Trái tim Lăng Bắc Diệp lúc đó run lên, không phải rất tự tin, lại rất muốn tin tưởng đó là thật.
"Có phải nhà họ Lục bị niêm phong vì em không muốn liên lụy tới anh, nên
mới muốn ly hôn?" Lăng Bắc Diệp nhìn cô, giọng nói trầm thấp hỏi. Trái
tim đầy ắp hi vọng. Lòng Lục Khải Lâm hung hăng co quắp, lại mặt lạnh
nhìn anh.
"Trước kia em vẫn muốn ly hôn với anh, không phải là
anh không biết!" Cô gầm nhẹ, trái tim giống như là bị xé rách, có phải
lần này hai người sẽ thật sự ly hôn không? Trong lòng luyến tiếc, lại……
Trong lòng Lăng Bắc Diệp lạnh lẽo, tiến lên tức giận bóp cổ cô “Không phải!
Em sợ liên lụy tới anh!" Trên tay không dám dùng sức, anh nghiêm mặt dữ
tợn lớn tiếng quát cô.
"Khụ khụ…… có tin hay không là tùy anh."
Cô lạnh lùng nói, cố nén cảm giác hít thở không thông lại, sau đó cơ thể bị anh mạnh mé ném đi “Muốn ly hôn? Cả đời này cũng đừng hòng! Cô càng
muốn ly hôn, tôi càng không ly hôn! Lục Khải Lâm! Con mẹ nó cô chính là
không biết suy xét!" Anh oán hận mắng xong, đạp cửa đi ra.
"Khụ khụ khụ……" Cô ngã trên mặt đất, ho khan thở dốc, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống....
Cô có lỗi với anh, cô sợ nói cho anh biết bởi vì sọ liên lụy đến anh nên mới ly hôn anh càng sẽ không buông tay!
***
"Khải Lâm, lúc trước là A Diệp nhất dịnh muốn cưới con đấy!" Ngày ấy, đến
bệnh viện thăm Lăng Bắc Hàn, mẹ chồng nói với cô như vậy. Lúc ấy, lòng
của cô càng thêm rung động. Cô vẫn cho rằng, Lăng Bắc Diệp cưới cô chỉ
là vội vàng muốn giúp Lăng Bắc Hàn....
Mơ hồ cảm giác hình như là anh yêu cô. Càng có loại cảm giác này, cô càng thấy có lỗi với anh.
Muốn phóng túng nói ra tình yêu với anh lại không biết làm sao.
Cửa mở ra mùi rượu xông vào mũi, lúc thấy anh say khướt được anh cả Lăng Bắc Hàn dìu thì lòng cô đau đớn không dứt.
"Lão Đại, cám ơn anh."
"Quan tâm tới chú ấy nhiều hơn một chút!" Lăng Bắc Hàn cười nhạt nói, ngay sau đó giúp bọn họ kéo cửa lại.
Sức nặng toàn thân của anh dựa vào trên người cô, cô cố hết sức đỡ anh “A
Diệp…… Anh, ngồi xuống!" Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu? Mùi trên
người nặng như vậy! Lục Khải Lâm cau mày, đỡ anh vào phòng ngủ, ở bên
giường nói.
"Lâm Lâm...." Lăng Bắc Diệp ngã xuống, một tay kéo cô vào trong ngực, lật người giữ chặt cô, vẻ mặt của anh ngà ngà nhìn cô,
bàn tay đang nâng mặt của cô, mùi rượu nóng rực hòa lẫn với hơi thở của
đàn ông phun trên mặt cô làm toàn thân cô phát run nổi da gà.
Nhưng ánh mắt thâm tình trong con ngươi của anh làm tim cô đập nhanh “Anh A
Diệp, anh uống say rồi ! Em đi pha trà giải rượu cho anh." Cô nhìn anh
thì thào nói.
"Không có, anh không say, không say" Người say rượu luôn thích nói mình không say, Lăng Bắc Diệp anh cũng không ngoại lệ,
liếc nhìn cô ăn vạ nói.
Nghe lời nói ăn vạ của anh trong lòng cô
bất đắc dĩ cười cười “Lâm Lâm....Tại sao em không thích anh?" Men say
của Lăng Bắc Diệp xông lên lại mở miệng, trong con ngươi thoáng qua vẻ
cô đơn “Tại sao lại vứt bỏ anh? Sao không đợi anh A Diệp...."
Lời của anh làm lòng Lục Khải Lâm chua xót đau đớn “Lăng Bắc Diệp! Anh say
rồi!" Cô trầm giọng quát lên, muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại đè cô thật
chặt, không chịu buông ra “Anh không say....Lục Khải Lâm....Em
đừng....Đừng làm tổn thương trái tim của anh nữa!"
"Nơi này không phải làm bằng sắt, sẽ đau, sẽ vỡ.” Lăng Bắc Diệp vỗ lên ngực của mình, nhìn cô bi thương nói.
Cô ngơ ngẩn, đau lòng nhìn vẻ mặt khổ sở của anh, không biết nên trả lời
anh thế nào “Anh thích em, vẫn luôn thích em, em thì sao? Thích người
khác....Biết em phải gả cho Lão Đại, anh khăng khăng muốn kết hôn với
em....Anh không đành lòng nhìn em lấy người khác! Lục Khải Lâm, trái tim của em, em...Em còn có tim không? !" Anh nói không mạch lạc, một tay đè ngực cô lại nghiêm túc hỏi.
Tác dụng của men rượu, làm anh bỏ
xuống tự ái, nói lời thật lòng với cô. Cưới cô, không liên quan tới bất
kỳ lợi ích nào, chỉ là bởi vì yêu cô.
Lục Khải Lâm kinh ngạc,
sững sờ nhìn anh, trái tim chấn động, cũng cảm động, nước mắt không
ngừng chảy ra “Em xin lỗi." Cô nghẹn ngào nói ra ba chữ, Lăng Bắc Diệp
hoảng hốt cúi đầu hôn nước mắt của cô.
"Đừng khóc....Anh sẽ đau
lòng....Anh A Diệp....Sẽ đau lòng ...." Anh say rượu dịu dàng mà thâm
tình, anh nói như vậy làm cô càng thêm cảm động, lệ rơi đầy mặt “Em xin
lỗi, anh A Diệp....Em thực sự có lỗi với anh! Càng không xứng với
anh....Em....Em đã sớm dơ bẩn!" Cô khổ sở nói ra, nhưng anh say rượu
giống như cũng không có bất kỳ phản ứng nào vì lời của cô, chỉ là càng
không ngừng hôn cô.
Hôn rồi lại hôn, tay của anh bắt đầu phủ lên
cơ thể cô, từ ngực đầy đặn di chuyển xuống phía dưới, có thể là động tác của anh quá dịu dàng, nỗi buồn của cô hơi tan rã, cô không giãy giụa
cũng không còn phản kháng, tùy anh hôn lên từng tấc trên da thịt cô....
Hưởng thụ sự vuốt ve của anh, cô nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra cảm giác nụ
hôn của anh đi tới bụng cô, cảm giác tê tê dại dại làm toàn thân cô
phát run, không phải sợ....Lục Khải Lâm, không phải sợ....Cho anh!
Cô tự nhủ trong lòng như vậy.
Cảm động tình yêu của cô với anh, cô muốn đáp lại anh, cảm giác tê dại biến mất, cô kinh ngạc mở mắt ra, lúc ngồi dậy thì chỉ thấy anh đang nằm
trên bụng của cô ngủ thiếp đi....
Cô đau lòng cười cười, ngồi
dậy, xuống giường, cởi giầy và quần áo cho anh, đắp kín mền, chỉ chốc
lát sau cô cũng lên giường ôm anh ngủ.
Tỉnh dậy, Lăng Bắc Diệp
không nhớ hôm qua mình đã nói những gì với cô, vô cùng đau đầu, sau khi
rửa mặt trở về phòng khách thì thấy cô bưng điểm tâm từ phòng bếp ra
ngoài, trên bàn ăn còn đặt một ly trà giải rượu.
Cô vẫn như vậy mặt không chút thay đổi, thấy anh chỉ lựa chọn gật đầu.
"Tối qua tôi không nói gì chứ?" Lúc ăn điểm tâm, Lăng Bắc Diệp đột ngột hỏi. Lòng của cô thắt chặt, ngước mắt nhìn anh cứng đờ lắc đầu. Lăng Bắc
Diệp liếc cô, nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô, trong lòng tức giận vội vã
uống xong cháo rồi rời đi.
Sau đó không lâu, chị dâu nhỏ Úc Tử
Duyệt mang thai, điều này làm cho Lục Khải Lâm không ngừng hâm mộ. Có
ngày trong lúc vô tình thấy quảng cáo thụ tinh ống nghiệm trên TV cô đã
động lòng. Sau khi biết Lăng Bắc Diệp thích cô, cô cắt đứt suy nghĩ muốn ly hôn, muốn chung sống với anh thật tốt, dĩ nhiên cũng càng muốn một
đứa con.
Nhưng co thể cô vẫn chưa tiếp nhận anh được, cô cũng bí
mật biến tướng hỏi người bạn là bác sĩ những điều trong lòng mình, người bạn đó nói, người bệnh chỉ có đồng ý đối mặt với vết thương đã qua,
vạch trần vết sẹo kia, vượt qua ranh giới đó thì mới có thể chữa khỏi.
Vừa nghe thấy phải nói ra chuyện kia, cô liền lui bước!
Đi bệnh viện hỏi thăm thụ tinh ống nghiệm, nghe nói tỷ lệ thành công rất cao, cô đã động lòng.
Nhưng cũng hiểu, vẫn không dám nói cho Lăng Bắc Diệp, nhưng ngoài ý muốn anh
đã phát hiện! Khi cuối cùng Lăng Bắc Diệp chủ động nói muốn ly hôn với
cô thì lòng của cô đau như dao cắt, chưa từng đau như vậy, không muốn ly hôn, bởi vì anh yêu cô mà cô cũng yêu anh!
Làm cô cảm động cũng
ngoài ý muốn chính là, buổi tối anh trở lại, vẫn tha thứ cho cô! Làm cho trái tim khổ sở tuyệt vọng của cô được giải thoát, cũng dấy lên hi vọng lần nữa....