Diệp Tiểu Manh chỉ cảm thấy toàn như nhẹ như bay, hơi thở mát lạnh từ người đàn ông phả vào mặt, đôi vai anh rộng lớn, cơ bắp vừa phải, cái ôm trong lòng là sự ấm áp và an toàn không ngờ tới, bàn tay nhẹ nhàng bế lấy cơ thể của cô, cách một lớp vải mỏng của chiếc váy, trượt qua trên da thịt cô…
Không biết vì sao, trong lòng Diệp Tiểu Manh có một cảm giác khác thường trổi dậy, trên mặt bất giác đỏ ửng lên.
- Anh… anh buông tôi xuống, đỡ tôi đi là được rồi.
Diệp Tiểu Manh cắn môi, cảm thấy hành động thân mật như vậy, không phải có chút…
- Giống như đỡ bà già qua đường hả?
George cười lộ ra hàm răng trắng sáng, trêu đùa nói.
- Ôm lấy cổ tôi, tôi đưa cô về nhà.
Diệp Tiểu Manh không còn cách, chỉ có thể vươn tay ôm lấy cổ của George, khuôn mặt đỏ bừng, mặc cho George ôm lấy mình suốt đường đi, đi ra khỏi cửa khách sạn.
Vệ sĩ áo đen đợi ở cửa rất nhanh đến chào đón, thấy cảnh tượng này chớp chớp mắt, nghi ngờ mắt mình có vấn đề.
Quả thật, tình yêu của người phương Tây tiến triển rất nhanh, nhưng cậu chủ George gần như là một ngoại lệ, hầu như không có bất kì hành động thân mật với người con gái cùng lứa nào, hai người vừa nãy chỉ nói có vài câu, ở riêng với nhau chưa đến mười phút, đây… lại thân mật như thế rồi?
Nhưng mà, George chịu mở lòng cũng là một chuyện tốt.
Nghĩ như vậy, vệ sĩ áo đen nhanh nhẹn đi đến chiếc Aston Martin dừng trước cửa, mở cửa xe.
Diệp Tiểu Manh được George cẩn thận ôm vào trong xe, để xuống chỗ ngồi, sau đó anh cũng lên xe, đóng cửa xe lại, ra hiệu cho vệ sĩ áo đen có thể lái xe, đồng thời uể oải ngước đầu, hỏi Diệp Tiểu Manh.
- Được rồi, bây giờ nói với tôi, nhà cô ở đâu.
- Nhà ở đâu…
Diệp Tiểu Manh buồn rầu cúi đầu xuống, đôi tay vò lấy vạt áo, sự thật là, cô đã không còn nhà nữa.
Vì đến để uống rượu với nhà đầu tư, nên sáng hôm nay, do cô không giao tiền phòng trọ, nên bị chủ nhà trọ đuổi ra, bây giờ đồ đạc của cô còn để ở nhà nghỉ tạm thời, vốn định bàn thành công bộ phim này, tìm đoàn làm phim dự chi một khoản, trả tiền cho nhà nghỉ, nhưng không ngờ đến…
Trong nhà không có ai ủng hộ việc mình làm diễn viên, bản thân nếu về tay trắng, sợ rằng sau này cũng không thể làm việc mình muốn làm nữa, thậm chí sẽ bị ông bố bợm rượu của mình, tuỳ ý gả cho một gã nhà giàu nào đó.
Thấy sắc mặt Diệp Tiểu Manh bỗng nhiên trầm xuống, mắt ngấn nước, George cau mày, trong lòng dao động, lại có chút không nhẫn tâm truy hỏi, ho nhẹ một tiếng.
- Như vậy đi, khuya như vậy rồi, sẵn tiện cô cùng tôi đi về, ở lại phòng khách một đêm, ngày mai tôi đưa cô về nhà.
- Thật sao?
Diệp Tiểu Manh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng ngẩng đầu lên, tuy quen biết với George chưa lâu, nhưng đối phương liên tiếp cứu mình hai lần, dù lần đầu tiên hiểu lầm anh, vẫn đối với mình tràn đầy lòng cảm thông, người như vậy, chắc không xấu tới nỗi nào đâu.
Với lại… bản thân đã đến bước đường cùng rồi, thực sự không còn cách nào nữa.
Vốn muốn tìm Lạc Lạc, nhưng Lạc Lạc bây giờ đã kết hôn rồi, trong nhà còn có một mẹ chồng siêu khó đối phó, mình vẫn nên đừng thêm phiền phức cho cô ấy.
Nhìn thấy biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của cô gái, George có chút phát hiện bất ngờ, bộ dạng vui vẻ của tiểu nha đầu này, lại có chút đáng yêu?
Sao có cảm thấy bản thân giống như ra ngoài dạo một vòng, lượm về một thứ cưng thế?
- Bây giờ có phải siêu cảm kích tôi không?
George nhếch mày.
- Còn cảm thấy tôi là tên biến thái không?
- Không không không!
Diệp Tiểu Manh nịnh nọt đấm vai cho George.
- Anh điển trai bất phàm như vậy, lương thiện lại có lòng nhân ái, sao có thể là biến thái được? Đều trách cái thằng bỏ thuốc anh, thực sự không bằng vật, sau tôi thấy thằng đó một lần nữa nào nữa sẽ đánh cho chết…
- Rất tốt…
George vừa ý gật gật đầu, nấm đấm của con gái một chút sức lực cũng không có, nhưng đấm trên vai không hiểu sao rất thoải mái đó được không, anh nhịn không được ho nhẹ một tiền.
- Vậy cũng không tệ.
George ở thành phố S mua một miếng đất mới, tuy cách xa trung tâm thành phố, nhưngvô cùng thanh nhã yên tĩnh, xung quanh cây cối rậm rạp, hoàn cảnh cực kỳ tốt đẹp.
Lần này đến Hoa Quốc, anh với tư cách là bộ đội tiền trạm của gia tộc Brown, đến Hoa Quốc khảo sát tình hình, nếu như có thể vững chân ở đây, mở rộng thị trường Hoa Quốc, thì tốt quá rồi.
Lance Brown là tộc trưởng của gia tộc Brown, nhưng hai mươi mấy năm trước, con trai duy nhất bị mất tích, dẫn đến không ai kế tục, George là cháu ruột của Lance, lần này đến thành phố S, vừa muốn mở rộng lãnh thổ thương nghiệp của gia tộc Brown, vừa cố gắng tìm tung tích con trai của Lance.
Tuy rằng hy vọng rất mỏng manh, nhưng cũng nên cố gắng thử xem sao.
Tuy nhiên, nếu người kế thừa của Lance không xuất hiện, tương lai của gia tộc Brown, sẽ là vật trong tầm tay của George, nhưng bản tính George tuỳ ý phóng khoáng, lại không phải là người tham lam, trái lại cảm thấy kế thừa gia sản là một loại ràng buộc.
Chiếc Aston Martin rất nhanh chạy đến trước khu biệt thự mà George mua, Diệp Tiểu Manh trên xe miẹng mở thành hình chữ “o”, tên biến thái này, ồ không, ngài George, đúng là giàu sụ!
Cô cũng biết người có tiền đều ở biệt thự nếu không cũng là bất động sản hạng sang, nhưng lại ở một khu biệt thự kiểu thuần Âu, cả một toà kiến trúc y như hoàng cung vậy, chỉ một khu vòi phun nước ngoài trời cũng g to hơn tần nhà cô rồi, thực sự quá xa xỉ rồi đó được không…
Không ngờ đến, ở thành phố S, trừ Mặc gia, còn có người có khả năng kinh tế này, mà rất dễ nhận thấy, tất cả những thứ ở khu biệt thự này đều mới tinh, là mới xây chưa bao lâu… trong thời gian ngắn có thể dựng nên khu biệt thự to như vậy, thực lực này, thực sự khiến người khác kinh ngạc.
Diệp Tiểu Manh nhịn không được thổn thức, cái tên George này rốt cuộc có lai lịch gì đây…
Tại sao có cảm giác mình không hiểu sao đã sa chân vào khó mà thoát được vậy.
George đi xuống xe, bế lấy Diệp Tiểu Manh, đi thẳng đến một trong những toà biệt thự.
Trước cửa có người hầu tóc vàng mắt xanh canh phòng, sắc mặt đều rất nghiêm nghị, không nói câu nào, George đi đến cửa, liền có người hầu thuần thục đến cởi áo vét của anh ra để trên tay, trong lòng anh ôm lấy Diệp Tiểu Manh, hai đôi chân dài bước đi, lên lầu đi thẳng đến phía phòng khách trong cùng của tầng hai, hành lang gọn gàng ấm áp và ánh sáng lờ mờ, toàn thân Diệp Tiểu Manh căng thẳng, cảm thấy vị trí được George ôm lấy, nhiệt độ gần như đặc biệt cao, hai người kề sát nhau, có thể nghe thấy nhịp tim của nhau, cảm giác này, trong chốc lát khiến cô căng thẳng hẳn lên…
Đẩy cửa ra, trước mắt là một gian phòng khách được bố trí tươi mới thanh lịch, George đưa tay ra, mở đèn âm đất và đèn tường, căn phòng lập tức được ánh sáng êm dịu bao lấy, có cảm giác ám muội và ấm áp.
Hai tay Diệp Tiểu Manh ôm lấy cổ George, trái tim đập thình thịch, trời khuya như vậy, ánh đèn như vậy, khung cảnh yên tĩnh như vậy, cô và một người đàn ông không quen biết…
Đang trong lúc suy nghĩ lung tung, George ném Diệp Tiểu Manh xuống giường một phát, Diệp Tiểu Manh lập tức đề cao cảnh giác, nhưng chưa kịp đợi cô ngồi dậy, liền thấy George từ từ đi đến phía cô, đưa tay tháo cà vạt xuống, lộ ra yết hầu gợi cảm và làn da hơi màu nâu đồng.
Toàn thân Diệp Tiểu Manh lập tức đều không ổn, vô thức kêu lên.
- Ê, anh đừng có lại đây! Tôi… tôi không phải loại con gái tuỳ tiện đâu! Tôi chỉ là ở tạm nhà anh một đêm! Anh đừng có nghĩ lệch đi! Anh qua đây nữa, qua đây nữa tôi chết cho anh xem hu hu hu…
Nói xong, cô lấy hai tay che mắt, không xem thân hình khoẻ đẹp và mê người của George, thu mình lại như một vật nhỏ đáng thương, sau đó, liền cảm thấy chân mình kéo George qua đó, bàn tay của anh do nhiều năm cầm súng, có vài chết chai nhỏ, sờ vào chân, có cảm giác tê dại, toàn thân Diệp Tiểu Manh run rẩy, sau đó cắn chặt môi mở mắt—
Liền thấy George đang mặt mày phiền muộn nhìn cô, bên cạnh để một hộp cứu thương nho nhỏ, nắm lấy mắt cá chân cô, chuẩn bị thoa thuốc cho cô.
Diệp Tiểu Manh: …
Thoa thuốc thôi mà anh tháo cà vạt cái gì! Khoe cơ ngực cái gì! Đây đây là… không lẽ là cô nghĩ nhiều nghĩ lệch đi rồi sao?
- Có thể đừng ồn ào như vậy không, nếu không phải thấy cô đi cà nhắc không thể rời khỏi nhà tôi, tôi cũng chẳng muốn quản cô.
George vừa nói, vừa bất lực thở dài, trong hộp cứu thương lấy ra một đống chai lọ và vải xô, nắm lấy chân Diệp Tiểu Manh, chuẩn bị thoa thuốc cho cô.
Khuôn mặt của Diệp Tiểu Manh đỏ như trái cà chua, rất có cảm giác thẹn quá hoá giận.
- Tôi… tôi sao biết anh định thoa thuốc, tôi tưởng… tôi tưởng…
- Tưởng cái gì?
George ngước lên khuôn mặt góc cạnh rõ nét.
- Tưởng tôi có ý đồ bất chính với cô? Cái này cô hoàn toàn có thể yên tâm, tôi không có hứng thú với con nít.
- Anh mới là con nít đó.
Tuy người đẹp phương Tây đều cao gầy gợi cảm, nhưng Diệp Tiểu Manh cảm thấy bản thân cũng không tệ, những thứ nên có đều có, chỉ là kích thước không được to lắm mà thôi…
Sao lại là con nít được!
George cúi đầu xuống, cẩn thận thoa thuốc đỏ lên mắt cá chân của Diệp Tiểu Manh, động tác cực kì nhẹ nhàng, Diệp Tiểu Manh nhìn động tác thành thạo của anh, nhịn đau, hiếu kỳ hỏi.
- Anh lại dám đánh nhau với người khác sao? Động tác cũng khá chuyên nghiệp đó…
- Vì tôi đa tài đa nghệ.
George nhếch môi, biểu cảm tràn chế giễu, trong chốc lát châm đốt Diệp Tiểu Manh.
- Anh là nói, là nói tôi cái gì cũng không biết sao? Nói cho anh nghe, bà cô đây cũng rất đa tài đa nghệ đó! Nè? Anh tên gì, tiếng Hoa Quốc của anh sao nói tốt vậy?