Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 406

Không phải lần đầu tiên? Đương nhiên không phải là lần đầu tiên, lần đầu tiên không phải bị tên súc sinh là anh đoạt đi rồi sao? Lăng Bắc Sam bởi vì lời nói của anh mà giận đến phát run, chật vật ngồi dậy, lấy chăn bông bao quanh mình, căm hận trừng mắt nhìn anh. Trong lúc nhất thời giận đến mức không nói ra lời.

Cố Diệc Thân cho rằng lúc mạnh mẽ tiến vào trước đó, chỉ vì đã làm rách cái bên trong nên mới đau như thế, nhưng bây giờ cô cũng không ra máu, anh cũng không cảm giác được cái gọi là màng Xử Nữ đó. Trong lòng cảm thấy có phần thất bại, mặc dù cảm thấy tầng mô mỏng kia đối với anh mà nói, cũng không quan trọng như thế.

Nếu nói là lần đầu tiên, dành cho anh. Anh có phải là người đàn ông đầu tiên của cô hay không.

“Tôi cũng hỏi, tôi có phải là người đàn ông đầu tiên của cô hay không? Tại sao hai lần đều không có máu?”, nhìn vẻ mặt căm hận của cô, anh đứng ở đó, nhìn cô, khóe miệng giơ lên cười nhàn nhạt, giống như thờ ơ với vấn đề này.

Nhưng Lăng Bắc Sam lại nói phải, chuyện không có máu phải giải thích như thế nào? Đầu óc ong ong, cố gắng nhớ lại, vừa rồi cũng chính là lúc anh đi vào, phía dưới cũng đau nhức như vậy, cũng đau giống như bị xé rách. Vậy có chuyện gì xảy ra?

Nhìn nụ cười chói mắt nơi khóe miệng của anh, cô hận không thể tiến lên xé rách khuôn mặt anh, “Người đàn ông đầu tiên?” Cuối cùng cô cũng mở miệng cười lanh, “Cố Diệc Thần, anh thật là ngây thơ, anh cho rằng tôi sẽ giữ lại lần đầu tiên quý báu của tôi cho anh? Anh nằm mơ!”

Cô hằn học nói, anh dám làm cô bị thương một ly, cô sẽ trả lại anh ta một tấc! Chiếm được cô, cảm thấy rất đắc ý đúng không?

Nhìn sắc mặt Cố Diệc Thần trở nên khó coi, trong lòng cô cũng có cảm giác trả được thù. Trong lòng Cố Diệc Thần đang cảm thấy bị co rút, bị cô chế nhạo như vậy, vẫn cảm thấy thương tâm, khổ sở như vậy.

“Ở trong mắt tôi, anh chính là loại người vô liêm sỉ làm cho người ta cảm thấy chán ghét!” Lăng Bắc Sam quấn chăn đứng dậyy, đứng ở trước mặt anh, ngước mặt lên, nhìn anh đang cắn răng lại tiếp tục chế nhạo mình. Nhìn sắc mặt của anh chuyển sang xanh mét, trong lòng vừa đau vừa thấy sảng khoái.

Anh muốn giam cầm cô? Không có cửa đâu!

“Cô nói gì?” Cố Diệc Thần nhìn chằm chằm cô, dường như là cắn răng nghiến lợi hỏi. Nắm tay thật chặt, cũng dùng hết sức chịu đựng, nếu không làm như vậy, nhất định anh sẽ động thủ với cô!

“Tôi nói anh là loại người vô liêm sỉ! Là loại đàn ông chỉ biết đánh phụ nữ! Không, anh căn bản không phải là đàn ông!” Lăng Bắc Sam trừng mắt nhìn anh, dựng thẳng ngón tay chỉ vào mặt anh, nói lời nhục mạ anh. Cố Diệc Thần nhìn vẻ mặt khinh bỉ của cô, trong lòng càng thêm khó chịu đau nhói.

Không có người đàn ông nào có thể nhịn khi bị nói như thế, nhất là bị người phụ nữ mình yêu nhất làm nhục. Hơn nữa còn là là công chú mà anh quan tâm nhất.

Lăng Bắc Sam tức giận hét lên, rẽ phải đi về phía nhà tắm, Cố Diệc Thần đưa tay ra, cầm cổ tay kéo cô ở lại, đẩy cô xuống giường. “A…Cố Diệc Thần! Anh muốn bạo lực gia đình sao? Nếu anh dám chạm vào tôi một lần nữa, tôi sẽ để cho anh trải qua phần đời còn lại trong nhà giam! Cùng lắm thì cùng chết thôi!” Cô dùng chút sức gào lên, cũng là tới cực hạn rồi.

Cố Diệc Thần nhìn vẻ mặt căm hận của cô, trong lòng giống như bị số lượng viên pháo làm cho nổ tan tành, đầu óc cũng giống như cánh quạt máy bay lúc cất cánh phát ra âm thanh vù vù, anh cúi xuống nhìn cô, hai tay chống hai bên người cô, sắc mặt dịu lại.

“Anh muốn làm gì?” Cho rằng anh lại muốn nhào lên, cô cầm gối lên ném anh, anh dùng một tay giữ được, hất ra, “Lăng Bắc Sam, lời em nói tối nay tôi sẽ nhớ cả đời.” Anh nhìn cô, bĩnh tĩnh nói, trên mặt lộ rõ vẻ bi thương.

Trong đôi mắt ủ dột thoáng qua một tia đau đớn, ngay sau đó đứng dậy, đưa lưng về phía cô, chầm chậm mặc quần áo. Lăng Bắc Sam nhìn bóng lưng của anh, trái tim cũng bị nhéo đến đau nhức, sao vừa rồi lại cảm thấy vẻ mặt của anh thật đáng thương?

Không! Cô sẽ không thương hại anh! Anh đã không thương cô, chỉ biết trả thù cô, làm nhục cô, Cố Diệc Thần đã không còn là Cố Diệc Thần trước kia nữa rồi!

Cô lao xuống giường, lảo đảo chạy vào nhà tắm, nặng nề đóng cửa lại, run rẩy khóa trái cửa. Áo ngủ bị xé rách, những vết màu hồng, những vết bầm tím trên người kia tất cả đều là kiệt tác của anh ta.

Hai tay Lăng Bắc Sam run rẩy kéo xuống những mảnh vụn trên người, căm hận ném vào thùng rác, trong lòng tràn đầy ủy khuất và chua xót, nghĩ đến những gì anh vừa đối xử với cô, những điều nhục mạ cô, nước mắt không tự chủ rơi xuống, cô bước vào bồn tắm, dùng nước ấm làm dịu đi cơ thể lạnh băng và tim của mình.

Bị anh lăng nhục hai lần, vậy mà anh còn khốn kiếp hỏi cô, anh có phải là người đàn ông đầu tiên của cô không!

Các loại uất ức này không ngừng xâm nhập vào cô, cô ôm chân ngồi trong bồn tắm, đau lòng mà nức nở, lại không dám kêu thành tiếng, sợ bị anh nghe được. Lăng Bắc Sam cô không thể biểu lộ cảm xúc này trước mặt Cố Diệc Thân, cô cũng sẽ không cảm thấy áy náy trước mặt anh nữa, cũng sẽ không yêu anh nữa!

Sau này, cô sẽ cố gắng kiểm soát trái tim của mình.

Anh lại thua một lần nữa, đứng ở trên ban công, không ngừng hút thuốc lá, khóe miệng vẫn giơ lên nụ cười giễu cợt, là nụ cười giễu cợt cho chính bản thân anh.

Hôm nay, anh vốn rất vui vẻ, nhất là lúc nhìn cô mặc áo cưới xuất hiện trước mặt anh, một giây kia, điều tốt đẹp ấy giống như truyện cổ tích. Cô chính là công chúa mà anh tha thiết ước mơ sẽ có một ngày được trao nhẫn cho nhau, rồi sau đó anh lại hôn cô, nụ hôn xuất phát từ trái tim, hôn một cách kích động, hôn thật sâu, nhưng lại cảm thấy đau lòng.

Một giây kia, những điều đã trải qua trước kia giống như một thước phim quay chậm không ngừng tua đi tua lại trong đầu anh.

Anh muốn kết hôn với cô, từ nhỏ đến lớn vẫn muốn như vậy. Anh cưng chiều cô, quan tâm cô, để cho cô muốn làm gì thì làm, để cho cô hung hăng càn quấy, bướng bỉnh, để cho người đàn ông khác ghét cô. Anh cho rằng nếu làm như vậy, cô sẽ ở bên cạnh anh cả đời.

Nhưng, sự thật lại không phải như vậy.

Những điều xảy ra tối hôm nay, tất cả đều cho anh tự tìm. Lấy được người cô nhưng lại không chiếm được lòng cô, cho nên anh đã thua hoàn toàn.

Cứ giữ lấy cô vậy, ít nhất cô vẫn là vợ trên danh nghĩa của anh. Lăng Bắc Sam là vợ của Cố Diệc Thần, ước mơ cuối cùng cũng trở thành sự thật…

Về lần đầu tiên của cô, anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, cô ở bên kia đại dương quá lâu rồi….Điều anh quan tâm chính là lời nói khinh bỉ của cô lần đó, dường như Cố Diệc Thần anh chính là con cóc muốn ăn thịt thiên nga.

Cười nhạt, dập thuốc, anh quay vào trong nhà.

Lăng Bắc Sam nhấn mình trong nước thật lâu, mới há miệng run rẩy đứng dậy, cơ thể cũng không cảm thấy lạnh, cái lạnh vừa mới xuất hiện đó là loại lạnh lẽo phát ra từ trong tim, ảnh hưởng toàn thân. Cô đi ra ngoài, nhìn trong phòng ngủ vô cùng bừa bộn, hai chữ Song Hỷ màu đỏ rất chướng mắt nơi đầu giường, cô đi đến hung xé rách nó, quăng xuống đất.

Lại nhìn về phía giường nơi cô vừa bị tên họ Cố kia chiếm đoạt, tấy lộn xộn, ga giường trắng noãn còn lưu lại dấu vết dơ bẩn của anh, nhìn kỹ cũng không có vệt hồng nào.

Nghe được tiếng mở cửa, trong lòng cô cả kinh, nhanh chóng đi tới tủ treo quần áo, lấy ra một lọ thuốc, bóc tờ giấy trên đó đi, đổ ra một viên thuốc, lúc anh vừa mở cửa, cô lập tức uống viên thuốc đó. Có Diệc Thần vừa mới đi vào thấy cô uống thuốc, trong lòng sợ hãi, “Em uống thuốc gì?” Anh sải bước tiến lên, trầm giọng hỏi, lời nói vì lo lắng cho cô mà có chút khẩn trương.

Chỉ thấy Lăng Bắc Sam cười lạnh, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, “Thuốc tránh thai.” Cô lạnh lùng nói, khóe miệng còn giơ lên nụ cười.

Tim Cố Diệc Thần đang vô cùng hoang mang sau khi nghe “Thuốc tránh thai” lại như bị ai đó hung hang bóp chết….

“Sao thế? Anh cho rằng tôi sẽ sinh con cho anh? Còn có, tôi còn phải cảm ơn anh đã cưới tôi, anh muốn biết tại sao tôi muốn kết hôn với anh không?” Chịu đựng đau đớn ở trong tim, cô nắm chặt lọ thuốc, nhìn anh cười như không cười.

Tim Cố Diệc Thần lại treo ngược lên lần nữa, tại sao muốn kết hôn với anh? Đây là vấn đề mà anh suy nghĩ mấy ngày quá, có lúc anh khờ dại nghĩ, có phải cô có một chút tình cảm với anh không, cho nên mới muốn kết hôn với anh? Nhưng lại không dám hy vọng xa vời như vậy.

Nhìn ánh mắt chứa đựng dò hỏi của anh, lòng Lăng Bắc Sam ngang ngược, tiếp tục trả thù anh. “Không biết sao, chúng ta kết hôn đúng là một lần cứu danh dự xã hội của Lăng Bắc Sam tôi. Anh cưới tôi, làm cho lời đồn của tôi, tự nhiên biến mất.” Cô đắc ý nói.

Không biết anh có nghi ngờ những lời này hay không, nhưng có chết cô cũng muốn không yếu thế trước mặt anh.

Lời nói của của cô tác động thật mạnh vào cõi lòng anh, cũng làm tim anh vỡ nát. Thì ra là như vậy, không hổ là Tổng giám đốc bộ phận giao tiếp. Anh cười nhạt, “Dùng hôn nhân của mình, kết hôn với một người đàn ông chán ghét, thủ đoạn giao tiếp này, có phải mất nhiều hơn được không?” Anh cười lạnh hỏi, đã không còn hiểu rõ suy nghĩ của bản thân mình nữa rồi.

“Đối với tôi mà nói, danh dự mới là điều quan trọng nhất!” Cô mạnh mẽ phản bác lại, mong muốn trước khi Cố Diệc Thần làm nhục cô, lập tức bị cô chôn vào tận đáy lòng. Cô cũng ngây thơ quá rồi, làm sao có thể tin tưởng rằng anh yêu cô? Ăn thua thiệt một lần rồi, tại sao không sáng mắt ra?!

Cố Diệc Thần lại tin tưởng cô là một người làm quan hệ xã hội, đương nhiên sẽ biết danh dự quan trọng đến mức nào, nhìn lọ thuốc màu trắng trong tay cô, anh cười hung ác. “Ngoan ngoãn làm Cố phu nhân, đừng nói một câu cãi một câu!” vỗ vỗ gò má cô, anh nói. Đi tới móc treo quần áo, mặc quân trang vào.

“Tôi trở về đơn vị, một mình em ở lại đây đi!” Rời đi thôi, tiếp tục ở lại để bị cô làm cho bực bội sao? Cố Diệc Thần chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phải trải qua đêm tân hôn chua xót và đau đớn như thế.

Phụ nữ, giống như một loại thuốc độc. Hại người rất nặng, giống như đã thấm sâu vào tim, không có cách nào để từ bỏ…

Anh muốn trở về đơn vị trong đêm?

Lòng Lăng Bắc Sam xuất hiện một hồi mất mát, chỉ thấy anh đi tới cửa, anh cố ý làm nhục cô, nhất định là vậy!

“Cố Diệc Thần, không có anh, Lăng Bắc Sam tôi cũng sẽ sống thật tốt! Anh cút đi! Tốt nhất đừng trở lại! Điều khiển máy bay rơi xuống mới đúng!” Nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, cô hét to, bàn tay cầm nắm đấm cửa của Cố Diệc Thần hung hăng run rẩy.

Không nghĩ tới cô còn độc ác nguyền rủa anh!

Đến tột cùng là có bao nhiêu chán ghét anh, bao nhiêu hận anh, mới có thể làm như thế.

Lăng Bắc Sam nói ra câu cuối cùng kia lập tức cảm thấy hối hận, tại sao có thể độc ác nguyền rủa anh như vậy. Cho dù hối hận nhưng người kiêu ngạo như cô cũng sẽ không sửa miệng, nhìn anh mở cửa rời đi.

“Rầm.” Cửa phòng nặng nề đóng lại, âm thanh kia làm lòng cô run rẩy.

Lăng Bắc Sam yên lặng, lọ vitamin trong tay rơi xuống, lăn tròn trên mặt đất, những viên thuốc màu trắng rơi ra.

Cảm giác như là vừa đấu xong một trận, cả người mệt mỏi vô lực ngã xuống giường, kéo chăn che cơ thể lại. Tối nay, là đêm tân hôn của cô…Không thể chịu được đêm tân hôn như thế, chồng cô làm nhục cô, bỏ cô lại một mình.

Tất cả, đều không giống với tưởng tượng của cô, trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Im lặng rơi xuống không gian, ôm chăn, trên đó còn lưu lại hơi thở của anh. Lòng cô bình tĩnh trở lại, cũng dần dần cảm giác được mình thật đáng thương.

Những năm kia là anh cam tâm tình nguyện yêu cô, không phải cô ép buộc anh, tại sao còn muốn trả thù cô?

Mang theo những điều chua xót, cô chìm vào giấc ngủ, giường xa lạ, lạnh như băng.

Cố Diệc Thần một mình trở về đơn vị, là chạy, nếu như lúc này thật sự trở về đơn vị, nhất định sẽ bị đồng đội nghi ngờ. Trên thế gian này, anh nhất định là chú rể đáng thương nhất, đêm tân hôn lại không phải ôm vợ đẹp trải qua, mà là…

Đều là anh tự làm tự chịu…

Không suy nghĩ về Lăng Bắc Sam nữa, nhưng lời cô nguyền rủa anh, không ngừng hiện lên trong đầu.

Dưa xanh dĩ nhiên không ngọt, trên thế giới này thật sự có loại người tâm địa sắt đá, Lăng Bắc Sam là một trong số những người đó.

Bịch bịch bịch, anh lại chạy, cũng không cảm thấy có một chút mệt mỏi nào. Điều châm chọc là thể lực anh tốt như vậy, may mà trước kia lúc đi học mỗi ngay đều chạy bộ quanh thành phố chỉ để mua bữa sáng cho cô.

Không hối hận, Cố Diệc Thần, người chịu thiệt là cô, không là mày. Bỏ đi, là cam tâm tình nguyện, không phải hối hận!

Anh không ngừng nói với mình như vậy, cho đến khi những điều không công bằng kia biến thành công bằng.

***

“Mẹ, đơn vị của A Thần có việc gấp, đã triệu tập anh ấy trở về rồi.” Đã chuẩn bị giải thích xong từ sớm, ngày hôm sau, lúc đến nhà cha mẹ chồng, cô nói với mẹ chống như vậy. Mẹ Cố cau mày, cẩn thận nhìn Lăng Bắc Sam một cái, không phát hiện điều khác thường trên mặt cô.

“Rầm.” Cha Cố bỗng nhiên vỗ xuống bàn. “Thằng nhóc này thật hồ đồ! Dù có gấp như thế nào đi chăng nữa cũng không thể trở về đơn vị liền như thế chứ! Chuyện này nói lên điều gì?”

“Lão Cố, ông có tức giận cũng không làm được gì, người ta chính là không muốn bị ông quản, mới chạy đi làm lính!” Mẹ Cố cười nói. “Sam Sam à, thật không phải với con rồi, mẹ thay mặt thằng nhóc A Thần kia xin lỗi con có được không? Làm vợ người lính cũng không dễ dàng, con phải từ từ thích nghi rồi.” Mẹ Cố cười nói với Lăng Bắc Sam.

“Không, không có, mẹ! Mẹ đừng nói vậy, con hiểu anh ấy mà!” Lăng Bắc Sam chịu đựng ủy khuất, cung kính nói chuyện với mẹ Cố.

Ngày kết hôn thứ ba, cô một mình về nhà bố mẹ đẻ.

Người nhà họ Lăng mới đầu rất tức giận, mặc dù Cố Diệc Thần đã gọi điện trước, nhưng vẫn không thể nguôi giận.

“Sam Sam, con nói cho mẹ, có phải thằng nhóc Cố Diệc Thần kia để cho con chịu ủy khuất không?” Hứa Tĩnh Văn lôi kéo Lăng Bắc Sam đến, thấp giọng hỏi.

“Mẹ! Từ nhỏ đến lớn chỉ có con khi dễ Cố Diệc Thần, làm gì có chuyện anh ấy khi dễ con? Đơn vị của anh ấy có chuyện khẩn cấp!” Lăng Bắc Sam cười nói, từng trận đau nhói truyền đến tim.

“Điều này cũng đúng, đến chết con cũng không biết cái gì gọi là uất ức, Sam Sam, làm người phụ nữ phải dịu dàng như nước mới có thể giữ được trái tim đàn ông, hiểu chưa?” Hứa Tĩnh Văn dạy dỗ, Lăng Bắc Sam cười lạnh ở trong lòng, kiếp này cô không thể nào dịu dàng đối với Cố Diệc Thần!

Cố Diệc Thần ngồi ở sân huấn luyện của đơn vị, nhìn bầu trời xanh thẳm thở dài, hôm nay là ngày cô trở về thăm bố mẹ đẻ, với tính cách và năng lực của cô, chắc chắn sẽ không để cho hai nhà biết chuyện bọn họ bất hòa, cô chắc chắn sẽ làm như vậy, sẽ giữ tốt mặt mũi.

Nghĩ như vậy, nhanh nhẹn nhảy lên máy bay….
Bình Luận (0)
Comment