Không có lợi không nói? Nghe lời Cố Diệc Thần nói, trong lòng Lăng Bắc Sam hết sức bất mãn, chỉ cảm thấy bây giờ anh thật không giống như trước kia! Liếc anh một cái, "Này, anh muốn cái gì?” cô cất giọng hỏi, gương mặt giảo hoạt.
Cố Diệc Thần ngồi ở mép giường dùng tay kéo cô vào trong ngực, để cho cô nằm ngang, bàn tay giữ chặt mặt của cô, khóa chặt cô vào trong mắt, "Sinh em bé cho anh.” Anh nhẹ giọng nói. Hỏi cái vấn đề này thì lòng anh co quắp, chưa từng quên đêm tân hôn đó, cô uống thuốc tránh thai trước mặt anh. Hỏi ra cái vấn đề này, anh đã có chút hối hận, sợ nhận lấy một đáp án mình đau lòng
Lời Cố Diệc Thần nói làm lòng Lăng Bắc Sam trở nên kích động, không ngờ anh cũng muốn đứa bé, cô ngồi dậy khỏi ngực anh, đôi tay vòng chắc cổ của anh, "Được, em cũng muốn có một đứa bé, lần trước mẹ cũng có hỏi em chuyện này nữa.” Lăng Bắc Sam mỉm cười hạnh phúc và nói.
Lời của cô..., làm cho anh kinh ngạc lại cảm động, đôi mắt Cố Diệc Thần càng thêm dịu dàng hơn, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô. Lăng Bắc Sam nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh, tâm càng mềm mại hơn.
Cũng hận không được lập tức mang thai, sinh một Tiểu Sam Sam hoặc một Tiểu Thần Thần, nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm động lòng....
"Còn tưởng rằng em không muốn.” Cố Diệc Thần dịu dàng nói, trong giọng nói mang theo sự bình tĩnh, nhớ tới những hành động của mình trong đêm tân hôn, cô biết vì sao anh nghĩ như vậy.
"Những thứ em nói trong đêm tân hôn đều là nói dối, còn có thuốc ngừa thai em uống trong đêm đó cũng là giả, cố ý chọc giận anh, tên khốn kiếp! Ai cho anh đối xử với em như thế? Em?” Lăng Bắc Sam nặng nề chạm lên gương mặt của anh, hung bạo nói.
Cố Diệc Thần lại kinh ngạc, nhìn ác ma nhỏ trong ngực, có chút dở khóc dở cười.
"Cố Diệc Thần, về sau anh nhất định phải đối xử tốt với em....” nhớ tới sự kiện Ôn Uyển kia, trong lòng Lăng Bắc Sam có chút áy náy, chột dạ, cô không phải là một người lương thiện, nhưng tự nhận là mình cũng không phải người xấu, chỉ ích kỷ một chút mà thôi, hơn nữa khi còn bé do cô không hiểu chuyện nên mới đẩy anh xuống hồ, không phải là lỗi lầm không thể tha thứ phải không?
Chỉ cần Cố Diệc Thần cho cô cơ hội, về sau cô sẽ chết tâm đối tốt với anh, cũng sẽ yêu thương anh.
Ở trước mặt anh, cô sẽ không cứng rắn thế nữa, sẽ cùng anh nói những lời dễ nghe, hạ thấp cảm xúc cá nhân. Trong lòng Cố Diệc Thần càng cảm động hơn, anh không cần cô đối xử thật tốt với anh, chỉ cần trong lòng cô có anh Cố Diệc Thần là tốt rồi.
"Được.” lạnh nhạt nói, trong lòng rất vui vẻ, đặt cô xuống.
"Hôm nay còn phải đi lên công ty?” Cố Diệc Thần hỏi, cố ý tránh khỏi cái đề tài mới vừa rồi, nghĩ thầm, cô nên quên đi. Lăng Bắc Sam nhớ tới điện thoại của Dink, buổi chiều còn phải bàn chuyện hợp tác với Âu Dương Trạch.
"Không muốn đi.... có phải anh sẽ về quân đội không?” Đứng ở mép giường, cánh tay vòng qua cổ anh. Bàn tay của Cố Diệc Thần ngạo nghễ xoa bóp cặp mông của cô, đổi lấy tiếng ngâm nga kiều mỵ của cô, "Ghét!" .
"Không muốn đi thì đừng đi, anh nuôi nổi em, chiều nay trở về.” Cố Diệc Thần dịu dàng nói, chìm đắm trong trong hương tình yêu ngọt ngào, làm anh có chút không muốn quay về.
Lăng Bắc Sam cười cười, trong lòng cũng ngọt ngào, chỉ là nghe nói anh chiều nay trở về, trong lòng lại lo lắng, có chút mất mác. Thật muốn ngày ngày được ở chung với anh, tựa như những ngày đầu cấp ba.
"Vậy em không muốn anh trở về quân đội thì anh sẽ không đi?” Lăng Bắc Sam bĩu môi nói.
Cố Diệc Thần cười cười, "Em nói thử xem? Sam Sam, làm vợ của lính rất vất vả, cũng rất uất ức....” Cố Diệc Thần ngắt mềm mại gò má của cô, nghiêm túc nói.
Lăng Bắc Sam biết, anh không thể nào giải ngũ, người lính là như thế, bộ đội chính là nhà của bọn họ, bọn họ tự nhiên cảm thấy vinh dự và hạnh phúc nên sẽ không lui.
"Vậy anh phải đối xử với em thật tốt, tốt hơn cả trước kia nữa!” Lăng Bắc Sam mỉm cười hạnh phúc nói, Cố Diệc Thần cũng cười cười, "Làm điểm tâm đi.” dùng sức nhéo cái mông của cô một cái, Cố Diệc Thần nói xong, đứng dậy.
"Ai.... Cố Diệc Thần! Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em đó?” Lăng Bắc Sam bỗng chốc nhớ tới vấn đề kia, cất giọng nói, anh đang lừa dối cô sao!
"Vấn đề gì?” Cố Diệc Thần chạy tới cửa, quay đầu nhìn cô, cất giọng hỏi.
"....” Lăng Bắc Sam không nói nhìn anh, "Biết rõ còn hỏi!” tức giận trừng mắt liếc anh một cái, hung hăng nói.
"Anh thật sự không biết em nói cái gì cả....” Cố Diệc Thần nói xong, sẽ phải rời khỏi.
"Là vấn đề anh có phải là xử nam hay không! Nói cho em biết!” Lăng Bắc Sam đuổi theo, bá đạo lôi kéo anh, lớn tiếng hỏi.
Gò má của Cố Diệc Thần đỏ ửng như một đóa hoa, "Ngây thơ!” anh lạnh lùng nói, lại muốn rời đi.
"Em không để ý đâu? Nói mau!” Lăng Bắc Sam nhất quyết không tha, hỏi, tại sao đàn ông bọn họ có thể hỏi còn phụ nữ thì không?
Nhìn cô gái nhỏ bá đạo, Cố Diệc Thần cũng biết, anh không tránh được cái vấn đề này, cá tính của Lăng Bắc Sam quật cường như thế nào thì anh là người rõ nhất!
Anh kéo đầu của cô, cúi người, miệng dính vào bên tai của cô, nhỏ giọng nói cái gì đó, chỉ thấy gò má của Lăng Bắc Sam đỏ ửng, khóe miệng cũng giương lên....
"Đáng ghét....” đưa tay vỗ xuống cánh tay của anh, Cố Diệc Thần vội vàng né tránh, nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ, lưu lại Lăng Bắc Sam đứng cười trộm một mình, "Người đàn ông ngốc này....” cô không cười không được.
Thì ra là Cố Diệc Thần nói với cô:
Bởi vì anh là xử nam, cho nên kỹ thuật không tốt, lần đầu tiên và đêm tân hôn mới làm những động tác cưỡng hiếp lỗ mãng như thế, còn hỏi cô kỹ thuật có cải tiến hay không!
Đến phòng ăn, anh đã chuẩn bị xong bữa sáng, Lăng Bắc Sam ăn rất no, uống xong sữa đậu nành, có cảm giác cứ như quay trở về thời trung học. Mỗi ngày cái người đàn ông ngu ngốc kia đều chạy bộ vòng vòng để mua đồ ăn sáng cho cô....
Sao lại ở đây. "Đều tại anh nuôi hư dạ dày của em, mẹ em không có làm bữa sáng cho em, ngày ngày đều là anh mua bữa sáng! Anh đi đầu quân, em thiếu thức ăn sáng nên bị bệnh bao tử!” Lăng Bắc Sam bất mãn nói với anh, cũng là nói đùa.
"Nuôi cho em thật tốt, để em không thể rời được anh!” Cố Diệc Thần giảo hoạt nói, đây cũng là suy nghĩ của anh khi còn trẻ, suy nghĩ ấy thật ấu trị, cho là đối xử với cô thật tốt, cô sẽ không rời bỏ anh....
Lời nói ngọt ngào như thế, thật giống như là gió xuân mát mẻ, thấm vào cõi lòng cô, Lăng Bắc Sam trừ cảm động chỉ có cảm động.
Ăn điểm tâm xong, anh đưa cô đi làm, đưa cô đến dưới lầu, "Buổi tối tới đón em, tối nay đi tụ tập với Tôn Đại Phi!” trước khi cô xuống xe, anh nói với cô.
"Ừ, vậy ban ngày anh làm gì, cả ngày hôm nay anh định làm gì?” Lăng Bắc Sam liên tục hỏi anh, nếu như công ty không bận rộn, nhất định cô đã nghỉ ngơi cùng anh rồi, nhưng gần đây hơi bận lại phải thương thảo hợp đồng với Âu Dương Trạch nữa.
"Tìm bạn bè đi chơi!” Cố Diệc Thần cười nhạt rồi nói, ngậm lấy vành môi của cô, nặng nề mút thỏa thích
"Không cho phép ăn chơi đàng điếm, nếu không anh nhất định sẽ chết!” Lăng Bắc Sam lạnh lùng nói, lưu luyến không rời mà xuống xe. Mới vừa đến Offices, gặp Dink ra ngoài, Cố Diệc Thần chỉ thấy động tác Dink có chút thân mật đứng ở trước mặt cô nhận lấy cặp công văn trong tay cô, cùng cô đi vào Offices.
Dink này có lai lịch thế nào, anh biết rõ, lúc Lăng Bắc Sam ở châu Úc, thì cậu ta còn là người mẫu.... Thật ra thì, lai lịch của mỗi người bên cạnh Lăng Bắc Sam anh đều biết rõ, bao gồm cả những khách hàng từng hợp tác với cô.
Dĩ nhiên, những thứ này Lăng Bắc Sam cũng không biết.
Những chuyện cô không biết còn rất nhiều, Cố Diệc Thần không có suy nghĩ nhiều, nếu cô nói về sau sẽ đối xử tốt với anh, anh nên tin tưởng cách làm người của cô. Anh cũng luôn tin chắc, cô là một người lương thiện.
Thật sự anh không đi tìm bạn bè, mà chỉ qua siêu thị mua chút rau dưa, về đến nhà đã vội vàng làm bữa trưa cho cô, vẫn nghĩ đến bữa trưa sẽ đưa cơm cho cô, để cô có một bất ngờ nhỏ.
***
"Chị Sam Sam, tổng giám đốc Âu Dương đang ở dưới lầu chờ chị!” Dink đi vào, nói với Lăng Bắc Sam, Lăng Bắc Sam nhíu mày, nhìn đồng hồ, mười một giờ rưỡi.
"Không phải hẹn buổi chiều sẽ gặp sao?” Lăng Bắc Sam nhíu mày, hỏi, nhớ tới thái độ mập mờ của Âu Dương Trạch đối với cô, trong lòng là có chút phòng bị. Nhất là, hiện tại cô và Cố Diệc Thần đã xác minh được tâm tình của nhau, cô nên tránh hiềm nghi.
"Tổng giám đốc Âu Dương nói muốn dùng bữa trưa cùng với chị. Chị Sam, đi thôi, thời gian không còn sớm, đừng làm cho mọi người lo lắng.” Dink tự nhiên nói. Lăng Bắc Sam khép tài liệu lại, đứng dậy.
Dink cầm túi da và áo khoác lên đi theo cô, giúp cô mặc thêm áo khoác, "Cám ơn, hi vọng phương án lần này của Tổng giám đốc Âu Dương có thể giúp được chúng ta...." .
"Sẽ không có vấn đề lớn” Dink nói phụ họa.
Cố Diệc Thần mang theo bento nóng hổi, đang muốn xuống xe, chỉ thấy Lăng Bắc Sam từ trong tòa văn phòng ra ngoài, một người đàn ông từ trong xe bước xuống, tiến lên, nhận lấy cặp công văn trong tay cô, hành động thân mật giống như hai người đang yêu nhau vậy.
Một cỗ ghen tuông xông lên, Cố Diệc Thần nhận ra người đàn ông kia chính là Âu Dương Trạch, lúc này, Âu Dương Trạch đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe cho cô, tay choàng qua sau lưng của cô, cô lên xe, Âu Dương Trạch mới đi qua bên kia, lên xe.
Tức giận xông lên. Cố Diệc Thần không chút do dự xuống xe, nhìn chiếc Benz chưa rời khỏi, anh xông tới.
Cửa sổ xe vang lên tiếng gõ, Lăng Bắc Sam kinh ngạc quay đầu lại, qua kính xe, thấy được gương mặt lạnh lùng của Cố Diệc Thần.
Trong lòng run lên, không biết sao anh lại đột nhiên đến đây, cô vội vã xuống xe, Cố Diệc Thần đứng ở cách đó không xa đợi cô, "A Thần, sao anh lại tới đây?” cô hỏi.
"Em thì sao? Muốn cùng Âu Dương Trạch đi đâu? Không phải đã nói với em đừng có tiếp xúc quá thân mật với Âu Dương Trạch sao?” Cố Diệc Thần có chút không vui hỏi, trong đôi mắt mang theo trách cứ rõ ràng.
Giọng điệu của anh làm cô không vui, "A Thần! Anh ấy là khách hàng của em, chúng em hợp tác làm ăn! Chúng em không thể đi ăn cơm bàn chuyện hợp tác sao?” Lăng Bắc Sam nhỏ giọng hỏi.
"Nói chuyện làm ăn? Lần này là Les Amoureux? Còn có Lover?” Cố Diệc Thần giễu cợt hỏi, hai quán ăn Pháp nổi tiếng, tất cả đều được Lăng Bắc Sam và Âu Dương trạch đi qua.
Lăng Bắc Sam cau mày, không ngờ anh biết được hai người ăn cơm ở đâu, trong lòng có chút chột dạ. Âu Dương Trạch không có suy nghĩ tạo quan hệ đơn giản với cô, cô biết....
"Cố Diệc Thần! Thái độ của anh là gì? Sao lại có dáng vẻ chất vấn em như thế? Em đi trước!” Không có thời gian cùng anh giải thích nhiều như vậy, cô cũng hết sức khó chịu với thái độ của anh, nói xong, cô đi tới xe của Âu Dương Trạch.