"Sao lại uống rượu thế hả? Uống rượu ăn mừng sao không mang cái gì theo vậy?” Tôn Đại Phi vui vẻ nói, muốn đoạt ly rượu trong tay Cố Diệc Thần. Cố Diệc Thần tránh thoát, ngửa đầu uống cạn. Tôn Đại Phi vốn tưởng rằng Cố Diệc Thần nói rõ mọi chuyện với Lăng Bắc Sam, Lăng Bắc Sam sẽ cảm kích anh, hai người tiếp tục ân ái triền miên.
Ai ngờ
"Ăn mừng cái rắm!” Cố Diệc Thần chửi tục, trầm giọng nói, anh như vậy càng làm Tôn Đại Phi kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn Cố Diệc Thần đều có thể giữ hình tượng, làm sao lại nói tục.
"Giờ sao? Khổng Tước cao ngạo còn không chịu thua?” Tôn Đại Phi lại hỏi, Khổng Tước trong miệng anh ám chỉ Lăng Bắc Sam, nếu quả thật như anh suy nghĩ thì đúng thật là Lăng Bắc Sam không biết điều! Tôn Đại Phi âm thầm nghĩ, thật lòng cảm thấy cô không xứng đáng với những gì Cố Diệc Thần bỏ ra
"Chớ nói đến cô ấy!” Cố Diệc Thần lạnh lùng nói, lại uống ly rượu, đau đớn và khổ sở đi xuống cổ họng, đi thẳng một đường. Khó chịu cộng với khó chịu gây cho người ta cảm giác vô lực.
"Này Âu Dương Trạch đây? Ngày mai hắn ta trở về nước, chúng ta có động thủ hay không?” Tôn Đại Phi tiếp tục hỏi, chỉ cảm thấy Cố Diệc Thần tạm thời khó chịu, anh còn chưa hiểu rõ ý của anh ta, lần đó tức giận Lăng Bắc Sam thật nhưng vài ngày đã hết tức thôi.
"Tôn Đại Phi! Cậu cút đi! Chớ phiền tôi!” Cố Diệc Thần giận, gào xong, đập ly rượu nát như tương, dựa vào trong ghế sofa, mệt mỏi nhắm hai mắt.
"Đáng đời cậu!” Tôn Đại Phi cũng tức, không quên đạp anh một cước, rời đi phòng.
Cố Diệc Thần ngồi trong phòng riêng cả đêm, cũng không có ngủ. Lăng Bắc Sam cũng ngồi đó cả đêm không chợp mắt, hai gò má sưng đỏ như chiếc bánh tiêu, quầng thâm nơi đáy mắt rất sâu, mắt đầy tơ máu, ngồi cả đêm, toàn thân cứng ngắc, quanh thân lạnh lẽo, trong lòng càng thêm lạnh thấu xương.
Vô dụng không biết nên làm gì, chỉ sợ những hình kia sẽ bị tung ra ngoài
Điện thoại không biết đang để ở đâu đột nhiên vang lên, âm thanh kia giống như một quả bom, cô khiếp sợ ngẩng đầu lên, men theo nơi phát ra, lảo đảo đứng dậy, không đi hai bước, hai chân đã đứng không vũng, cô thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Quả nhiên là Âu Dương Trạch gọi điện thoại tới, nhìn số máy gọi tới, lòng của Lăng Bắc Sam như dao cắt, vội vã bấm trả lời, "Anh nghĩ cái gì, rốt cuộc muốn như thế nào?” Giọng nói của cô khàn khàn, cổ họng giống như phóng hỏa, thiêu đốt.
Đầu kia Âu Dương Trạch cúi đầu cười hai tiếng, "Làm gì mà kích động như thế? Đừng kích động, hôm nay tôi về nước, nhớ, không để cho bất kỳ người nào biết, nếu không, nhất định tôi sẽ tung ảnh khiêu dâm của cô lên khắp báo Mĩ"
"Chớ nói nhiều! Muốn như thế nào, anh nói thẳng đi!” Lăng Bắc Sam vội vàng quát, muốn nói rõ điều kiện với Âu Dương Trạch, chỉ cần anh tạm xóa đoạn phim kia, muốn cô như thế nào cô cũng chịu đồng ý. Ở đâu dây bên kia Âu Dương Trạch cười lớn tiếng, rất hài lòng, cảm giác cô giống như một bước tượng gỗ để mặc anh xoay chuyển.
"Ngoan, thật biết nghe lời, chỉ cần cô chịu nghe lời tôi, làm tôi hài lòng thì tôi sẽ không hại cô....” Âu Dương Trạch thâm sâu nói.
Lời của Âu Dương Trạch nói làm cho cô mắc ói, nhưng vẫn chịu đựng không nổi giận, "Âu Dương.... Tôi biết rõ, anh không có nhẫn tâm như thế ....” Lăng Bắc Sam cố ý dụ dỗ, trong lòng có tính toán của mình. Âu Dương Trạch thấy cô đã nhỏ giọng lại, rất hưởng thụ, nhưng vẫn đề phòng cô
"Ngoan.... Chỉ cần em ngoan ngoãn hợp tác với tôi. Tôi sẽ lại ‘yêu thương’ em giống như trước đây”. Âu Dương Trạch nói xong, cắt đứt điện thoại. Lăng Bắc Sam nắm chặt điện thoại di động, nắm thật chặt, hận không thể giết chết Âu Dương Trạch.
Nhưng cô sẽ không làm như vậy, bởi làm như thế đồng nghĩa với việc cô tự sát, cô sẽ không tự sát, cũng sẽ không giết Âu Dương Trạch! Cô muốn đoạt lại tất cả! Ở trong lòng Lăng Bắc Sam quyết định như thế nhưng trái tim vẫn không ngừng run rẩy, chỉ là, lần này lại đả thương Cố Diệc Thần.
Nghĩ đến Cố Diệc Thần, lòng của cô lại co rút đau đớn, cô có lỗi với anh, ngày trước cũng thế bây giờ cũng vậy!
***
Tôn Đại Phi vào trong phòng thì thiếu chút nữa đã bị mùi thuốc lá bên trong làm cho sặc chết! Ho khan mấy tiếng, đến gần Cố Diệc Thần, "Người anh em, đừng như vậy, có gì ghê gớm đâu! Đã khuyên cậu từ sớm, chân trời chỗ nào không có cỏ thơm, làm gì cố chấp cắn viên bi kia không thả?” Tôn Đại Phi trêu ghẹo nói, lời ra khỏi miệng cảm giác miệng mình đủ đê tiện, cái này không phải cố ý kích thích anh sao?
"Tôi sai rồi, anh em, cậu câm miệng!” Nhìn đôi mắt đầy máu tươi của Cố Diệc Thần, Tôn Đại Phi vội vàng nhận sai.
Cố Diệc Thần nhìn Tôn Đại Phi, môi dưới dắt lên một nụ người, vẫn không ngừng hút thuốc lá, "Nếu như cô ấy không phải là người cứu tôi, tôi đã sớm giết chết trái tim tôi, trong đầu vẫn luôn có một suy nghĩ phải đối tốt với Lăng Bắc Sam cả đời, phải xem cô ấy chính là sinh mạng của Cố Diệc Thần".
Đôi mắt Cố Diệc Thần di chuyển về phía trước, thì thào nói nói, giống như đang nói với Tôn Đại Phi lại giống như đang lầu bầu. Có lẽ, đó chính là lý do vì sao anh vẫn luôn đối xử tốt với cô, nguyên do là để cảm ơn cô. Những năm này, cho dù Lăng Bắc Sam có cay nghiệt với anh như thế nào, anh vẫn là hồ đồ mà bên cô.
Giờ phút này, trừ điểm này, anh cũng không tìm được lý do gì để yêu cô.
Tôn Đại Phi kinh ngạc nhìn Cố Diệc Thần, không ngờ bọn họ còn có đoạn chuyện xưa này, "Nhưng Cố Diệc Thần, cậu không thấy nếu chỉ vì cái này mà làm vậy là cậu quá ngu xuẩn sao?” Tôn Đại Phi không chịu tin tưởng.
"Thôi kệ, tôi phải đi học, về phía Âu Dương Trạch cậu phải theo dõi hắn ta. Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu!” coi như đã chết tâm với Lăng Bắc Sm, anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Âu Dương Trạch! Cố Diệc Thần lạnh lùng nói xong, cầm áo khoác lên rời đi.
Lăng Bắc Sam rửa mặt xong, trang điểm rất đậm để che đi vành đen thâm quầng nơi mắt, nhìn mình trong gương, cô nâng lên nụ cười giễu cợt. Lần này, chỉ cho thành công!
Ba giờ chiều, Âu Dương Trạch về đến thủ đô, Lăng Bắc Sam còn đi đến sân bay đón. Giờ phút này, cùng Âu Dương Trạch lên xe. Sau khi lên xe, cô lấy kính mắt đen xuống, ngồi bên cạnh Âu Dương Trạch "Người xấu! Cái tên khốn kiếp này! Tôi hận anh, hận anh! Hận anh chết đi được!” Lăng Bắc Sam đánh vào ngực Âu Dương Trạch, tức giận mắng, uất ức quyệt miệng, hốc mắt ửng hồng, bộ dạng vô cùng uất ức.
Mới đầu Âu Dương Trạch còn tưởng rằng Lăng Bắc Sam đánh anh thật, lấy cá tính của cô, nên cùng anh tìm đến cái chết mới đúng, không ngờ cô lại làm nũng với anh! Cẩn thận quan sát từng vẻ mặt của Lăng Bắc Sam, hi vọng cô không phải đang trêu hoa ghẹo nguyệt.
Âu Dương Trạch đưa tay kéo cô vào trong ngực, Lăng Bắc Sam không ngừng giãy giụa, ở trong lòng anh đưa mắt nhìn chằm chằm anh, đôi mắt màu nâu đầy vẻ uất ức "Tại sao gạt em? Trong khi em tin tưởng anh như thế” cô khàn khàn quát, sắp khóc lên.
Âu Dương Trạch nhìn cô chớp chớp mắt mà thiếu chút nữa đã mềm lòng, đưa tay lau mặt của cô, giống như là đang chạm vào sủng vật mà anh yêu thích, "Chỉ là anh muốn thử kiểm tra em...trong lòng em vẫn chỉ có một mình Cố Diệc Thần, căn bản không quan tâm anh” Âu Dương Trạch lạnh nhạt nói, trong đôi mắt đầy bị thương, ngón tay vuốt ve gương mặt cô rồi chậm rãi dời xuống.... làm động tác mập mờ trên cổ cô....
Lăng Bắc Sam cảm giác mình hiện tại giống như con hổ trong hang, biết rõ Âu Dương Trạch âm hiểm giảo hoạt, thế mà còn nghe theo lời anh. Cùng lắm thì lưới rách cá chết, coi như cô bị phá hủy danh tiếng, cũng muốn danh tiếng của Âu Dương Trạch chết theo!
Nghĩ như vậy, cô không sợ, nước mắt rơi xuống, "Anh cho rằng như thế này thì tốt sao? Em là người đã có ông xã! Cho dù em muốn đi theo anh cũng sẽ bị đạo đức con người lên án! Âu Dương, anh yêu em mà muốn thấy em như thế sao? Tại sao không suy nghĩ cho em một chút” Lăng Bắc Sam khóc kích động nói, diễn kịch mà tựa như là thật.
Âu Dương Trạch bị cô làm cho khiếp sợ, cẩn thận quan sát sắc mặt cô, không biết cô nói thật hay giả, nhìn dáng vẻ kích động lại không giống như là giả. Nhớ tới những hành động mập mờ trước kia, tin tưởng là cô rất thật lòng.
Chỉ là, thật lòng thì như thế nào?
"Tôi là đàn ông! Nhìn cô gái mình yêu thích ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, trong lòng liền cảm thấy không cân bằng cô không biết sao? Sam Sam, tôi không phải là thánh nhân” Âu Dương Trạch khổ sở nói.
"Vậy anh muốn tôi làm như thế nào? Cái tên khốn kiếp này!” Lăng Bắc Sam kích động quát, tay Âu Dương Trạch vừa chạm vào ngực cô thì cô vội vã đánh cái tay của anh, trốn sự đụng chạm của anh.
"Chỉ cần cô nguyện ý đi theo tôi... tôi sẽ nguyện ý làm người đàn ông ở phía sau lưng cô” Âu Dương Trạch nói, người phụ nữ ngu xuẩn này nếu như tiếp tục để cho anh lợi dụng thì với anh mà nói cũng không là chuyện xấu. Lăng Bắc Sam nhìn Âu Dương Trạch, quyệt miệng, cuối cùng ủy khuất gật đầu, "Vậy anh đừng có làm tổn thương tôi nữa, khốn kiếp” cô nói xong, nhào vào trong ngực của anh.
Khóe miệng Âu Dương Trạch dâng lên cười hả hê, Lăng Bắc Sam nằm ở trong ngực anh khóc một lúc lâu mới đứng dậy, "Những hình kia ở đâu ra?” nhỏ giọng hỏi, mang theo tò mò.
Đôi mắt Âu Dương Trạch nhàn nhạt quan sát cô, "Cái này em không cần biết.... Chỉ cần em ngoan ngoãn, anh đảm bảo sẽ không để cho ai khác nhìn thấy thân thể xinh đẹp gợi cảm của em....” Ác ý nói, lời này cũng rất uy hiếp.
"Người xấu!” Lăng Bắc Sam gắt gọng, cũng cắn răng mở miệng, tận lực biểu diễn chân thật một chút, "Không được, anh phải nói cho em biết như thế trái tim của em mới thấy an toàn! Anh xóa, xóa nó có được hay không? Em có thể dâng thân thể thật sự của mình cho anh” bắt tay Âu Dương Trạch, cho để nó vuốt ve lồng ngực của mình, Lăng Bắc Sam thẹn thùng nói.
"Thật chứ?” sẽ không dùng sắc dụ dỗ anh chứ? Nhưng Âu Dương Trạch tin tưởng, dù thế nào Lăng Bắc Sam cũng không đấu lại anh, sao không vui đùa với cô một chút.
Trong lòng Lăng Bắc Sam không ngừng lo lắng, nhưng ngoài mặt vẫn là nặng nề gật đầu.
"Vậy thì phải xem biểu hiện của em đã!” Nặng nề nhéo ngực cô một cái, Âu Dương Trạch nói, Lăng Bắc Sam thiếu chút nữa nôn ra, chán ghét để anh đụng vào, chán như có ngàn con dao đâm vào mặt của mình! Nếu như lúc này xe hơi nổ tung thì tốt biết bao nhiêu!
Nhưng cô chỉ có thể nén giận, thẹn thùng gật đầu.
***
"Đầu óc của cô gái này quá ngu ngốc nhất định đã bị lừa rồi!” Tôn Đại Phi mắng, thế nào cũng không nguyện tin tưởng Lăng Bắc Sam sẽ chấp nhận ở bên cạnh Âu Dương Trạch, nhìn Cố Diệc Thần không nói một lời, trong lòng anh dựng đứng, giờ phút này chỉ cảm thấy Cố Diệc Thần đang phát giận.
Nhìn những hình ảnh thân mật của Lăng Bắc Sam và Âu Dương Trạch, lòng của Cố Diệc Thần không ngừng lạnh lẽo, "Tôn Đại Phi, động thủ, giết!” Cố Diệc Thần cúi đầu, lạnh lùng mà nói, cái chữ “Giết” đó, thật sự khiến người ta cảm thấy đằng đằng sát khí.
"A, được! Cậu cứ chờ xem!” Tôn Đại Phi chần chừ một lúc, vội vàng nói. Anh lại bị sát khí trên người Cố Diệc Thần dọa cho sợ mất mặt rồi!
Tôn Đại Phi nói xong cũng rời đi, chỉ còn một mình Cố Diệc Thần ở đó, trăm mối vẫn không có cách nào giải thích hành động của Lăng Bắc Sam. Sao lại có người ngu ngốc đến mức này chứ? Bị gạt, biết, còn giúp người ta tìm lại số tiền ấy? Nhưng, Cố Diệc Thần, mày cũng thật ngốc?
Bị cô làm tổn thương sâu nặng đến thế, còn không quên đối phó Âu Dương Trạch đấy.
Hay là cô cố ý? Muốn báo thù Âu Dương Trạch, tìm khoản tiền kia trở về? Cố Diệc Thần tỉnh táo phân tích, đã không còn ôm hy vọng đối với Lăng Bắc Sam nữa, cho dù cô thật sự làm như thế, nhưng anh cảm thấy nếu như trong lòng cô vẫn xem anh là chồng của cô như đã nói, cũng không nên nói dối anh như thế.
Đêm khuya, Âu Dương Trạch đã tắm xong mặc áo ngủ, bưng rượu đỏ ngồi ở bên sofa, chờ Lăng Bắc Sam ở trong phòng tắm, đảo điện thoại di động, nhìn những tấm ảnh của Lăng Bắc Sam bên trên, khóe miệng anh giơ lên nụ cười, chọn lựa, trực tiếp khiêu khích Cố Diệc Thần....
Lăng Bắc Sam chậm rãi lau thân thể, mặc áo lót vào, phủ thêm áo ngủ, rồi giấu thêm một lưỡi dao trong túi.
Sau đó, chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm, nhớ tới Cố Diệc Thần, trong lòng một hồi đau nhói.
Vừa ra cửa, chống lại mặt của Âu Dương Trạch, trong lòng Lăng Bắc Sam vô cùng lo sợ, nở nụ cười với anh "Em chuẩn bị tốt rồi” nhận lấy ly rượu trong tay của anh, nói.
Âu Dương Trạch ôm hông của cô, ôm lấy cô đi tới phòng ngoài, lôi cô đứng cạnh cửa sổ sát đất, ôm lấy cô từ phía sau, môi mỏng trêu đùa vành tai của cô, bàn tay chậm rãi di chuyển khắp người cô, một tay Lăng Bắc Sam không nhịn được để vào túi....
Nếu như cô giết Âu Dương Trạch thật thì cô cũng phải chết?
Cố Diệc Thần chứng kiến tới hình ảnh trên điện thoại di động, những tấm ảnh khỏa thân của Lăng Bắc Sam đã hung hăng nghiền nát lòng anh! Người trong hình kia, không phải Lăng Bắc Sam còn có thể là ai? Hơn nữa, chính là phòng tắm nhà anh! Đây là chuyện gì?
Cố Diệc Thần kinh ngạc nhìn, chẳng lẽ cô mang Âu Dương Trạch về nhà sao?
Cho dù cảm thấy cô không thương anh, cũng không trở thành kẻ không tuân thủ đạo lý như thế? Cố Diệc Thần nghĩ như vậy, cuối cùng thở ra một hơi, vội vàng xuống lầu, đi tìm bảo vệ của khu nhà. Anh gọi an ninh đến xem cuộn phim của mấy tháng trước, an ninh vốn không chịu, anh lấy chứng nhận sĩ quan ra, an ninh mới cho anh xem.
Cố Diệc Thần quan sát tất cả mọi nơi, đối chiếu hình ảnh với hình, nhìn bài biện trong phòng tắm, đoán ra thời gian chụp ảnh, sau lục lại những video khoảng hai tháng trước, xem một cuốn lại một cuốn. Tra ra mấy lần Âu Dương Trạch đưa cô về nhà qua băng ghi hình, nhưng không có lên lầu.
Sau lại thấy được bóng lưng một người đàn ông quen thuộc, anh tỉnh táo suy nghĩ kỹ một lát mới nhớ tới là Dink, hơn nữa, anh ta lên lầu!
Nhớ tới Dink, liền nhớ tới Âu Dương Trạch, đã sớm biết hai người này có quan hệ đặc biệt, nhìn đồng hồ, nhớ tới ngày này đúng là sáng hôm cô tỉnh lại sau khi say rượu! Đầu óc có chút loạn, rồi lại ép mình làm rõ mọi chuyện.
Mà giờ khắc này, anh cũng biết, tối nay Lăng Bắc Sam đi đến nhà Âu Dương Trạch, đã không muốn trông nom các chuyện có liên quan đến Lăng Bắc Sam nữa..., có phải là trả thù hay không, anh tiếp tục xem các hình ảnh....
Dây áo ngủ của cô bị Âu Dương Trạch cởi ra, lòng của Lăng Bắc Sam trầm xuống, chẳng lẽ, thật muốn giết anh sao?
"Âu Dương Trạch, bụng em đau quá” Đang muốn cởi dây áo của ra thì Lăng Bắc Sam đột nhiên nói.
Âu Dương Trạch đưa vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô, chỉ cảm thấy cô là đang trêu hoa gheo nguyệt, lúc này điện thoại di động anh vang lên, "Cái gì?” lạnh lùng quát, Lăng Bắc Sam thấy vẻ mặt dữ tợn của Âu Dương Trạch, cũng vào lúc này, chuông cửa nhà Âu Dương Trạch vang lên.