Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Chương 120

Trang phục mới nãy còn tầm thường, lúc này đèn tắt, trong bóng tối lấp lánh ánh sáng rực rõ như dòng nước…

Đúng vậy, ánh sáng đẹp đẽ kia, có cảm giác như dòng chảy của nước, trên vải lụa màu xanh lơ nhẹ nhàng chuyển động, trông tĩnh lặng và đẹp đẽ, như một khúc nhạc du dương uyển chuyển, vương vấn trong lòng người lâu rồi chưa cảm nhận được.

Có lẽ không có sự phồn hoa long trọng vừa nhìn đã kinh ngạc, nhưng từ điều bình thường giản dị, đến ánh sáng lung linh tuyệt đẹp hiện giờ, khiến người khác có cảm giác bất ngờ, càng tuyệt vời hơn, đợi đến khi bình tâm yên tĩnh quan sát bộ trang phục này, những chi tiết nhỏ cũng được cân nhắc kĩ, không phải dùng thủ đoạn gây chú ý rồi sau đó chẳng có gì, trái lại càng nhìn càng đẹp…

Trong yên lặng, Đường Lạc Lạc từ từ mở lời, giọng nói trong trẻo và đẹp đẽ.

- Cá nhân tôi cảm thấy, cái đẹp của kỳ bào, so với lễ phục của phương Tây, mang nét cổ điển rất nhiều, khác với lễ phục lộng lẫy của phương Tây, vẻ đẹp truyền thống của Hoa Hạ là cần phải tỉ mỉ thưởng thức, giống như trang phục này, mới đầu nhìn tầm thường, chỉ có bình tâm, trong bóng đêm, mới cảm nhận được sự độc nhất vô nhị của nó…

Mọi người bị cảnh tượng trước mắt rung động, qua một lúc lâu, hàng ghế giám khảo mới có người phát biểu.

- Xin hỏi vị thí sinh này, cô làm sao làm được độ sáng lấp lánh này… Cảm giác như dòng nước chuyển động như vậy…

Đường Lạc Lạc mỉm cười nhẹ.

- Đầu tiên, tôi lựa chọn một chất liệu đặc biệt, trong buổi đêm thử nghiệm rất nhiều lần, thông qua sự điều chỉnh độ dày của vải và góc độ, để đạt được hiệu quả sáng lấp lánh như dòng nước, đồng thời tôi còn thêm vào một chút bột phát sáng…

Giọng nói của cô ngọt ngào và trong trẻo, cất lên êm tai trong bóng tối, khiến người khác cảm thấy thực sự là một loại hưởng thụ, mãi đến khi Đường Lạc Lạc biểu đạt hoàn tất, đèn lại được bật lên, mọi người giống như còn đắm chìm trong sự rung động không thể cưỡng lại ban nãy, Đường Lạc Lạc cũng đã cúi chào xong, mọi người mới phản ứng lại, tiếp đến bùng phát một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Vẻ mặt Mặc Thiệu Đình kiêu ngạo, khoé miệng hơi cong lên, hiếm khi ra sức vỗ tay, toàn thân Mặc Tây Thành mặt mày rạng rỡ, gần như kích động sắp nhảy cẫng lên.

- Lạc Lạc thật thông minh, so sánh với tác phẩm của cô ấy, những người khác thực sự là trò trẻ con! Giỏi quá!

Nghe thấy cậu chủ nhỏ hào phóng khen ngợi, Lâm Uyển Du ở hàng sau sắc mặt trầm xuống, tức giận lạnh lùng hừ một tiếng.

Diệp Tiểu Manh giơ điện thoại lên vô cùng hưng phấn.

- Ôi, mấy bạn thấy chưa, người đẹp trên sân khấu kia là bạn thân của tôi! Có lợi hại không! Cừ không cừ không, nào nào nào, đưa quà qua đây…

Vừa nãy Mặc Lan cười vui vẻ bao nhiêu, bây giờ nụ cười cứng nhắc trên mặt thất vọng bấy nhiêu, vốn tưởng Đường Lạc Lạc nhất định sẽ bị những lời chế nhạo đến nỗi muốn bỏ trốn, cảm thấy bản thân đã báo được thù, nhưng không ngờ đến Đường Lạc Lạc lại để dành chiêu cuối, trong thời khắc này chuyển bại thành thắng.

Đúng là đáng ghét!

Sớm biết như vậy, bản thân đã không đi cắt kỳ bào của cô rồi, bộ đó tuy thiết kế tinh xảo, nhưng làm sao xuất sắc bằng bộ này?

Phải biết tuy vòng sơ khảo vòng bán kết và chung kết, đều căn cứ vào các tác phẩm khác nhau mà đánh giá, nhưng cũng sẽ có điểm ấn tượng, giờ đây Đường Lạc Lạc nhất định đã để lại một ấn tượng sâu sắc cho ban giám khảo…

Lúc này Mặc Lan nghiến chặt răng, có cảm giác trong lúc vô tình trợ công cho Đường Lạc Lạc, giận muốn ói máu.

Trong tiếng hoan hô nhiệt liệt, Đường Lạc Lạc đi xuống sân khấu, sau đó có vài nhà thiết kế lên giới thiệu trang phục của mình, không thiếu sự xinh đẹp tinh xảo, nhưng không thể đạt được cảm giác rung động mà Đường Lạc Lạc mang lại cho mọi người nữa.

Cuối cùng, sau cuộc tranh luận quyết liệt của các giám khảo, người chủ trì tuyên bố danh sách vào vòng bán kết, trong số mười lăm người, bỗng nhiên có tên Đường Lạc Lạc.

Khoảnh khắc Đường Lạc Lạc nghe được tên của mình vang lên, thực sự hưng phấn sắp muốn nổ tung, mà Mặc Lan cũng sắp muốn nổ tung rồi – nhưng lại là tức giận.

Chị ta đương nhiên là vào được vòng bán kết, nhưng Đường Lạc Lạc cũng vào vòng trong rồi, đối với Mặc Lan đã dùng hết mọi thủ đoạn mà nói, chắc chắn là một đả kích trầm trọng.

Chị ta luôn xem thường mà mù quáng so sánh với Đường Lạc Lạc, nhưng trong lúc không hay, lại xem Đường Lạc Lạc là một đối thủ vô cùng quan trọng…

Cuộc thi kết thúc, nhân viên của tập đoàn nhà họ Mặc cộng thêm Đường Lạc Lạc, tổng cộng có năm người vào vòng trong, tỉ lệ này đã khiến người khác hết sức kinh ngạc, mọi người tụ lại trong đại sảnh mà nhiều khán giả đã ra về, vui mừng líu ríu, La Thư Vũ là một trong năm người, lúc này rất hưng phấn, dùng sức kéo Đường Lạc Lạc khen ngợi thiết kế của cô khiến ánh mắt người khác sáng rực, Mặc Lan khinh thường nhập bọn cùng đám người này, tự mình đi về.

Diệp Tiểu Manh mừng rỡ chạy đến bên cạnh Đường Lạc Lạc, vừa bóp vai vừa nhấn vào cánh tay, trong miệng không ngừng lải nhải, y hệt như người hâm mộ trung thành nhất của Đường Lạc Lạc.

- Lạc Lạc, cậu vừa nãy quá giỏi rồi, bộ kỳ bào này của cậu hình như không phải bộ cậu cho xem, là vũ khí bí mật của cậu sao?

- Là mình chuẩn bị làm cho bản thân mặc chơi thôi, không ngờ đến tác phẩm chuẩn bị dự thi xuất hiện một chút vấn đề nhỏ, vì vậy…

Đường Lạc Lạc hết sức phấn khởi nói chuyện với Diệp Tiểu Manh, liền nghe tiếng hoan hô truyền từ đám đông, theo tiếng dộng nhìn qua, chỉ thấy Mặc Thiệu Đình và Mặc Tây Thành một người trái một người phải, đang đi về phía họ.

Ở nhà họ Mặc, Mặc Thiệu Đình và Mặc Tây Thành có thể nói là thần tượng của mọi người, đặc biệt là Mặc Thiệu Đình, bình thường khiêm tốn lạnh lùng, ngay cả nhân viên của mình cũng rất ít khi gặp anh, mười nữ nhân viên của nhà họ Mặc, ít nhất cũng có chín người là người hâm mộ của Mặc Thiệu Đình, chỉ là bình thường căn bản không thể tiếp xúc, chỉ có thể quan sát từ xa.

Lúc này cuộc thi kết thúc, đại nhân boss lại thật sự xuất hiện, còn mang theo người em trai nhan sắc cũng nổi trội như thế của mình, toàn bộ nhân viên của nhà họ Mặc lập tức đều phấn khích hẳn lên, thực sự còn vui hơn việc vào được vòng bán kết.

- Mọi người vất vả rồi.

Ánh mắt Mặc Thiệu Đình lướt qua đám đông, nhìn vào mặt Đường Lạc Lạc, nụ cười trong ánh mắt thực sự không thể che đậy được, khoé miệng của Đường Lạc Lạc bất giác vểnh lên, cũng cười theo, sau đó cúi đầu, liền nghe thấy Mặc Tây Thành tiếp lời Mặc Thiệu Đình.

- Thành tích của mọi người đều cực kỳ tốt, vì vậy để khích lệ mọi người, hôm nay anh em chúng tôi khao, mời mọi người ăn bữa cơm, mọi người nhất định phải nhận đấy.

Lời chưa nói hết, lại một tràng tiếng hoan hô vang lên, trên mặt mỗi người đều mang vẻ hưng phấn, hai ông chủ quyền lực nhất nhà họ Mặc mời ăn cơm, đúng là may mắn rơi từ trên đầu xuống, không chỉ có thể nhìn sự đời, mà còn có thể xuất hiện trước mặt Boss, aaaa, nghĩ như thế nào cũng chỉ có lời mà không lỗ!

Đặc biệt là những nữ nhân viên, lúc này đôi mắt nhìn chăm chú vào Mặc Thiệu Đình, lại nhìn Mặc Tây Thành, chỉ cảm thấy một đôi mắt cũng sắp không đủ dùng rồi!

Đường Lạc Lạc chớp chớp mắt, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình nhếch mày nhẹ với cô, trong lòng hiểu rõ, Mặc Thiệu Đình đâu có muốn đãi khách gì, đoán chừng muốn nhân lúc nhiều người náo nhiệt, chúc mừng cô một phen.

Nghĩ như vậy, trong lòng Đường Lạc Lạc cảm thấy ngọt ngào, đang định đi theo dòng người đến sau lưng Mặc Thiệu Đình, liền nghe thấy một giọng nói nũng nịu vang lên.

- Thiệu Đình!

Mọi người vừa quay đầu, liền thấy Lâm Uyển Du mang một chiếc giày cao gót, vội vã chạy đến, lúc chạy đến bên Mặc Thiệu Đình, ôi một tiếng, yếu đuối nhã nhào vào bên cạnh Mặc Thiệu Đình, vươn hai cánh tay kéo lấy Mặc Thiệu Đình.

- Thiệu Đình… Hôm nay em đặc biệt đến cổ vũ cho nhân viên của anh, anh không thể lúc nào có chuyện vui cũng không gọi em được, chao ôi, chao ôi, chân em đau quá, hình như bị trật rồi…

Mặc Thiệu Đình cau mày không nói gì, dưới trăm con mắt dõi theo, cho dù cô phiền chán Lâm Uyển Du cỡ nào, cũng không thể trực tiếp đẩy Lâm Uyển Du sang một bên, thực sự quá không thân sĩ rồi, huống hồ Lâm Uyển Du như một miếng thuốc cao da chó, vừa dán vào người Mặc Thiệu Đình, liền giống như dính chặt vào vậy, Mặc Thiệu Đình lùi về một bước, cô ta cũng theo đó sáp lại, sống chết không chịu rời xa.

Đường Lạc Lạc ngẩn người, độ dày da mặt của Lâm Uyển Du, đúng là càng ngày càng tăng.

Mặc Tây Thành bên cạnh nín cười, vội tiếp lời.

- Đúng rồi, anh hai, cô Lâm có lòng tốt, tiệc chúc mừng của chúng ta sao có thể sót cô được, đến đây đến đây, cô Lâm, cùng đi với chúng tôi đi. Anh hai, chân người ta bị trật rồi, anh cũng nên đỡ người ta một chút chứ.

Mặc Thiệu Đình ngẩng đầu, ánh mắt âm u lướt qua mặt Mặc Tây Thành, hận không thể một chân dẫm chết Mặc Tây Thành, thằng thối tha đáng chết…

Các nhân viên xung quanh thấy Lâm Uyển Du sáp lấy Mặc Thiệu Đình, không kiềm được lộ ra nụ cười như trong lòng đã hiểu rõ, vốn mọi người đều đoán Lâm Uyển Du là vợ của Mặc Thiệu Đình, lúc này nhìn rõ rồi, đoán chừng gần chắc chắn rồi nhìn ánh mắt cô Lâm nhìn cậu chủ Mặc, là tình ý triền miên, còn về cậu chủ Mặc thì – sắc mặt của anh luôn rất khó ưa rất lạnh lùng, vì vậy lúc này dù âm u đến chết, cũng chỉ có thể nói là bình thường thôi.

Mắt nhìn không thể đẩy Lâm Uyển Du ra, Mặc Thiệu Đình bất lực nhìn qua Đường Lạc Lạc, Đường Lạc Lạc nhún vai, nhìn rất rõ ràng, là Lâm Uyển Du bổ nhào đến Mặc Thiệu Đình, cô không thể nhỏ nhen như thế, ngay cả một chút giấm như vậy cũng ăn, tuy trong lòng đích thực rất không vui không vui…

Mẹ nó, Lâm Uyển Du thuộc họ giun hay sao, toàn thân trên dưới một chút xương cốt cũng không có, sắp nhào tới người Tiểu Tiểu Ca rồi!

Mắt nhìn Mặc Thiệu Đình bị Lâm Uyển Du quấn lấy, Mặc Tây Thành lặng lẽ bước chậm lại, đến bên cạnh Đường Lạc Lạc.

- Lạc Lạc, cô hôm nay giỏi thật đó, tôi một chút cũng không nghĩ đến, cô lại lợi hại như vậy.

Đường Lạc Lạc cười, xua xua tay.

- Cậu chủ nhỏ đừng cười tôi, chẳng qua là may mắn thôi.

Vừa nói vừa dùng ánh mắt nhìn hướng ra Mặc Thiệu Đình, chỉ thấy hai nguời đã đi ra đại sảnh, Mặc Thiệu Đình vẫy vẫy tay, một chiếc Ferrari màu cam chạy qua đây, anh mở cửa xe, còn chưa ngẩng đầu lên, Lâm Uyển Du vừa nãy còn bị trật chân hành động bất tiện, đột nhiên trượt một cái chui vào trong xe, thân thủ nhanh nhẹn, khiến người ta thán phục.
Bình Luận (0)
Comment