thêm một cậu em trai hoặc là cô em gái. Ha ha...” Úc Tử Duyệt nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy rất thú vị, còn bật cười vui vẻ.
Lăng Bắc Hàn vừa nghe cô nói như thế, ngược lại cũng cảm thấy rất thú vị. Cô nhóc này thật đơn thuần, luôn có thể nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực.
“Đồ ngốc......” Lăng Bắc Hàn cưng chiều cười nói, “Mấy ngày nay cảm thấy thế nào? Có nôn nhiều không? Ngực còn căng đau không?”.
“Không mệt nhiều như lúc trước, nhưng ngực còn căng nhiều hơn...” Úc Tử Duyệt lại trượt xuống nằm trên giường, lấy chăn đắp người, xấu hổ nhỏ giọng nói.
“Tiếp tục giữ vững tinh thần lạc quan, em phải vui vẻ lên.” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói.
“Biết rồi, dài dòng! Nói nhiều như phụ nữ vậy.” Úc Tử Duyệt được nước lấn tới trêu ghẹo anh.
“Úc Tử Duyệt em...” cô nhóc thối này dám chê anh dài dòng, còn nói anh nói nhiều như phụ nữ! Lăng Bắc Hàn tức giận gầm nhẹ.
Đầu dây bên này Úc Tử Duyệt le lưỡi cười hả hê, có thể tưởng tượng được hiện tại Lăng Bắc Hàn giận đến xanh mặt. Dù thế nào đi nữa anh cũng không có ở đây nên cô không sợ! Úc Tử Duyệt nghĩ như vậy lại càng hả hê hơn, “Em làm sao? Có bản lãnh anh tới đánh em đi.”
“Em được lắm Úc Tử Duyệt! Đợi anh về nhà xem anh xử lý em thế nào!” Lăng Bắc Hàn cảnh cáo nói.
“Em chờ, anh tới đây a a a ...” Úc Tử Duyệt đắc ý, sau đó xấu xa kêu a a vào trong điện thoại.
Âm thanh mị hoặc như vậy làm Lăng Bắc Hàn nảy sinh ý nghĩ linh tinh, trong điện thoại tiếng kêu của cô gái nhỏ không hề dừng lại mà còn kêu lợi hại hơn, càng không ngừng ừ ừ a a...
“Úc Tử Duyệt em...” giọng nói của Lăng Bắc Hàn trở nên khàn khàn bởi tình dục, trầm thấp, trong đầu hiện lên hình ảnh kiều diễm của cô. Bộ dạng ấy thực sự khiến anh khó nhịn?
“Ông xã… người ta… Ưm…” Úc Tử Duyệt âm thầm cười trộm trong lòng, càng cố ý phát ra âm thanh mập mờ tê dại đến tận xương tủy làm cô càng thêm khoái chí.
“Úc Tử Duyệt? Em động tình có phải không?” Lăng Bắc Hàn không nhịn được nói ra những lời khiếm nhã. Hiện tại anh hận không thể bắt lấy cô, mãnh liệt yêu cô! Nhưng, bây giờ anh đang ở vùng duyên hải phía nam, cách xa cô mấy ngàn dặm, mà cô còn có thai...
Anh cũng biết cô gái nhỏ đang cố ý chọc anh. Làm anh khổ sở!
“Người ta… ông xã... anh có muốn em hay không...” Úc Tử Duyệt bóp mũi, giọng nũng nịu mị hoặc.
“Muốn, anh muốn mãnh mẽ tiến vào vào, xô đẩy em!” anh nhẫn nại gầm nhẹ, cũng xấu xa ăn miếng trả miếng kích thích cô.
“Anh...” bị lời nói của anh kích thích, đột nhiên cơ thể cô bắt đầu ngứa ngáy. Úc Tử Duyệt nhớ tới lúc bọn họ vui vẻ, lúc này tình yêu chính là tư vị tốt đẹp, lại cảm giác thân thể trở nên khó chịu...
Cảm giác được giọng cô thay đổi, Lăng Bắc Hàn cười hả hê. Rốt cuộc cô cũng cảm giác được sự giày vò. Cái này là tiểu ác ma giày vò!
“Duyệt Duyệt.......Tự bản thân giúp mình vui vẻ, giống như anh giúp em…” Trong điện thoại Lăng Bắc Hàn hướng dẫn cho cô, rõ ràng là cô hiểu ý của anh.
Úc Tử Duyệt nghe lời anh nói, khuôn mặt đỏ ửng, “Không...” Cô theo bản năng cô phản bác, tay nhỏ bé cũng không tự giác hành động...
Trong điện thoại lúc Lăng Bắc Hàn nói xong không khí càng ngày càng mập mờ. Úc Tử Duyệt giống như dính phải ma pháp của anh, nằm ở trong chăn thực hiện theo sự chỉ dạy của anh - tự làm mình vui.
“Trời!” Cúp điện thoại, sau khi tỉnh táo lại Úc Tử Duyệt cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô, cô vừa làm gì vậy? Lại đang nghe điện thoại của Lăng Bắc Hàn...
Mắc cỡ chết đi được! Úc Tử Duyệt tức giận nằm ở giường. Khuôn mặt đỏ lên vùi vào trong gối. Thật sự rất mất mặt!
Nhưng đúng là vừa rồi cô rất là vui vẻ, tựa như lúc ở bên cạnh anh vậy...
Sau khi cảm giác vui vẻ biến mất cô mới xuống giường chuẩn bị đi tắm. Nhưng ngay lúc này từ bên ngoài có tiếng bước chân bịch bịch. Úc Tử Duyệt vội vàng mở cửa, chỉ thấy ba chồng Lăng Chí Tiêu đang ôm mẹ chồng đi xuống lầu, nhân viên bảo vệ Tiểu Lý cũng đứng ở khúc quanh cầu thang.
“Ba, sao vậy?” Úc Tử Duyệt kinh hoảng hỏi.
“Mẹ con đau bụng, ba đưa bà ấy đến bệnh viện, con cứ nghỉ ngơi đi!” Lăng Chí Tiêu gấp rút nói với Úc Tử Duyệt, trên mặt cũng khó giấu được vẻ lo lắng, hiếm khi Úc Tử Duyệt nhìn thấy bộ dạng lo lắng như vậy của ông.
Luôn luôn là một người đàn ông trầm ổn giống như núi, ông cũng sẽ có lúc lo lắng, nhất định là quá lo lắng cho mẹ chồng! Úc Tử Duyệt âm thầm nghĩ, sau khi hồi hồn liền đi theo họ xuống lầu, chỉ thấy dì Vương và bà cụ trong phòng cũng nghe thấy tiếng động.
Dì Vương hỏi, Lăng Chí Tiêu thông báo với dì Vương mấy câu liền ôm Tiếu Dĩnh đi ra cửa, cũng dặn Úc Tử Duyệt đừng lo lắng.
“Duyệt Duyệt, nhanh đi nghỉ ngơi đi, không có việc gì! Tôi đi trấn an bà cụ.” Dì Vương ôn hòa nói với cô, Úc Tử Duyệt gật đầu một cái, đi lên lầu.
Hy vọng mẹ chồng thật sự không có chuyện gì. Lớn tuổi như vậy còn mang thai, thật ra là một chuyện nguy hiểm…
Úc Tử Duyệt vẫn mất ngủ lo lắng cho Tiếu Dĩnh, nhưng cô lại không dám gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn, sợ anh lo lắng.
Tiếu Dĩnh đột nhiên đau bụng, ra máu dưới người. Sau khi được đưa đến bệnh viện, trải qua kiểm tra thì phát hiện nồng độ HCG giảm xuống rõ ràng. Người cũng không ngừng chảy máu, bụng lại rất đau đớn. Lúc đó Lăng Chí Tiêu đã có cảm giác Tiếu Dĩnh chắc sảy thai rồi, nhưng cuối cùng bệnh viện lại cho kết quả là Tiếu Dĩnh mang thai ngoài tử cung, hơn nữa còn là sảy thai tự nhiên...
Úc Tử Duyệt đợi đến rạng sáng bốn giờ mới nghe được tin tức của Tiếu Dĩnh, sau khi biết được không còn nguy hiểm đến tính mạng cô mới yên tâm ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi rời giường cô nghe dì Vương kể lại bệnh tình của Tiếu Dĩnh.
“Cám ơn trời đất vì đã phát hiện kịp thời, mà nó cũng chảy máu rồi, nếu không cái thai mà lớn hơn một chút nữa, ống dẫn trứng bị vỡ cũng rất nguy hiểm!” dì Vương ngồi bên cạnh vừa ăn vừa nói, bà cụ ngồi ở một bên, cau mày, hết than lại thở.
Úc Tử Duyệt nghe được sợ hết hồn hết vía, tay nhỏ bé sờ bụng của mình, nghĩ thầm, mình chẳng lẽ cũng…
“Duyệt Duyệt, cháu cũng đừng lo lắng vớ vẩn, không phải đã đi siêu âm rồi sao, xác định chính xác là ở tử cung!” dì Vương nhìn Úc Tử Duyệt vuốt mình bụng, dáng vẻ lo lắng nên vội vàng nói.
“A... mẹ còn có nguy hiểm gì không? Lúc nào mới có thể xuất viện? Sau khi dì Vương lo cơm nước xong, cháu với dì đi thăm mẹ.” Úc Tử Duyệt hồi hồn, hỏi.
“Đã không còn nguy hiểm, nghe nói muốn ở lại viện quan sát mấy ngày, chỉ sợ chảy không hết. Một lát nữa cháu cũng không cần đi, an tâm ở nhà nghỉ ngơi.” dì Vương lại nói.
“Đêm qua tôi còn lo lắng không biết nên giải thích sao với ban kế hoạch hóa gia đình ở trên, ai ngờ... Thôi, lớn tuổi như vậy mang thai cũng nguy hiểm...” bà cụ thở dài nói, “Tiểu Vương nói đúng, cháu không cần phải đi, an tâm ở nhà nghỉ ngơi đi!” bà cụ nhấp một hớp cháo hoa màu lại nói với Úc Tử Duyệt.
“Dạ, cháu biết rồi...” Sau lần gặp gỡ Tư Đồ Ngạn, cô thật sự rất thận trọng, không dám đi linh tinh, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho đứa bé trong bụng, chỉ hy vọng nó có thể bình an ra đời.
Tiếu Dĩnh nằm viện năm ngày mới xuất viện, xác định chỗ phôi thai bị sai đã chảy hết mới dám về nhà.
Lúc này mới dám nói cho Lăng Bắc Hàn biết chuyện, nghe nói bà Tiếu không có nguy hiểm gì lớn anh mới hoàn toàn yên tâm, cũng cố ý dặn dò Úc Tử Duyệt chú ý nhiều hơn.
Lúc Lăng Chí Tiêu không ở nhà Úc Tử Duyệt sẽ chủ động đưa thức ăn lên lầu cho Tiếu Dĩnh, nghiễm nhiên cô trở thành người con dâu đảm đang. Chuyện này nhà họ Lăng không cho nói ra, nên Úc Tử Duyệt cũng không nói cho cha mẹ mình biết.
Hôm nay, Úc Tử Duyệt bưng canh gà hầm do dì Vương nấu suốt một ngày lên lầu, còn chưa vào phòng của Tiếu Dĩnh thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền ra từ trong. Úc Tử Duyệt cau mày, không biết bây giờ nên làm thế nào mới tốt...