Cửa phòng nặng nề đóng lại, anh dựa vào cánh cửa ngồi xuống, cầm sợi dây bên cạnh lên buộc vào hai mắt cá chân, sau đó sử dụng cả răng môi buộc chặt một tay, buộc vào một móc sắt trên vách tường bên cạnh. Đem mình buộc chặt chắc chắn lại, một tay để không nắm chặt thành nắm đấm, hết sức ẩn nhẫn cơn nghiện mà người thường không thể chịu nổi này.
Ngàn vạn con kiến đang gặm cắn trên người, con ngươi trợn tròn gân xanh trên trán nổi lên, cắn chặt hàm răng.
"Á....” Lúc này chỉ muốn có một túi bạch phiến xuất hiện trước mặt anh, để cho anh hút đủ!
Hàm răng đang run rẩy, miệng sùi bọt mép, trong phòng u ám anh giống như đang sống trong địa ngục, không được siêu sinh.
Lục Khải Lâm lên xe của Lục Khải Chính, Lục Khải Chính còn chưa kịp mở miệng, cô đã mở miệng trước “Bọn em ly hôn rồi anh, đừng khuyên em...em sẽ không tha thứ cho anh ta.” Cô thì thào nói, mặt không chút thay đổi.
Lục Khải Chính cau mày “Lâm Lâm em, cậu ấy… cậu ấy…"
Vừa muốn nói Lăng Bắc Diệp bị nghiện, nhưng cuối cùng anh không nói ra, ảo não vỗ xuống tay lái, nổ máy rời đi.
***
Lăng Bắc Diệp rời khỏi Thủ Đô, đi đâu không ai biết. Lục Khải Lâm mang theo hai đứa bé rời khỏi ngôi nhà kia, cũng không trở về nhà họ Lục mà ở lại trong căn hộ mình mua. Người hai nhà ít nhiều cũng biết được chuyện của bọn họ, thủ tục li hôn của hai người tạm thời chưa xử lý được.
Cô không biết anh đi đâu, đang làm gì, dù sao cũng chưa từng thấy anh xuất hiện ở Thủ Đô.
Thật ra thì chỉ cần anh vẫn còn sống, sống tốt là được. Thời gian trôi đi cô lại cảm thấy may mắn, người đêm đó cường bạo cô là anh. Nhưng cũng bị sự vô tình và không tin tưởng của anh tổn thương triệt để, ly hôn đi cứ như vậy....
Nhưng tại sao trái tim vẫn đau khi vô tình hay cố ý nhớ tới anh?
Lục Khải Chính thấy em gái nghĩ thoáng như vậy, một mình mang theo hai đứa nhỏ sống vẫn rất tốt cũng không nói cho cô biết Lăng Bắc Diệp một mình trốn đi để cai nghiện, huống chi, Lăng Bắc Diệp cũng không cho anh nói.
"À, bí văn rồi !” Lúc Lục Khải Chính đi vào thư phòng thì thấy bà xã đang buồn bực cào tóc, ngửa mặt lên trời kêu rên. Anh nhếch môi, tiến lên ôm cô từ phía sau “Đừng viết nữa, ngủ đi....” Cắn cắn dái tai của cô, anh nỉ non nói.
"Không được! Không phải ngày mai ra ngoài đi chơi sao? Tối nay không viết xong mai làm sao cập nhật được! Đi đi…. đừng động tay động chân!” Bàn tay tà ác của người đàn ông đã mò vào trong cổ áo cô, Nhan Tịch vỗ mu bàn tay của anh, tức giận nói.
"Vậy còn bao lâu nữa?” Người nào đó bất mãn, chơi chơi đùa viên trân châu trước ngực cô, vừa xoa nắn hỏi. Hiếm khi được nghỉ phép mà cô còn muốn viết văn, Lục Khải Chính rất bất mãn.
"Em bí từ rồi, anh đi ra ngoài để cho em cẩn thận suy nghĩ xem viết như thế nào!"
"Bụp!” Chân của người đàn ông bá đạo đá vào công tắc của máy chủ, lập tức ôm người phụ nữ nhỏ bé vác về phòng ngủ. Nhan Tịch đấm đá một trận, nhưng không chống lại được sức mạnh của Lục Khải Chính, bị anh nặng nề đè ở phía dưới.
"Anh thật sự không biết A Diệp đi đâu à? Bọn họ thật sự phải như vậy sao? Ông xã hay là anh giúp bọn họ đi, nếu không em không biết nên viết tiếp như thế nào…” Đang trong màn dạo đầu mà cô gái nhỏ đột nhiên nói ra hàng loạt vấn đề, Lục Khải Chính ảo não ngẩng đầu lên khỏi ngực cô, bất mãn trừng mắt nhìn cô “Trước khi anh giúp bọn họ, anh phải làm cho em không xuống giường được đã!” Lục Khải Chính hừ lạnh một tiếng, eo ếch nặng nề dùng sức một cái....
Người phụ nữ động tình thét chói tai....
Nửa đêm người phụ nữ len lén ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách gọi điện thoại đi ra ngoài “Khải Lâm, là chị…"
Lục Khải Lâm vẫn chưa ngủ nghe thấy âm thanh của Nhan Tịch, cau mày “Sao vậy?"
"Khải Lâm, vừa rồi chị nghe Lục Khải Chính nói, A Diệp cậu ấy…. cậu ấy thật ra đã bị dính nghiện rồi....Hiện tại một mình đang ở nơi khác, khổ sở cai nghiện đấy....” Nhan Tịch nhỏ giọng nói, vừa rồi là cô dùng sắc đẹp dụ dỗ Lục Khải Chính mới hỏi ra được.
Lời của Nhan Tịch làm lòng Lục Khải Lâm quặn đau, cũng không thể tin nổi, tại sao anh lại hút thuốc phiện? Anh là cảnh sát mà!
"Nếu như em vẫn yêu cậu ấy thì đi tìm cậu ấy đi, cậu ấy nhất định đã vô cùng đau khổ rồi!” Nhan Tịch lại nói, thở dài trong lòng chỉ chốc lát sau cúp điện thoại. Để lại một mình Lục Khải Lâm ngơ ngác ngồi đó, trong lòng đau đớn nước mắt ào ào rơi xuống.
***
"A…Hí…” Trong một căn phòng trống rỗng không có gì cả, giờ phút này Lăng Bắc Diệp đang chịu đủ hành hạ của cơ nghiện, một tay anh bị còng lại, một tay nắm chặt trên đất, ngón tay ma sát với mặt đất đến nỗi máu thịt be bét, sắc mặt trắng bệch miệng sùi bọt mép.
Cảm giác mình dường như sắp chết đi, toàn thân co quắp, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn không có lý trí, không có năng lực suy tính, một tay hung hăng nắm trên mặt đất, mười ngón tay đau đớn bứt rứt dường như lại có thể làm cho anh dễ chịu hơn rất nhiều.
"A… Lâm Lâm… Đóa Đóa… Thiên Thiên....” Đấu tranh với ma quỷ trong cơ thể, anh khổ sở kêu tên của bọn họ, nước mắt chảy xuống. Trong đầu cũng tưởng tượng ra hình ảnh cuộc sống hạnh phúc của bọn họ, cảm thấy mình giống như là tội phạm sống trong địa ngục đang kéo dài hơi tàn.
Từng giọt mồ hôi lớn từ trên vết sẹo kia rơi xuống, anh khổ sở kêu rên, âm thanh kia thê lương cuối cùng hôn mê bất tỉnh....
"Anh, anh nói cho em biết, anh ấy ở đâu?!” Lục Khải Lâm tìm Lục Khải Chính hỏi. Chỉ biết anh cả nhất định biết anh ở đâu, tìm rất nhiều cuộn phim liên quan đến cai nghiện, nhìn những người bị cơn nghiện hành hạ khổ sở không chịu nổi, cô lại nhớ tới Lăng Bắc Diệp khó nhịn được đau lòng.
Lục Khải Chính ngước mắt nhìn cô “Em xác định vẫn để ý tới cậu ấy?” Hy vọng cô không phải vì thương hại Lăng Bắc Diệp mà đi tìm cậu ta, nếu như vậy Lăng Bắc Diệp cũng không cần.
"Anh! Làm sao có thể không quan tâm? Anh nói cho em biết đi, mặc kệ kết cục như thế nào, em chỉ muốn yêu thương anh ấy thật sự một lần....” Đây cũng là thứ cô từng tiếc nuối, cũng là thứ cô nợ anh, Lục Khải Lâm run giọng nói, Lục Khải Chính yên tâm gật đầu.
Lục Khải Lâm đưa hai đứa nhỏ cho mẹ chồng chăm sóc, còn mình thì mang hành lý theo anh cả Lục Khải Chính đi tìm Lăng Bắc Diệp.
"Anh và Lão Lăng đã khuyên cậu ấy đến trại cai nghiện nhưng cậu ấy không đi. Em cũng biết lòng tự trọng của cậu ấy, trại cai nghiện không khác gì ngồi tù cả!” Dọc đường đi Lục Khải Chính vừa lái xe vừa nói.
Cô gật đầu “Vậy anh ấy có thể dựa vào bản thân để cai nghiện không?”
"Thời gian cậu ấy hút thuốc phiện không dài lắm, cái này phải dựa vào ý chí của cậu ấy, lúc cơn nghiện phát tác cậu ấy sẽ mất lý trí, Lâm Lâm tốt nhất khi cậu ấy lên cơn nghiện em hãy khóa cậu ấy lại, nếu không sẽ làm em bị thương!” Lục Khải Chính lại nói.
Cô gật đầu, giờ phút này cô chỉ muốn nhìn thấy anh càng sớm càng tốt.
Sau khi Lục Khải Chính đặt hành lý của cô xuống, chỉ một căn biệt thự nhỏ cách đó không xa, để cho cô tự mình đi tìm anh.
Cô xách theo hành lý đi về phía căn biệt thự gần núi kề sông, không khí trong núi trong lành cảnh sắc hợp lòng người, là một nơi đi nghỉ rất tốt. Xách theo vali, trước khi đến được biệt thự thì đầu đã đầy mồ hôi, vẫn chưa đến gần đã thấy một người đàn ông áo đen ngồi bên bờ hồ xanh biếc cách đó không xa....
Lòng chua xót, đứng ở đó có chút luống cuống, không biết lát nữa gặp anh thì nên nói thế nào.
Một con cá chép không to không nhỏ được câu lên, lúc người đàn ông ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy người phụ nữ xách vali đứng đối diện với hồ....