Sau đó, anh lại đi vào phòng của cô.
Nhìn chiếc giường nhỏ dán chặt vào tường, Lục Khải Chính cắn môi lắc đầu một cái, rõ ràng cô là người không có cảm giác an toàn. Bên trong phòng coi như chỉnh tề, Laptop còn chưa có đóng lại, trước cửa sổ còn là bày một chậu lục la tươi tốt. Hình như mỗi nơi cô ở, đều sẽ trồng lục la.
Lục Khải Chính bị chiếc cốc sứ in đóa hoa Blue Rose đã bị hỏng trên bàn của cô thu hút tầm mắt, cái cốc kia rõ ràng cho thấy đã từng bị bể nát, lại được dính vào, Lục Khải Chính nhẹ nhàng cầm lên, nhận ra cái cốc này. Trước kia anh đã từng dùng nó uống nước, lúc ấy cô còn không cho anh!
Đã bị hỏng đến thế này rồi, sao còn không nỡ vứt đi, mà còn dính lại?
Để chiếc cốc xuống, lại vô tình nhìn thấy một cuốn sổ tiết kiệm ngân hàng màu đỏ ở bên cạnh, anh tò mò lật thử, chủ nhà tên là Trần Ngọc Nghiên.... Lục Khải Chính nghĩ cái tên này một lúc lâu, rõ ràng đây chính là tên mẹ cô.
Nhìn số liệu trên sổ tiết kiệm, Lục Khải Chính phát hiện cô mỗi tháng đều gửi một khoản tiền vào.... Đây chắc hẳn là tiền cô gửi cho cô mỗi tháng.... Tim Lục Khải Chính khuấy động vài cái, cũng không khỏi nhớ tới hôm trước đi tìm Úc Tử Duyệt, cô ấy đã nói với anh về chuyện của Nhan Tịch.
“Sao lại có một nốt ruồi đen lớn như vậy?”
Nhìn trên vai trái cô có một nốt ruồi đen rất lớn, đầu ngón tay Lục Khải Chính nhẹ nhàng sờ lên, hỏi.
“Nói nhảm! Đương nhiên là trời sinh!” Nhan Tịch liếc mắt nói với anh, che bả vai lại, “Trên bả vai có nốt ruồi, biểu thị rằng có gánh nặng lớn! Số vất vả a!” Nhan Tịch vùi ở trong ngực anh, thở dài nói, giống như là oán trách.
Lục Khải Chính nghe lời cô nói, khẽ cau mày, sau đó đứng dậy, lấy từ trong túi áp vest ra một tấm thẻ ngân hàng, “Cầm lấy cái thẻ này.”
Nhan Tịch nhìn chiếc thẻ ngân hang anh đưa, cau mày, sắc mặt chớp mắt liền trở nên khó coi, “Cất đi!” Cô tức giận nói, sắc mặt xanh mét. Lục Khải Chính bị bộ dáng đó của cô hù dọa, “Sao vậy? Em là người phụ nữ của anh, dùng tiền của anh là chuyện bình thường thôi mà.” Lục Khải Chính kéo cô lên, ôm vào trong ngực, trầm giọng nói.
“Em với anh vẫn chưa là gì, em sẽ không đụng đến một đồng của anh.” Nhan Tịch quật cường nói.
“Nhóc con à, em đừng hiểu lầm.”
“Đừng nói nữa!” Nhan Tịch tránh thoát khỏi ngực anh, nằm xuống giường, kéo chăn che kín người, lúc này điện thoại di động của Lục Khải Chính chợt vang lên.
Lục Khải Chính nhìn sổ tiết kiệm, hoàn hồn từ trong kí ức, khóe miệng co giật, “Cô gái bướng bỉnh!” Anh cúi đầu mắng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng cưng chiều. Lục Khải Chính thở dài, cảm giác mình rất vô dụng, chưa từng giúp được cô chuyện gì, ngược lại còn mang đến cho cô khó khăn cùng tổn thương nặng nề.
***
“Tổng biên tập, hôm nay tôi muốn mua thức ăn rồi mới về nhà, anh có thể đưa tôi đến chợ bán thức ăn gần đây được không?” Trên xe Kha Thần, Nhan Tịch dè dặt hỏi, chỉ sợ không cẩn thận đắc tội với người tính tình cổ quái này.
“Vậy đi ăn cơm tây đi.” Kha Thần lạnh nhạt nói, đeo đôi mắt kính che hơn nửa gương mặt anh, làn da trắng nõn, Nhan Tịch cảm thấy da Kha Thần còn trắng hơn phụ nữ như cô gấp nhiều lần!
“À không, tối nay tôi có bạn đến nhà chơi nên phải về làm cơm ạ!” Nhan Tịch chưa từng quên Lục Khải Chính, vội vàng nói.
“Bạn trai?” Kha Thần cất giọng hỏi.
Nhớ tới Lục Khải Chính, gương mặt Nhan Tịch thoáng ửng đỏ, “Không phải đâu.”
“Vậy đi ăn cơm tây với tôi đi! Như vậy sẽ chân thật hơn!” Kha Thần lạnh nhạt nói, quay tay lái thật nhanh. Nhan Tịch im lặng, nếu không phải anh ta từng giúp cô một lần, cô nhất định sẽ không đồng ý làm bia đỡ đạn giúp!
Cô chính là người có ơn phải báo như vậy!
“Tổng biên tập, thật ra thì hai người công khai vẫn tốt hơn, tiếp tục như vậy...” Nhan Tịch lấy hết can đảm nói với Kha Thần, chưa nói được một nửa đã thấy Kha Thần quay đầu, cho dù đeo kính đen Nhan Tịch cũng có thể cảm nhận được sự sắc bén trong đôi mắt anh!
Cô xoay tầm mắt, không nói thêm gì nữa. Cô cũng ý thức được lời vừa rồi của mình có chút không đúng lắm, nếu có thể công khai anh ta còn phải vắt óc tính kế diễn trò như thế này làm gì nữa?
Đi cùng với Kha Thần tới một nhà hàng Pháp vô cùng sang trọng, cũng may bọn họ ở trong phòng bao riêng, nếu không cô nhất định sẽ gò bó chết mất. Đối mặt và cùng ăn món Pháp với người đàn ông anh tuấn thoát tục, xinh đẹp như một bông hoa như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực!
“Không có ý định xuất bản sách sao?” Kha Thần đột nhiên ưu nhã lau miệng, nhìn Nhan Tịch ngồi phía đối diện, hỏi.
“Không có, thể loại tôi viết không thích hợp để xuất bản!” Nhan Tịch trả lời, một mình ăn cơm chung với Kha Thần thật sự rát căng thẳng! Giờ phút này, cô chỉ muốn được về nhà sớm!
“Nói cô xuất bản những bài thích hợp cô viết ở công ty cô lại không chịu, đám người A Lượng, Tình Thiên đều xuất bản sách hết rồi! So với cô đăng trên Internet còn dễ dàng hơn nhiều, nhuận bút cũng cao hơn.” Kha Thần ngồi đối diện cô, đan mười ngón tay vào nhau, ra vẻ ông chủ, nói với cô.
A Lượng, Tình Thiên mà Kha Thần nhắc đến đều là biên tập của công ty bọn họ, chính bọn họ cũng xuất bản sách rồi, lượng tiêu thụ cũng rất tốt, điểm này cô rất rõ ràng.
“Tạm thời tôi vẫn muốn viết văn học mạng hơn. Thật ra tôi rất thích thú với việc vừa viết vừa tương tác với độc giả, viết ra để xuất bản tôi sợ mất bản thân sẽ đánh mất đi ước nguyện ban đầu của việc viết văn kia!” Nhan Tịch mỉm cười nói, nhắc tới viết văn, nói tới nói lui cũng tràn đầy sức mạnh như vậy.
“Ước nguyện ban đầu của việc viết văn?” Kha Thần lẩm nhẩm, đầu ngón tay điểm nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt đăm chiêu.
Nhan Tịch chỉ cười, không nhiều lời nữa, lúc này, điện thoại trong túi xách chợt rung lên, cô cau mày, nói với Kha Thần, rồi đi ra ngoài phòng.
“Em đang ở đâu?” Là Lục Khải Chính điện tới, giọng điệu chất vấn cùng tức giận vang lên, Nhan Tịch nhìn đồng hồ, thoáng cái đã hơn chín giờ tối rồi, “Em đang ăn cơm cùng đồng nghiệp.” Cô nhàn nhạt trả lời, không có một chút chột dạ.
“Ở đâu? Anh tới đón em!” Lục Khải Chính kiên nhẫn hỏi.
“Không cần đâu, cũng sắp về rồi!” Nhan Tịch vội vàng nói, Lục Khải Chính mỗi khi tức giận là đều muốn đánh người!
“Mau mau về đi!” Anh đã làm một bàn bữa tối phong phú, còn mua cả rượu vang, hoa tươi chờ cô về, ai ngờ…
Nhan Tịch nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, mắt trợn trắng, nghĩ thầm anh ta là gì của mình cơ chứ, làm gì mà quản mình như vậy! Lúc trở lại phòng thì Kha Thần đã chuẩn bị đi thanh toán hóa đơn, Nhan Tịch cũng đi theo, Kha Thần đưa cô về nhà.
“Chết tiệt! Là em không muốn để cho người khác biết! Bây giờ anh làm như vậy rồi, em lại mất hứng! Em rốt cuộc muốn như thế nào?” Kha Thần đang lái xe đột nhiên nóng nảy rống lên khiến Nhan Tịch kinh hãi, khi nhìn thấy trên tai anh đang đeo tai nghe Bluetooth thì hiểu ra anh đang nói chuyện điện thoại.
Cô không tự chủ kiểm tra lại đai an toàn, chỉ sợ Kha Thần không kìm chế được cảm xúc mà xảy ra tai nạn.
“Tóm lại chính là vì em không tin anh! Len, chúng ta không còn gì để nói nữa! Chia tay đi!” Chỉ thấy Kha Thần từ trước đến giờ vẫn luôn lịch sự nho nhã lúc này rống lên xong, giật tai nghe Bluetooth ra, ném lên kính canh gió.
“Tổng biên tập…”
“Két.” Nhan Tịch sợ hãi kêu lên, Kha Thần thắng gấp xe dừng sát ở ven đường, sau đó anh giống như sụp đổ, gục đầu xuống tay lái, dáng vẻ vô cùng đau khổ, từ trong cổ họng phát ra những tiếng kêu rên....
Anh ta bị sao vậy? Mới vừa rồi nghe lời anh nói hình như là cãi nhau với ai đó.... Nhan Tịch cau mày.
“Tổng biên tập.... Không.... Anh Kha?” Cô dè dặt lên tiếng hỏi, chưa từng thấy Kha Thần có bộ dạng luống cuống như thế này. Mà điện thoại di động anh đặt trong xe thể thao đang không ngừng rung lên, Nhan Tịch nhất thời không biết nên làm thế nào.
Lúc Nhan Tịch gọi anh lần nữa thì Kha Thần đã ngẩng mặt lên, sắc mặt có chút ửng hồng, anh tâ lập tức đeo kính, thẳng tay ném chiếc điện thoại đang không ngừng rung lên kia sang một bên.
Nhan Tịch không dám hỏi gì nữa, Kha Thần lại nổ máy.
Cẩn thận nhớ lại lời của anh, người cãi nhau với anh chắc hẳn là… Nhan Tịch ngừng suy nghĩ, lắc đầu một cái, biết càng ít càng tốt.
Kha Thần khôi phục lại bình tĩnh, lao thẳng đến cửa chung cư của cô, còn máy móc xuống xe mở cửa xe cho cô, “Cảm ơn, trừ cô ra, tôi không biết nên tìm ai.” Kha Thần nhỏ giọng nói bên tai của cô, dưới bóng đêm, tư thế của hai người có chút mập mờ.
“Anh Kha, không nên nói như vậy, anh cũng từng giúp tôi mà.” Nhan Tịch nhỏ giọng cười nói, Kha Thần vỗ vỗ bả vai của cô, sau đó lên xe, Nhan Tịch đứng ở đó vẫy tay tạm biệt anh, sau khi xe Kha Thần biến mất, cô mới rời khỏi.
“A.” Đèn cảm ứng của hành lang vừa sáng lên, Nhan Tịch liền thấy Lục Khải Chính đứng ở cửa, vẻ mặt âm trầm như thần giữ cửa. Mới đầu cô còn bị dọa sợ hết hồn, giờ phút này có chút buồn bực nhìn anh. Chỉ thấy anh xoay người đi vào cửa trước, sau đó Nhan Tịch đi theo.
“A.” Nhan Tịch mới vừa vào cửa, thân thể đã bị người ta vừa kéo, ép lên ván cửa, sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, “Lục Khải Chính! Anh làm gì thế? Buông em ra!” Nhan Tịch tức giận quát.
“Câm miệng! Nhan Tịch! Trong mắt em rốt cuộc có anh không? Biết rõ anh đang theo đuổi em, em lại đi cùng người đàn ông khác, thế nghĩa là sao?” Lục Khải Chính nhìn cô chằm chằm, sắc mặt xanh mét rống lên, vẻ mặt tái nhợt rất giống như muốn ăn thịt người!
Nhan Tịch bị lời nói của anh làm chấn động, giống như cô thật sự có lỗi, nhưng chẳng mấy chốc, liền cảm thấy anh không tư cách chất vấn cô như vậy!
“Lục Khải Chính! Anh nổi điên cái gì vậy? Anh dựa vào cái gì mà muốn quản em ở với ai, làm gì?” Nhan Tịch tức giận quát, một tay đẩy anh ra!
“Anh dựa vào cái gì hả? Em là người phụ nữ của anh! Em từng mang thai con của anh, tại sao anh không có tư cách quản em?” Lục Khải Chính kéo cô lại, đẩy cô ngã trên cửa, lại quát cô. Sau lưng Nhan Tịch đau nhức vì bị đụng phải ván ván cửa, càng bởi vì lời của anh, mà trong lòng nhói đau.
Anh vừa nhắc đến đứa con kia của cô với anh!
“Anh cút đi! Tôi chưa từng nói là đồng ý ở cùng với anh! Lục Khải Chính! Cho dù thế nào tôi cũng sẽ không gả cho anh đâu!” Nhan Tịch rống to, giọng nói khàn khàn, đẩy anh ra, chạy vào phòng ngủ của mình, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Dựa người lên cánh cửa, trái tim kích động, đập nhanh mãnh liệt đến không thở nổi! Cô cũng giận chính bản thân mình tại sao lại không tránh Lục Khải Chính, tối hôm qua còn chăm sóc anh ta, nếu không có tương lai, vậy thì dứt khoát cắt đứt hoàn toàn đi!
Trong phòng khách, Lục Khải Chính cũng đang vô cùng bi thương, nhìn một bàn thức ăn, rượu vang hoa hồng đẫ chuẩn bị, trong lòng càng thêm rối loạn! Trong đầu đều là cảnh tượng thân mật vừa rồi cô và người đàn ông kia ở dưới lầu.
Đúng, cô chưa từng nói chấp nhận anh, nhưng cô cũng yêu anh mà, không phải sao? Tại sao còn muốn dây dưa với người đàn ông khác? Điểm này khiến Lục Khải Chính vô cùng bi thương và tức giận. Anh nhịn rồi lại nhịn, tối nay rốt cuộc nhịn không nổi nữa, cho nên mất khống chế mà chất vấn cô như vậy.
Lời cô nói vừa rồi cũng làm tổn thương anh, anh vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với cô, thậm chí đã có lúc muốn thật sự buông tay, vậy mà bây giờ cô lại quả quyết nói không muốn gả cho anh! Lục Khải Chính buồn bực trở về phòng mình, ngồi trên ghế sa lon hút thuốc.
Nhan Tịch dựa lưng vào cánh cửa, trái tim đau xót khó chịu, chuông điện thoại di động bất chợt vang lên, ý thức được có thể là mẹ gọi tới, cô vội vã lau nước mắt, đi tới, nhận điện thoại, nở nụ cười cứng nhắc, mở miệng nói chuyện như bình thường:
“Mẹ!”
“Tịch à….”
“Mẹ! Mẹ sao thế?” Nhận thấy giọng nói của mẹ có chút khác thường, Nhan Tịch hoảng hốt hỏi, sao mẹ lại than thở trong điện thoại như vậy.
“Tịch à, đừng dây dưa với người ta nữa, nghe lời mẹ, những người đó mình không đắc tội được đâu.”
“Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy ạ? Như thế nghĩa là sao?” Nhan Tịch hốt hoảng hỏi, không hiểu được mẹ mình muốn nói cái gì.
“Tối hôm qua có người gọi điện thoại tới, nói là người ở Thủ Đô.” Bà Nhan thở dài, lại nói tiếp, trong lòng Nhan Tịch càng sợ hơn, đầu óc ong ong, hai chữ ‘Thủ Đô’ làm cô cảm thấy chú ý! “Mẹ muốn nói gì, con nghe không hiểu…”
“Người ta nói con đừng dây dưa bám lấy con trai người ta không buông.”
Đầu óc Nhan Tịch ‘đoàng’ một cái, đã hiểu ra mẹ mình đang nói chuyện gì, trong long vô cùng tức giận, lại chua xót, “Mẹ! Con không có dây dưa bám lấy con người ta không buông! Con thật sự không có!” Nhan Tịch đè nén âm thanh, nhỏ giọng mà nói, trong lòng vô cùng tức giận, nhất định là người nhà của Lục Khải Chính!
Bọn họ lại tìm đến cả mẹ cô, nếu như để mẹ cô biết được chuyện....
Nhan Tịch trong lòng rối loạn, giờ phút này rất muốn xông ra mắng chửi Lục Khải Chính!
“Mẹ đương nhiên tin con! Tịch à, nghe lời, chúng ta già trẻ một nhà nhất định phải bình an!” Bà Nhan thở dài nói, trong giọng nói mang theo sự khẩn thiết.
Nhan Tịch hiểu ý mẹ, cổ họng nghẹn ngào, khó chịu muốn khóc, nhưng lại cố sức dằn xuống, chỉ sợ người nhà cô lo lắng! Thật vất vả mới an ủi được mẹ cô rồi cúp điện thoại, thì lại có một cuộc điện thoại gọi tới, là số xa lạ, cô nhận.
Sau một lúc đối phương mới mở miệng, là một giọng nam xa lạ, “Cách xa Lục Khải Chính ra một chút! Nếu không công việc của em trai cô…”
“Anh là ai? Lục Khải Chính đang ở chỗ tôi, anh không sợ tôi nói cho anh ấy biết sao?” Nhan Tịch phẫn hận cắt ngang, tức giận gầm nhẹ, toàn thân kích động.
“Không sợ! Nếu cô dám nói cho anh ta biết, mũ cánh chuồn trên đầu Lục Khải Chính cũng đừng nghĩ đến chuyện được đội lên! Ngoan ngoãn nghe lời đi!” Đối phương lại uy hiếp nói, sau đó cúp điện thoại. Trên mặt Nhan Tịch không còn chút huyết sắc nào, sững sờ đứng ở đó, không nhúc nhích, trái tim giống như sóng lớn khuấy đảo mãnh liệt.
Cô sững sờ đứng đó, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt, hai mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm sàn nhà, ai dám khi dễ người nhà cô, cô nhất định liều mạng với bọn chúng! Mang theo phẫn hận tràn đầy trong lòng, cô lao ra khỏi phòng, hướng về phía cửa phòng của Lục Khải Chính, hung hăng đá văng cửa phòng anh ra! Cửa phòng lập tức bật tung.
“Rầm!”
Lục Khải Chính đang hút thuốc thì chợt nghe thấy tiếng đập cửa, sau đó liền thấy Nhan Tịch vẻ mặt hung dữ đang đứng ở cửa, “Lục Khải Chính, anh mau cút đi! Tối nay anh không đi, tôi sẽ đi! Anh rốt cuộc có đi hay không?” Nhan Tịch nhìn anh chằm chằm, rống lớn.
Lục Khải Chính đứng dậy, vứt điếu thuốc trên tay xuống, dùng sức bước lên, đi tới phía cửa, trên mặt của cô sao lại tràn đầy phẫn hận thế này?
“Chúng ta nói chuyện một chút!” Lục Khải Chính đưa tay, muốn xoa nhẹ gò má cô, Nhan Tịch lại né tránh, phẫn hận trừng mắt nhìn anh, “Chúng ta không có gì để nói cả! Anh rốt cuộc có đi hay không?” Nhan Tịch tức giận nói, trong lòng hận đến nỗi muốn giết người!