Anh nói muốn hẹn hò với cô. Nghe lời của anh, Úc Tử Duyệt kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Trong lòng vui vẻ, nhưng ngay trước cha mẹ chồng dĩ nhiên không thể biểu hiện quá kích động, không nhanh không chậm từ từ đứng lên khỏi ghế salon.
“Duyệt Duyệt mặc nhiều áo một chút, hôm nay bên ngoài có gió lớn.” Tiếu Dĩnh tốt bụng nhắc nhở.
“Vâng.” Úc Tử Duyệt cười đồng ý, sau đó bị Lăng Bắc Hàn lôi kéo đi lên lầu thay quần áo, chỉ chốc lát sau hai người lại đi xuống. Tiếu Dĩnh bảo tài xế đưa bọn họ đi thì Lăng Bắc Hàn từ chối nhã nhặn.
“Mới vừa rồi tại sao không nghe lời em nói?” Mới ngồi lên vị trí ghế sau Úc Tử Duyệt vừa kéo dây nịt an toàn, vừa ai oán hỏi Lăng Bắc Hàn.
“Nghe lời em nói? Dẫn em ra ngoài ăn uống thả cửa sao?” Lăng Bắc Hàn vừa lái xe vừa nói cũng không hề nhìn cô một cái.
Làm sao anh biết cô nghĩ đi ra đường ăn uống ?
Nhìn kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh cười cười cưng chiều.
“Anh …Làm sao anh biết?” Nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh trong kính chiếu hậu, Úc Tử Duyệt cà lăm hỏi.
Lăng Bắc Hàn cười nhìn cô trong gương, hài hước nói “Về chuyện này anh là con sâu trong bụng em, làm sao anh không biết được?”
Úc Tử Duyệt trợn mắt nhìn anh, nghịch ngợm le lưỡi một cái, “Biết còn không dẫn em ra ngoài, tội thêm một bậc.” Úc Tử Duyệt thở phì phò nói, điều này giúp cô cũng mới ý thức được Lăng Bắc Hàn chính là cố ý không để cho cô ăn!
“Lăng Bắc Hàn anh được lắm! Bà nội với mẹ quản em coi như xong, vậy mà anh còn không cho em ăn. Anh có biết một tháng nay em làm sao vượt qua không? Ngày ngày ăn những thứ đồ ăn kia nhưng chẳng có mùi vị gì. Mà gói mì ăn liền cũng không thể ăn.” Úc Tử Duyệt nói với người đang nhìn mình trong trong kính chiếu hậu, kể lể ai oán.
Chỉ mới nói như vậy thôi mà lỗ mũi cô giống như đã ngửi được mùi vừa chua lại vừa cay của dưa chua muối rồi. Cô tham lam nuốt một ngụm nước bọt, thật sự rất muốn ăn!
Cô oán trách khiến anh chỉ có thể cười cưng chiều, “Tại sao anh phải dung túng cho em phạm tội? Càng không thể nào trở thành đồng lõa với em được?”
“Cái gì phạm tội ? Ăn mỳ ăn liền, ăn Ma Lạt Thang, chao cũng bị xem là tội phạm à?” Úc Tử Duyệt bất mãn thở phì phì, “Ăn một hai lần cũng sẽ không sao mà...”
“Đối với phụ nữ có thai mà nói, điều này coi như là tội phạm! Một hai lần cũng có hại. Lần trước đau bụng em quên rồi sao?” Lăng Bắc Hàn vừa lái xe vừa dạy dỗ.
Nghe lời của anh, nhớ tới lần trước ăn vặt nửa đêm bị đau bụng, cô lúng túng rũ mắt xuống, đuối lý không biết nên phản bác thế nào, “Nhưng em lại muốn ăn….” nói nho nhỏ, tay nhỏ bé thủ sẵn ở thành ghế.
Lăng Bắc Hàn cười cưng chiều, đảo tay lái, trong lúc vô tình anh liếc thấy quán rượu mà Lục Khải Chính mở, cánh cửa đã bị đóng chặt, dán niêm phong. Khóe miệng đang cười của anh cứng đờ, nghĩ đến đã thật lâu anh chưa liên lạc với Lục Khải Chính, cũng không biết tình hình bây giờ ra sao.
Có lúc anh chỉ có thể ở trong lòng động viên cậu ta: Lão Lục, gắng lên!
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng chuyển động, ngược lại, Úc Tử Duyệt càng ngày càng thất vọng, anh đúng là ác độc quyết tâm không mang cô đi ăn ăn vặt sao?
“Anh dẫn em tới nơi này làm gì? Em không đói bụng nữa.” Cô ngồi trên xe không chịu xuống, nhìn Lăng Bắc Hàn, tức giận nói.
“Bảo em xuống xe thì xuống đi, nói nhảm làm gì?” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói, cởi dây nịt an toàn ra cho cô, ôm cô xuống xe. Úc Tử Duyệt thở hổn hển vì bị anh ôm xuống.
Cô bị anh lôi kéo đi tới quán ăn kia.
Chứng kiến phục vụ bưng lên một nồi lẩu cay, Úc Tử Duyệt thật sự vui mừng, mặt cảm kích nhìn Lăng Bắc Hàn.
“Ông chủ nói món này là canh nguyên chất được hầm nhừ, không có dầu cống ngầm, nguyên liệu còn tươi sống…” Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng nó với cô, bỏ miếng thịt dê vào trong nồi lẩu đang sôi trào, “Nhưng mà vẫn phải ăn ít một chút!”
Úc Tử Duyệt cảm động nhìn anh săn sóc cho mình, cầm chiếc đũa đưa vào nồi lẩu gắp miếng thịt dê nhúng, hơi cay, vô cùng ngon lành. Nếu có thêm vị chua sẽ càng ngon hơn.
“Ông xã? Em yêu anh chết mất!” Úc Tử Duyệt hưởng thụ nhai miếng thịt, nuốt xuống, lớn tiếng nói với anh.
“Mau ăn đi?” Cô nói thẳng như vậy, thật ra khiến anh hơi ngại. Hơn nữa lúc này ông chủ lại bưng món ăn đi vào, anh nghiêm túc nói với cô. Úc Tử Duyệt le lưỡi một cái, tiếp tục ăn. Cô cũng biết, anh đang ngượng ngùng.
Úc Tử Duyệt ăn chưa được bao nhiêu đã cảm thấy no rồi, ăn những thứ này cũng là cho đỡ thèm mà thôi.
“Mỗi lần tới nơi này, sẽ nhớ tới Nhan Tịch cùng lão Lục. Haiz…” Vừa uống nước lọc, Úc Tử Duyệt cảm khái nói. Lăng Bắc Hàn cũng sững sờ, “Bây giờ Nhan Tịch đang ở đâu?” Thật ra thì anh biết Nhan Tịch đã đi đâu và cũng phái người âm thầm bảo vệ cô, Lục Khải Chính đã nói chuyện tình với anh, anh không thể hồ đồ.
“Không biết... liên lạc với chị ấy không được, em chỉ có thể nhắn tin với chị ấy qua diễn đàn tiểu thuyết. Nếu như Nhan Tịch vẫn còn viết, chứng minh chị ấy không có việc gì. Có việc gì sao?” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn hỏi.
Lăng Bắc Hàn kiên định gật đầu một cái, “Không có việc gì?”
“Ừ, em biết chị ấy sẽ nghĩ thoáng ra mà, cũng càng không vì việc đó mà mất lý trí làm những chuyện điên rồ. Chị ấy còn phải chăm sóc cho mẹ và em trai nữa nên chắc sẽ không có chuyện gì!” Hai mắt Úc Tử Duyệt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, thì thào nói, trong lòng có quá nhiều cảm xúc.
“Đừng suy nghĩ nhiều. Đi dạo ở trung tâm thương mại một chút.” Lăng Bắc Hàn không muốn Úc Tử Duyệt nghĩ những thứ không vui, lôi kéo cô, trầm giọng nói.
“Khó có khi anh có ý nghĩ đi dạo ở đó, bản tiểu thư đây cho anh chút thể diện đi dạo cùng anh.” Úc Tử Duyệt thân mật ôm cánh tay của anh, hả hê nói.
“........” Anh đi dạo ở trung tâm thương mại? Lăng Bắc Hàn im lặng. Anh ghét nhất đi dạo ở nơi đó. Rõ ràng anh là vì cô mới nghĩ......
**
Hai người đến trung tâm thương mại cũng không biết mua gì, chỉ đi dạo một chút. Úc Tử Duyệt nhất định đòi mua quần áo cho anh, Lăng Bắc Hàn không vui, “Hàng năm anh đều ở đơn vị, mua quần áo làm gì?”
“Mua mặc chứ sao. Trong tủ treo quần áo của chúng ta, quần áo của anh cũng không có bao nhiêu, nhìn rất khó chịu.” Úc Tử Duyệt làm nũng, lôi kéo anh đi tới cửa hàng nhãn hiệu thời trang nam nổi tiếng.
“Ông xã anh mặc áo khoác này đẹp trai nhất đó.” Nhìn Lăng Bắc Hàn đi ra từ trong phòng thử áo, anh mặc một cái áo khoác màu đen thẳng thớm, Úc Tử Duyệt sùng bái nói. Lăng Bắc Hàn nhìn cô giống như hoa si, cười cười, “Gói lại đi, anh lười phải thử tới thử lui, em thích là tốt rồi.”
Sau khi mua xong quần áo cho Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt lôi kéo anh lên tầng ba. Gần một nửa tầng ba là bán áo lót cho phụ nữ, còn một hơn phân nửa là quần áo trẻ em.
“Tới đây làm gì?” Còn chưa bước xuống thang cuốn tự động, đập vào mi mắt anh chính là các loại áo ngực màu sắc mập mờ, Lăng Bắc Hàn có chút mất tự nhiên, cúi đầu cứng đờ hỏi cô.
“Mua áo lót.” Úc Tử Duyệt vô cùng tự nhiên nói chuyện.
“Vậy em đi đi, anh ở đây chờ em.” Cô muốn kéo anh đi dạo ở khu bán áo lót phụ nữ, sao anh không lúng túng cho được?
“Tại sao? Anh phải đi cùng em?” Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên, nhìn hai gò má khẽ ửng hồng của anh, tức giận hỏi. Chỉ là thoáng qua cô thấy Lăng Bắc Hàn xấu hổ.
Ha ha ha......
Cô cười to tiếng ở trong lòng, nhìn dáng vẻ túng quẫn của anh cô cảm thấy rất thú vị.
“Anh là đàn ông.” Lăng Bắc Hàn cúi đầu, nhìn cô, tức giận nói.
“Đàn ông thì thế nào? Đàn ông cùng vợ đi mua áo lót thì có sao? Trước kia không phải anh còn theo em đi mua băng vệ sinh sao?” Úc Tử Duyệt thản nhiên nói chuyện.
“Đó là ở siêu thị.” Lăng Bắc Hàn cố gắng phản bác.
“Trung tâm thương mại thì thế nào? Đây là một trong những tiêu chuẩn đánh giá người đàn ông tốt, cùng vợ đi mua băng vệ sinh, mua áo lót.” Úc Tử Duyệt nghiêm mặt nói, vòng khuỷu tay của anh, lôi kéo anh đi tới khu bán áo lót.
“Anh thấy em có một đống đồ lót ở nhà mà, nhất định phải mua hôm nay sao?” Tiểu ác ma này, em cố ý! Lăng Bắc Hàn vừa đi vừa mím môi, nhỏ giọng nói.
“Em phát triển rồi, những thứ ở nhà không mặc vừa nữa....... , Úc Tử Duyệt khẽ rít lên, ngước đầu nhỏ giọng nói với anh.
“........” Lời cô nói thật mập mờ làm Lăng Bắc Hàn bắt đầu tưởng tượng, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh mềm mại ấy, nhưng mà nếu theo như lời cô nói, quả thật lớn lên rất nhiều!
Cố gắng trấn định, tự nhiên đi theo cô vào một cửa hàng bán đồ lót, “Ông xã, anh nói xem nhìn cái này có được không?” Vào trong tiệm, Úc Tử Duyệt băn khoăn một chút, sau đó cầm lên một cái áo lót màu đen mỏng, viền tơ, nhìn Lăng Bắc Hàn hỏi.
“........” Cô gái chết bầm này, còn hỏi anh?
“Khụ...... đẹp mắt.......” Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng nói, cũng không chú ý nhiều đến cái áo lót đó.
“Tiểu thư, xin hỏi cô mặc số bao nhiêu?” Lúc này có nhân viên hướng dẫn mua đi tới, trong tay còn cầm thước cuộn, hỏi Úc Tử Duyệt.
“Tôi cũng không biết, bình thường là B, hiện tại đang mang thai, nên lớn hơn rất nhiều...” Úc Tử Duyệt tự nhiên trả lời, Lăng Bắc Hàn đứng lùi qua một bên, chỉ thấy nhân viên bán hàng đứng trước mặt anh, lấy số đo cho Úc Tử Duyệt.
“Bây giờ là 80C rồi ?” Nhân viên bán hàng ngọt ngào nói, sau đó tìm cho cô loại áo lót vừa rồi cô ưng ý, “Cái này, cô có thể vào trong thử một chút…” Nhân viên bán hàng lại nói với cô.
80C rồi hả ? Lăng Bắc Hàn nhớ lúc trước cái này nhỏ, không ngờ bây giờ cái bánh bao nhỏ này còn lớn hơn nhiều, “Ông xã, em đi thử đây...” Úc Tử Duyệt ngọt ngào nói với Lăng Bắc Hàn đang đứng mất hồn bên ngoài.
Lăng Bắc Hàn gật đầu một cái, nhìn cô cùng nhân viên bán hàng đi vào trong, nghĩ tới một lúc nữa cô sẽ thử áo lót ngay trước mặt một cô gái xa lạ, trong lòng anh có chút không thoải mái. Chỉ là khi đi vào phòng thử quần áo, Úc Tử Duyệt chợt nảy ra một ý, “Tiểu thư, tôi có thể gọi ông xã của tôi vào cùng không?” Đậu đen rau giá? Toàn thân cô bị anh nhìn thấy không tốt hơn là thử áo trước mặt cô bán hàng à?
Chỉ là sau khi cô hỏi ra câu này, giống như đây không phải là cô cùng Lăng Bắc Hàn thông gian ngay trước nhân viên bán hàng hay sao?
Nhưng mà chính cô bán hàng nói, “Có thể.......” Cô bán hàng đỏ mặt.
“Ông xã?” Lúc này Úc Tử Duyệt hùng hổ kêu Lăng Bắc Hàn tới, ông xã cùng bà xã thử quần áo là điều hiển nhiên! Ở trong lòng Úc Tử Duyệt thầm nghĩ như vậy, nhưng mà đây chỉ là áo lót… Mặc kệ! Dù sao cũng đã có Lăng Bắc Hàn cùng thử với cô!?
Lăng Bắc Hàn thật muốn bóp chết Úc Tử Duyệt. Nhưng anh vẫn đi vào với cô, mang theo khí thế hùng dũng trên người anh theo cô đi vào phòng thử quần áo, cũng may hôm nay anh không có mặc quân trang đi ra ngoài!