Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 343

"Điện thoại di động mất rồi, anh không sao, đừng lo lắng, tối mai có thể về nhà." Giọng nói của Lăng Bắc Diệp hơi mệt mỏi, nhưng cũng cực kỳ trầm nhẹ. Nghe nói tối mai anh trở lại, trong lòng Lục Khải Lâm mừng rỡ, "Đúng rồi, anh A Diệp, em mang thai sinh đôi!" Cô kích động nói.

Lời của cô, đối với anh mà nói chắc chắn là kinh hỉ, lòng của Lăng Bắc Diệp rốt cuộc cũng thoải mái hơn rất nhiều, "Tất cả đều khỏe mạnh chứ?" Lăng Bắc Diệp lại quan tâm hỏi.

Nghe âm thanh mang theo vui mừng của anh, Lục Khải Lâm hơi cau mày, nghĩ thầm, tại sao Lam Khả không nói cho anh biết?

"Ừ, tất cả bình thường, hiện tại nôn nghén cũng đỡ hơn!" Lục Khải Lâm cười nói, nhớ tới tối mai anh sẽ trở về, trong lòng kích động không thôi. Lăng Bắc Diệp vội vã nói mấy câu, cúp điện thoại.

Tám giờ tối ngày thứ hai, Lăng Bắc Diệp mới trở về, Lục Khải Lâm thấy anh, chỉ cảm thấy anh rõ ràng gầy hơn mấy ngày trước rấy nhiều, cũng tiều tụy rất nhiều, dường như mấy ngày cũng không cạo râu. Lục Khải Lâm tiến lên, đau lòng nhìn anh, "Á...."

"Sao vậy? !" Tay của cô mới chạm vào cánh tay trái của anh, chỉ nghe anh bị đau mà hít hơi, cô vội vã hỏi, vén ống tay áo anh lên, nhìn thấy băng gạc màu trắng.

"Chỉ là trầy da, không sao!" Lăng Bắc Diệp dịu dàng nói, một tay nhẹ nhàng xoa gương mặt của cô, nâng lên mặt của cô, trán của anh dán lên trán cô, cọ cọ, tư thế thân mật như vậy cũng đại biểu nội tâm của anh cần được an ủi.

Tối hôm trước Lam Khả mất tích trong lúc hành động, đến nay tung tích vẫn không rõ, anh hoài nghi có thể cô đã đánh vào nội bộ của đối phương, làm nằm vùng rồi. Nhưng bây giờ còn không liên lạc được với cô, điều này làm anh phiền muộn. Anh là đội trưởng, không cho phép bất cứ một người nào trong đội xảy ra sai lầm.

Nhớ tới giờ phút này Lam Khả có thể gặp phải tình cảnh nguy hiểm, trong lòng anh liền lo lắng.

"Thật sự không sao ư? Có muốn đi bệnh viện xem một chút không? Băng bó lúc nào, có cần đổi thuốc không?" Cô cầm cánh tay của anh, hỏi liên tiếp.

"Thật sự không có chuyện gì! Anh đói rồi, có cơm không?" Lăng Bắc Diệp rút tay, nhẫn nại hỏi, trong lòng phiền muộn, chỉ muốn ăn no, rồi nghỉ ngơi sớm một chút.

"Có ạ! Em sẽ đi bưng cho anh! Tối nay dì Tôn trở về nhà cũ bên kia." Lục Khải Lâm vội vàng nói, gần như chạy vào phòng bếp, Lăng Bắc Diệp nhìn cô chạy, không yên lòng, vội vàng tiến lên, kéo cô lại, "Tự anh đi lấy, em ngồi xuống cho anh." Con mắt sâu kín liếc nhìn bụng bằng phẳng của cô, ngay sau đó đi vào phòng bếp.

"Em không quá mức quý giá như vậy!" Cô cười nói, đuổi theo, cùng anh hâm nóng thức ăn.

Nhìn Lăng Bắc Diệp cơ hồ là đang ngốn thức ăn, bộ dáng đói bụng, nhìn thấy làm người ta đau lòng không dứt, "Ăn từ từ, uống nhiều canh gà một chút." Cô đau lòng nói, Lăng Bắc Diệp bưng cháo gà lên, uống một hớ hơn nửa chén canh.

"Rốt Canh.

“Rốt cuộc bọn anh thi hành nhiệm vụ gì? Nhìn dáng vẻ của anh dường như rất mệt mỏi.” Vào lúc này cô không hề tin tưởng những tấm hình kia nữa, cho dù ảnh đều là thật nhưng cũng có thể bởi vì việc công nên anh mới ôm ấp với Lam Khả.

Lăng Bác Diệp ngước mắt nhìn cô một cái, lắc đầu “Cơ mật, không thể nói cho em! Lâm Lâm đừng lo lắng cho an nguy của anh, em hãy nhớ bất cứ lúc nào thì anh cũng không có chuyện!” Anh nhìn cô nghiêm túc nói.

Lời của anh làm cô giống như được uống thuốc an thần, gật đầu một cái “Em không hỏi nữa, đi lấy nước tắm giúp anh.” Thấy anh ănno, cô đứng dậy săn sóc nói, lúc đi qua bên người anh thì anh kéo cô lại vào trong ngực.

Bàn tay trực tiếp dò xuống vạt áo len trên người cô, bàn tay ấm áp xoa bụng của cô nơi đó hình như nhô lên, “Cái này là sao?” Lòng bàn tay thấy chân bụng hơi nhô lên, anh nhìn cô dịu dàng hỏi.

“Ừ, đúng! đã bắt đầu đội lên rồi, bác sĩ nói sinh đôi bụng sẽ khá lớn. Lục Khải Lâm cười nói, gượng mặt hạnh phúc. Bàn tay Lăng Bác Diệp nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, cảm nhận sự tồn tại của hai sinh mệnh bé nhỏ.

“Nếu như là một nam một nữ thì càng hoàn mỹ.” Anh dịu dàng nói, âm thanh trầm nhẹ giàu từ tính, chòm râu đâm vào trên mặt của cô hơi có cảm giác ngứa, cô né tránh “Đúng vậy, em cũng muốn là thai long phượng, nhưng nếu tất cả đều là nam, hoặc tất cả đều là nữ thì làm sao?” Vấn đề này cô đã từng nghĩ đến.

“Đều như nhau!” Lăng Bác Diệp lại nói, không muốn tạo áp lực cho cô. Cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn thon gầy của cô, lại nhìn vào mắt cô, Lục Khải Lâm cũng nhìn anh, nhìn râu nhiều ngày chưa cạo, nhìn anh có chút sa sút, nhưng cũng tăng thâm mấy phần ý vị của đàn ông, con ngươi sâu thẳm như đầm đen giống như muốn cuốn cô vào bên trong.

Mặt hồng tim đập nhìn anh, chỉ chốc lát sau nụ hôn của anh đã rơi xuống.

*đã che giấu*

Lăng Bác Diệp cảm giác mình sắp không cầm được, không nỡ buông cô ra, cũng không quên cô đang mang thai…

“Tắm đi.” Giọng nói khàn khàn chứa đựng tình dục, anh sửa sang lại quần áo cho cô, đặt cô xuống rồi đứng dậy. Lửa nóng đang bành trướng của anh lại chỉ có thể nhẫn nại. Thấy anh đi vào phòng ngủ, cô săn sóc đi tới phòng tắm trước xả nước tắm giúp anh.

“Bụp” Lúc cầm áo ngủ không cẩn thận đã kéo rơi một túi giấy, anh dừng lại chỉ thấy một túi tài liệu màu nâu nằm trên mặt đất, còn có tấm hình mờ ảo tràn ra miệng túi, nghĩ thầm chắc là tài liệu khám thai anh vội vã nhặt lên mở ra.

Lúc nhìn thấy từng tấm hình mình và Lam Khả ôm nhau, trên mặt của anh nhanh chóng lạnh lẽo…

Những tấm hình này chụp vào bốn ngày trước, đêm đó anh và Lam Khả đóng giả thành đôi tình nhân tham gia bữa tiệc của một phú hào tổ chức, nghe nói nơi đó sẽ chiêu đãi khách hút thuốc phiện, bọn họ trà trỗn vào điều tra nguồn gốc ma túy. không tránh khỏi phải tránh tai mắt của người khác…

“Anh A Diệp.”

Lục Khải Lâm chuẩn bị nước tắm xong đã lâu mà không thấy anh vào phòng tắm, vừa mới vào phòng ngủ thì thấy trên tay anh cầm một xấp hình, ngay sau đó anh ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lẽo, xanh mét nhìn cô.

“Em kêu người theo dõi anh sao?” Lăng Bác Diệp trừng mắt nhìn cô, quát to! Vẫn còn nhớ ngày đó đưa Lam Khả về ký túc xá, cũng có người theo dõi bọn họ, khi đó anh không tin là cô làm, không ngờ… Trái tim bị xé rách đau đớn, cảm thấy mình ở bên ngoài liều sống liều chết làm việc nhưng ngược lại còn bị cô cho người theo dõi.

“Em, không phải…”

“sự thật đặt ở đây mà còn không phải?! Lục Khải Lâm ! Con mẹ nó trong đầu em rốt cuộc đang nghĩ cái gì?” Lăng Bác Diệp quát lên, vứt mấy tấm hình đó qua, không nhịn được chửi tục, cảm giác bị người ta đổ oan không hề dễ chịu nhất là khi người đó còn là vợ mình!

“Lăng Bác Diệp! Miệng anh sạch sẽ một chút!” cô tức giận phản bác, trong lòng cũng rất giận “Những hình này không phải là của em…”

“không phải em chụp? Em dám nói ngày đó anh đón Lam Khả xuất viện, em không bảo người theo dõi anh không?” Gương mặt xanh mét, anh tức giận quát. Trong lòng Lục Khải Lâm chua xót, cảm giác bị người khác nghĩ oan rất khó chịu, cô thiếu chút nữa đã kêu lên là mẹ cô cho cô nhưng lại ngừng đúng lúc.

Để cho anh biết là mẹ cô cho người làm thì mặt mũi của nhà họ Lục để ở đâu?

“không phản đối đúng không? Lục Khải Lâm! Em thật sự làm cho tar1i tim anh băng giá!” Lăng Bác Diệp tức giận gầm nhẹ một tiếng, bước qua bên người cô sải bước ra khỏi phòng ngủ. Anh cũng thiếu chút nữa đã thét lên, Lam Khả và anh trong sạch, hiện tại tung tích của Lam Khả còn không rõ, không biết chịu hành hạ thế nào ở trong hang giặc, cô ngược lại thì tốt rồi, còn hoài nghi người ta...

Lăng Bác Diệp cầm áo khoác lên đá cánh cửa mà ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment