Mặc Thiệu Đình chạm nhẹ trên môi cậu, lập tức như bị bỏng hoang mang tránh ra, nhưng trong lúc này, đối với trái tim yếu đuối của cậu đã tạo thành một tổn thương trầm trọng…
Xưa nay lần đầu tiên hôn nhau với một người đàn ông, lại là anh trai ruột của mình…
Mẹ nó!
Nước mắt ở khoé mi Mặc Tây Thành sắp chảy ra rồi, thực sự đối với cậu tạo thành một vạn vết thương.
Mà Đường Lạc Lạc lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, một hồi lâu, cười phụt ra thành tiếng, Mặc Thiệu Đình còn có sở thích này, ha ha ha, tuy rõ ràng là chồng của mình, nhưng rất muốn cười là chuyện sao đây?
Trong lúc mọi người đều mất đi nhân sinh quan, giương mắt mà nhìn, Mặc Thiệu Đình thả lỏng Mặc Tây Thành, gương mặt điển trai không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng điềm tĩnh, giống như người vừa nãy ôm hôn Mặc Tây Thành không phải là mình vậy, sắc mặt bình tĩnh ngồi về chỗ của mình, anh nhẹ nhàng xoay miệng bình.
- Tiếp tục.
Mọi người: …
Boss quả nhiên là boss, năng lực chịu đựng tâm lý cũng khác.
Xảy ra chuyện như vậy, lại có thể xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra!
Tội nghiệp cậu chủ nhỏ…
Vì hành động của Mặc Thiệu Đình thực sự đáng sợ như đất đá trôi, còn mọi người đều bị hút đi sự chú ý, vậy mà không có người nhớ lại vừa nãy Mặc Tây Thành chuẩn bị hôn Đường Lạc Lạc, mọi người đều chìm đắm trong nỗi kinh ngạc cực lớn chưa hoàn hồn trở lại, cảm thấy ngẩn người ở đây thêm một giây, liền thêm một giây nguy hiểm.
Bản thân biết được bí mật lớn như vậy của anh em nhà họ Mặc, sẽ không bị diệt khẩu chứ ôi sợ quá.
Mặc Tây Thành đứng yên tại chỗ như bức tượng, cứng họng không nói được gì, cảm thấy người toàn thân đều sẽ không ổn rồi.
Vì ngăn cản bản thân thân cận với Đường Lạc Lạc, anh hai cậu xài luôn tuyệt chiêu rồi!
Ngay cả mình cũng dám hôn! Quá mất mặt rồi!
Quá không có nguyên tắc rồi đó!
Chặn lòng…
Trải qua vụ ồn ào như vậy, mọi người đâu còn tâm trạng tiếp tục chơi, ra hiệu quay vài vòng, lơ mơ hỏi vài câu, liền ra các ám thị muốn về nhà, Mặc Thiệu Đình cũng không níu kéo, chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn.
- Chuyện xảy ra ngày hôm nay, mọi người biết là được rồi.
Mẹ nó, boss là đang ra hiệu cho bọn họ, nói bóng gió với bọn họ, đừng hé lời tiết lộ chuyện hôm nay đó!
Hai chân mọi người mềm nhũn, gần như muốn quỳ xuống khuất phục rồi, ai nấy đều gật đầu như giã tỏi.
- Yên tâm đi boss, chúng tôi cái gì cũng không thấy!
- Chúng tôi không thấy anh và cậu chủ nhỏ… cái gì cũng không thấy!
- Hôm nay chỉ là ăn một bữa cơm thôi đại khái là uống nhiều rồi, lúc này đầu óc choáng váng tôi cái gì cũng không biết…
Vì bài ca bệnh cuồng mất hồn này, sau cùng mọi người gần như chạy thụt mạng, người này nhanh hơn người kia chạy ra khỏi phòng.
Diệp Tiểu Manh sáp đến bên cạnh Đường Lạc Lạc, nhìn cô đồng tình.
- Lạc Lạc, chả trách hai người bây giờ còn chưa có con, cậu tội nghiệp quá… bây giờ mình ủng hộ cậu rồi, nên ly thì ly đi…
Mắt nhìn người trong phòng đều về gần hết, Mặc Thiệu Đình không thèm nhìn Mặc Tây Thành như đã hoá đá, và Lâm Uyển Du bên cạnh nóng lòng chuẩn bị muốn nhào tới, đi thẳng đến trước mặt Đường Lạc Lạc, đưa tay ra.
- Đi, về nhà.
Nói thật, Đường Lạc Lạc đối với chuyện Mặc Thiệu Đình đột nhiên nổi cơn hôn Mặc Tây Thành, cũng tràn đầy hiếu kỳ, lúc này vội kéo lấy tay anh, chuẩn bị tìm một nơi không có người giải đáp, sẵn tiện quay đầu nhìn Tiểu Manh.
- Tiểu Manh, cần đưa cậu về không? Tiện đường.
- Không không không.
Diệp Tiểu Manh xua tay.
- Mình còn một bữa cơm nữa, ăn cơm với nhà đầu tư cho một bộ phim chiếu mạng, nếu nói chuyện xong xuôi, thì có vai để diễn rồi, cậu đi trước đi, mình không thuận đường với cậu.
Đường Lạc Lạc cũng không miễn cưỡng.
- Vậy cậu chú ý an toàn, có chuyện thì gọi điện thoại cho mình.
Nói xong liền theo Mặc Thiệu Đình ra khỏi phòng.
Chân trước vừa bước ra khỏi cổng, chân sau Đường Lạc Lạc liền không kiềm chế được ngọn lửa tò mò trong cơ thể của mình.
- Aaa, anh tại sao lại hôn Mặc Tây Thành, thực sự quá mất trí rồi đó được không!
Hai người đàn ông cực kỳ đẹp trai, hôn nhau trước đám đông, nếu như không phải một người trong đó là chồng mình, Đường Lạc Lạc cũng nghĩ đến việc vỗ tay luôn rồi đó được không…
Mặc Thiệu Đình bất lực nhìn qua vẻ mặt phấn khởi của Đường Lạc Lạc, dồn nén nửa ngày trời, giờ mới không nhịn được nói.
- Cô thật sự không phát hiện, lúc trước Mặc Tây Thành là đang hướng về phía cô…
- Cậu ấy đoán chừng là muốn nói với tôi, tôi đã kết hôn rồi, vì vậy không cần phải sợ thôi.
Vẻ mặt Đường Lạc lạc đơn thuần trả lời.
- Sao vậy, không lẽ anh là vì nguyên nhân này… ha ha ha ha, Tiểu Ca Ca giấm của anh ăn càng ngày càng khó hiểu rồi.
Mặc Thiệu Đình: …
Vợ nhà mình đúng là chậm hiểu, biểu hiện của Mặc Tây Thành đã rõ ràng vậy rồi, cô một chút cũng không nghĩ lệch đi, bản thân vẫn đừng nên nói với cô, nói với cô rồi, chẳng phải coi như cho Mặc Tây Thành cái thằng này một trợ giúp sao?
Mặc Thiệu Đình nhẫn nhịn, vội đổi chủ đề.
- Được rồi, không nói cái này nữa, chúc mừng em, vợ, vào vòng bán kết rồi.
- Nhờ phước của anh.
Đường Lạc Lạc cười đến mí mắt cong cong, vô cùng đắc ý.
- Tôi nói cho anh biết, tha hồ mong chờ tôi đánh vào vòng chung kết đi, còn anh, phải đối xử tốt với tôi một chút, đợi tôi trở thành nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, vẫn sẽ suy nghĩ bao nuôi tình nhân như anh…
Mặc Thiệu Đình bế Đường Lạc Lạc lên, nhét vào trong xe.
- Không cần đợi, tối hôm nay cô liền có thể tuỳ ý bao nuôi tôi.
Đường Lạc Lạc: …
Cô là đang tự đào hố chôn mình hay sao.
Tần Việt sớm đã đợi ở bên ngoài rất lâu, nhìn thấy Mặc Thiệu Đình và Đường Lạc Lạc ngồi vào, vội đạp ga, vững vàng lái xe, cẩu lương ăn nhiều rồi, cũng quen rồi, đang chuẩn bị đeo tai nghe thả hồn ra bên ngoài, liền nghe thấy giọng nói thì thào của Mặc Thiệu Đình vang lên.
- Tần Việt, chiếc nhẫn trên tay sau này không cần đeo nữa.
Đáng ghét, lại bị mọi người tưởng Tần Việt và Đường Lạc Lạc là một đôi, còn có chiếc nhẫn kết hôn chết tiệt kia…
Nếu như không phải đang còn lý trí, Mặc Thiệu Đình dường như muốn trực tiếp cắt đứt tay của Tần Việt đi luôn rồi đó được không.
- Hả?
Tần Việt vô tội uất ức cởi tháo chiếc nhẫn của mình ra, không biết bản thân ở đâu lại chọc tức boss nhà mình.
Đường Lạc Lạc cười phụt ra thành tiếng.
- Còn nói không ăn giấm, mùi chua này sắp ngạt chết tôi rồi.
Nhưng mà, một Mặc Thiệu Đình thỉnh thoảng ghen tuông một chút, xem ra có thêm không ít tình người đó được không?
… …
Diệp Tiểu Manh từ khách sạn đi ra, liền đi thẳng đến một khách sạn khác.
Lúc trước cô đi thử vai cho một bộ phim chiếu mạng, đạo diễn đối với cô cũng xem như là vừa ý, chỉ là vì phim chiếu mạng kinh phí thấp, vì vậy cần phải có nhà đầu tư gật đầu mới được, Diệp Tiểu Manh bây giờ đi ăn cơm với nhà đầu tư, lấy một chút thiện cảm.
Đến trước cửa nhà hàng, cô sửa sang lại viếc váy màu vàng nhạt một chút, dùng tay chải chải mái tóc, giờ mới đi vào trong.
Diệp Tiểu Manh trông mỏng manh đáng yêu, đôi mắt to đặc biệt hút mắt, tuy thiếu một chút mùi lẳng lơ đa tình của phụ nữ, nhưng trong sáng đáng yêu, trắng trẻo, cũng được xem là một tiểu mỹ nhân.
Đi qua hành lang, vào trong phòng khách sạn, cô nhẹ nhàng gõ cửa, đẩy cửa vào, lập tức toàn thân cứng đờ.
Trong gian phòng ngồi đầy những đàn ông trung niên bụng phệ, khói thuốc phì phèo, ánh sáng cũng vô cùng lờ mờ, trong hoàn cảnh này, vậy mà một cô gái cũng không có…
Diệp Tiểu Manh lúc trước không nghĩ đến cái gọi là bữa cơm là như vậy, trong lòng đang do dự, một người đàn ông trung niên hói đầu đi qua đây, kéo cô vào trong một phát.
- Chà chà chà, vị tiểu mỹ nhân này là cô Diệp sao?
Người đàn ông đầu hói cười nham hiểm, đôi mắt híp lại nhìn quanh người Diệp Tiểu Manh, những người đàn ông bên cạnh cũng hùa theo, ấn Diệp Tiểu Manh ngồi xuống, bắt đầu anh một câu tôi một câu dụ Diệp Tiểu Manh uống rượu.
- Cô Diệp là đến để nhận vai sao?
- Cô Diệp mới tốt nghiệp sao, tốt nghiệp trường điện ảnh nào thế?
- Chậc chậc chậc, da dẻ trắng trẻo ghê…
Diệp Tiểu Manh bị đám ông chú nhìn toàn thân da gà cũng nổi hết cả lên, nhận lấy một ly rượu được đưa qua, cẩn thận nói.
- Tôi không phải tốt nghiệp trường điện ảnh, tôi là học thiết kế, trường thiết kế.
- Không phải trường điện ảnh sao, tình cảnh như cô chạy đến làm diễn viên, rất khó khăn đó. Như vậy đi, cô cùng chúng tôi uống vài ly vui vẻ rồi, cái gì cũng dễ nói chuyện hơn.
- Lại đây lại đây, uống cạn bình này đi, hôm nay cô uống mấy bình, tôi sẽ cho cô vài vai diễn, nói được làm được.
- Xem cô bị doạ đến như vậy, mặt cũng tái nhợt rồi, chúng tôi đâu có đáng sợ như thế…
Một người đàn ông trung niên mặt bóng dầu, nhân cơ hội sáp đến bên cạnh Diệp Tiểu Manh, cái tay heo thừa nước đục thả câu muốn sờ vào đùi của Diệp Tiểu Manh…
Diệp Tiểu Manh vội nghiêng người tránh ra, bất lực cau mày uống một ly, tửu lượng cô không tốt, lập tức cảm thấy có chút mê man, thế mà chưa kịp chờ ngụm rượu này nuốt xuống, lại một ly rượu khác để trước mặt cô.
- Nào nào nào, uống đi, muốn có vai diễn, chúng tôi không vui vẻ sao mà được!
Cảnh vật trước mặt dần mơ hồ, những người đàn ông trung niên thô tục cách mình càng ngày càng gần, Diệp Tiểu Manh cắn mạnh vào lưỡi của mình, cảm giác đau khiến cô tỉnh táo đi nhiều, cô vội đứng dậy, vặn ra một nụ cười.
- Tôi muốn đi nhà vệ sinh, quay về nhất định cùng mọi người vui vẻ thoả thích, được không?
Cô xem như đã nhìn ra, bồi rượu là giả, mấy ông đầu heo này đoán chừng muốn lợi dụng cưỡng hiếp cô, cô là muốn diễn xuất, nhưng không muốn giành vai bằng cách này.
Bây giờ cách duy nhất, là tìm cơ hội lẻn ra ngoài, sau đó ba chân bốn cẳng trốn chạy, nhưng mà…
- Nhà vệ sinh? Trong phòng có đấy.
Ông hói đầu cười lớn tiếng, ánh mắt nhìn quanh ngực Diệp Tiểu Manh.
- Cô Diệp mau quay về nhé, chúng tôi đang đợi cô về phục vụ chúng tôi thật thoải mái đó…